2
Yeonjun bừng tỉnh bởi mái tóc của ai đó cứ cọ tới cọ lui nơi hỏm cổ. Cơn đau đầu đã dần rõ ràng hơn và khó khăn lắm anh mới có thể mở mắt để xác định có người nào đó đang nằm cạnh bên mình. Một màu tím gay mắt đập vào tầm mắt và chẳng cần đến giây thứ hai để xác định, anh mạnh tay đẩy người nọ ra khỏi mình.
"Choi Soobin, em làm gì trong phòng anh vào giờ này vậy?"
Chủ nhân của mái tóc tím gay mắt mà Yeonjun miêu tả ngáp dài, xoay lưng lại rồi ôm lấy gối đầu của anh một cách tự nhiên như thể nhóc đã lặp đi lặp lại hành động ấy hàng vạn lần trước đây rồi. Mà có khi là thế thật, Soobin là người đã cùng anh lớn lên, là người hiếm hoi có thể vào phòng anh rồi lục tung đồ đạc, cũng là người duy nhất có thể khiến anh phát điên lên như lúc này.
"Choi Soobin" Yeonjun gắt lên, biểu cảm không chút kiên nhẫn. Anh biết hôm nay sẽ là một ngày khó nhằn của mình nhưng không nghĩ mọi chuyện tồi tệ lại bắt đầu sớm đến như thế. Điều đó khiến Yeonjun không cam tâm, anh xứng đáng có được một giấc ngủ nướng ngon lành bù đắp cho cả đêm trằn trọc vì sắp tới kì mọc sừng đáng ghét.
Hai lần bị gọi tên khiến Soobin có chút bực bội vì giấc ngủ ngon lành ngắn ngủi của mình bị cắt đứt. Cho dù trước mặt có là người anh đáng mến đi chăng nữa, cậu quả thực không muốn tha thứ cho người nào đã làm ra chuyện này "Cho xin đi ông anh, tui phải dậy rồi lê thân xác mình qua đây vào sáu giờ kém mười là vì ai vậy hả?"
Yeonjun dường như không hề hài lòng với câu trả lời kiểu này, anh lật tung chăn lần nữa với quyết tâm đuổi được kẻ phiền phức này ra khỏi phòng mình. Nhắc lại thêm một lần nữa là anh không cần bất kì ai ở bên cạnh vào thời kì nhạy cảm của mình cả, anh đã mười bảy và đã biết tự lo cho sức khỏe của bản thân mình.
"Xin lỗi vì đã phá vỡ đi giấc ngủ ngon lành nhưng giờ thì em có thể trở về nhà mình và chuẩn bị thay đồng phục đi học rồi đó. Hoặc nếu muốn thì em có thể tiếp tục ngủ, nhưng là trên giường của mình, không phải của người khác"
Càng nói giọng anh càng lạnh đi nhưng truyền vào tai của Soobin lại chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa. Cậu còn đang hậm hực lắm đấy, bộ ông anh kì quái này quên mất là cậu đây có cái tính gắt ngủ khó ở nhất trần đời hay gì?
"Ôi trời ơi anh im ngay đi! Để em ngủ ngon một chút thì anh chết à?" Rồi Soobin bật dậy, ôm gối đầu nhảy xuống tấm thảm lông dưới sàn nằm xuống, suốt cả quãng đường đi ánh mắt của cậu chưa hề giảm lửa "Nhắc lại, nếu anh thấy không vừa mắt em thì làm ơn vì lịch sự mà để cho em ngủ thẳng giấc một chút đi. Em không làm phiền anh nữa, cứ coi như không có em trong phòng là được, okay?"
Khôi phục lại yên tĩnh trong phòng, Yeonjun nháy mắt nhớ ra căn bệnh gắt ngủ mà mẹ của Soobin đã kể cho anh nghe trong một lần ăn cơm ở nhà của em ấy. Không muốn so đo với một con sâu ngủ cáu gắt chính hiệu này thêm nữa, Yeonjun xuống giường muốn xuống bếp tìm một chút gì đó hay ho bỏ vào bụng. Bố mẹ anh đã đi làm từ sớm, và trên bàn bếp đã có sẵn hai phần toast dành cho anh. Anh vốn biết phần còn lại của ai nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác bất đắc dĩ. Tại sao lại phải là Soobin, tại sao mẹ anh lại để điều này xảy ra như một sự thật hiển nhiên như vậy. Rồi anh bỗng nhớ tới lời của mẹ thỏ thẻ vào tối hôm qua, Soobin chấp nhận chính bản thân anh còn nhanh hơn cả anh nữa, điều đó không khiến anh bớt cảm thấy tự ti nhưng phần nào đã giúp anh bớt cô đơn hơn rất nhiều. Mặc kệ, dù gì thì nhóc con cũng chính là người bạn duy nhất ngay lúc này mà anh có được, tuy đôi lúc sự nghịch ngợm của em ấy làm anh phát điên lên nhưng yeonjun nghĩ mình chịu đựng như thế cũng sớm trở thành thói quen rồi.
