Chương 2 : Mười Năm Không Đủ Dài Để Em Quên Anh
Vương Tư Hạ nhìn ra cửa sổ, những toà nhà cao lớn đó, khiến cho cô có cảm giác mình thật nhỏ bé, đơn côi giữa chốn phồn hoa này. Bỗng dưng cô nhận thấy có những kí ức sẽ không bao giờ