Giải quyết xong bữa sáng cũng là lúc Soobin xuất hiện dưới chân cầu thang, mái tóc tím xù lên của cậu khiến Yeonjun nhíu mày.
"Có phần cho em không? Em đói quá!"
"Rửa mặt đi đã"
Soobin cứng đầu, không chần chừ ngồi luôn vào bàn ăn "Em ăn xong rồi rửa"
Thái độ không hài lòng của Yeonjun chảy tràn ra ngoài mặt, anh hừ một tiếng, cúi đầu thu dọn đĩa thức ăn của mình rồi đứng lên "Tùy em vậy"
Nhìn một loạt động tác lạch cạch của anh, biết anh đang có ý không hài lòng với mình, Soobin chột dạ đứng dậy, lon ton chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Gương mặt bỗng chốc sáng sủa lên trông thấy, khi Yeonjun trở lại bàn ăn ngồi xuống lại chỉ thấy cái trán bóng mịn cùng cặp má đỏ hây hây của Soobin. Suýt chút đã xuýt xoa thành tiếng.
Ừ thì Yeonjun cũng phải công nhận đôi lúc Soobin cũng có những khoảnh khắc đáng yêu như thế đó.
"Cả nhà của em đã về quê cả rồi, quý anh lắm em mới ở lại đó. Nhưng mà suýt chút em cũng quê mất hôm nay đã là ngày trăng tròn, mau quá anh nhỉ?" Soobin luyên thuyên, gặm mất một nửa mảnh bánh mì mềm mại.
Yeonjun không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cái cổ bóng mịn kia sau lớp áo.
"Anh nhìn gì vậy? Mặt em dính gì à?"
Nhận ra bản thân cứ thế nhìn người ta đến thất thần, Yeonjun vội vã đặt lên một bức tường đỏ trong suy nghĩ của mình. Trong thoáng chốc chủ đề được đặt trên mái tóc màu tím mới lạ của người nhỏ hơn "Không có gì, em nhuộm lại tóc khi nào thế?"
"Tối hôm qua, em xem tạp chí thấy màu này đẹp quá liền không nhịn được, đẹp đúng không anh?" Vừa nói Soobin vừa nở nụ cười đầy tự tin, tay phối hợp luồn sâu vào tóc mình.
Yeonjun lại không đáp, nhìn cậu thêm vài ba giây rồi cụp mắt. Lát sau lại cầm vội quyển tiểu thuyết đang đọc dở của mình tiến ra ngoài phòng khách, bỏ lại Soobin vẫn còn đang cảm thấy khó hiểu bởi thái độ và hành động bất thường của anh vào sáng nay.
"Anh Yeonjun, chúng mình xem phim nha. Hôm qua Taehyun vừa giới thiệu cho em một bộ phim mà em nghĩ rằng anh sẽ thích lắm đó"
Soobin gợi ý ngay khi vừa xử gọn xong bữa sáng. Xoa xoa cái bụng căng tròn, cậu không kiên dè mà dính chặt vào người Yeonjun, chọc cho anh cáu lên đôi chút để một lúc sau sẽ vì chịu không nổi cái tính cách khác người của cậu mà miễn cưỡng đồng ý.
"Tránh ra một chút" Yeonjun ghét bỏ, đẩy cánh tay đang dính chặt quanh bờ vai của mình ra xa.
Soobin không bỏ cuộc, dùng chất giọng dinh dính của mình ra mà làm nũng dù biết rằng nó vô hiệu đối với Yeonjun "Đi mà hiong, em xem một mình chán lắm đó!"
"Không thấy anh đang đọc sách à?"
"Đọc sau cũng được mà, đọc sách nhiều quá lát nữa đầu anh sẽ đau cho coi, lúc đó có mà bảo em đi lấy thuốc em sẽ không đi đâu"
"Anh tự lấy được, không cần em phải giúp"
Dứt lời Yeonjun dứt khoát đứng dậy từng bước trở về phòng của mình. Sao anh lại trốn chạy theo cách này nhỉ? Chỉ cần thành thật ở lại xem phim với em ấy một lúc thôi không được hay sao? Suy cho cùng chỉ là bản thân của Yeonjun không cho phép mình tỏ ra yếu ớt trước mặt của Soobin, hôm nay là ngày trăng tròn, là ngày mà anh phải đối mặt với cơn đau khủng khiếp ở thể xác và nỗi khuất phục bành trướng nơi tinh thần. Ai biết được nó sẽ đến vào lúc nào và anh sẽ làm ra chuyện gì cơ chứ. Không phải mới tháng trước thôi trong lúc mất bình tĩnh anh đã xô hẳn đầu em ấy đạp vào tường rồi còn gì.
Thở dài, Yeonjun chui lại vào chăn ấm, mùi của những quả cam chín mọng của Soobin vẫn còn thoang thoảng đâu đây. Bất giác anh đưa tay mình chạm vào mớ tóc đang dần trở nên bồng bềnh của chính mình, một khoảng trời trong suy nghĩ là đôi mắt đong đầy niềm mất mát của Soobin ban nảy...
Từ nhỏ đến lớn, Yeonjun vẫn luôn hời hợt với Soobin, thế mà chưa bao giờ em nói ra lời trách móc, lúc nào cũng kiên trì ở bên anh, tồn tại như một điều hiển nhiên nhất. Là do em ấy thích tự ngược hay do em ngốc nghếch Yeonjun cũng không biết, chỉ biết là trong mỗi lúc anh cảm thấy như mình có thể sắp chết tới nơi, Soobin luôn xuất hiện kịp lúc, giở ra những trò chọc phá, làm những điều điên rồ khiến anh cảm thấy khá hơn. Sâu trong lòng anh luôn thấy biết ơn em ấy thật nhiều, chỉ là...
"Woah, em đoán đúng rồi mà, chỉ cần cho anh ba phút anh sẽ quay trở lại ngay thôi!" Soobin reo lên, tít mắt cười khi nhìn thấy anh từ cầu thang đi xuống.
Choi Yeonjun thở phào trong lòng. Ngốc, rõ ràng ban nảy anh đã thấy em cứ trơ ra như vậy rồi nhìn lên trần nhà, giờ cười tươi như thế cho ai xem. Đúng là ngốc không chịu nổi mà.
Soobin vui vui vẻ vẻ lấy điều khiển mở phim, thi thoảng lại dùng mình chân cọ cọ vào chân anh, thiếu chút đã lăn luôn nằm lên người anh rồi.
"Em biết anh sẽ không nỡ bỏ qua một phim hay như thế đâu mà"
Ờ, cứ cho là anh vì bộ phim đấy đi!
Bộ phim chiếu được hơn nửa phần cũng là lúc cơn đau đầu của Yeonjun càng lúc càng nghiêm trọng. Choáng váng một chút, anh cau mày đưa tay che khuất những đốm ánh sáng bên ngoài. Soobin bên cạnh vẫn tập trung xem mấy nhân vật đối thoại trên màn hình, lâu lâu lại bóc một múi cam cho vào miệng chẳng mấy để ý tới anh. Đến lúc đau không chịu nỗi, anh mới the thẻ lên tiếng gọi.
"Bin, lấy thuốc giúp anh với..."
Soobin nhìn sang, thấy sắc mặt anh tái nhợt thì hốt hoảng suýt chút đã sặc luôn múi cam cuối cùng đang nhai trong miệng. Nuốt vội vàng, em lo lắng đặt bàn tay múp tròn của mình lên trán anh thử nhiệt độ sau đó lại cuống quýt tắt TV, dẹp đống bừa bộn sang một bên rồi chẳng thèm mang dép trong nhà đã chạy ngay lên tầng.
"Hiong, anh đợi em, em xuống nhanh thôi"
Soobin dùng tốc độ nhanh nhất của mình để lấy thuốc cho anh, đây không phải là lần đầu tiên anh bảo em làm chuyện này nhưng mỗi lần như thế tim em lại loạn hết cả lên. Yeonjun đau lắm, nhìn anh đau, em tưởng như da thịt mình cũng đang phải hứng chịu những cơn đau y như thế.
"Anh ổn mà..."
Yeonjun an ủi khi nhìn đôi mắt đỏ hoe của nhóc con. Tự nhiên anh chẳng muốn so đo với nhóc nữa, có lẽ trước đây quá vô tình nên không nhận ra vào những lúc anh đau đớn trước khi mọc sừng, Soobin lúc nào cũng ở bên cạnh nắm rất chặt tay anh như thể em đang bảo rằng em vẫn ở đây, ở chổ này... Một đứa nhóc 16 tuổi lúc nào cũng cố gắng lấp đầy sự tự tin trong anh, cho anh biết mình vẫn còn hít thở, cho anh biết mình vẫn còn là người.
Thật may vào 6 tuổi năm ấy anh đã đồng ý cùng mẹ chuyển tới thị trấn này, thật may mắn vì ai đó đã làm rách mất con diều giấy của anh vào buổi chiều thứ 7 lộng gió ở đồi cỏ, thật may mắn vì anh đã đồng ý cho ai đó đi theo mình lên sân thượng của tòa chung cư cao nhất ở thị trấn, để rồi bí mật của mình bị phát hiện vào cái đêm trăng tròn vành...
Cảm ơn đứa nhóc đã luôn trêu chọc anh bằng mấy trò đùa tinh quái, thay anh tự hào vì anh có đôi sừng to và khỏe quá chừng, rồi có khi khóc đỏ mắt khi anh chẳng chịu nỗi cơn đau hành xác thịt.
Suy nghĩ trong anh mãi chập chờn, trước khi màn đêm đột ngột kéo tới, anh đã để Soobin ôm chầm lấy mình
-TBC-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com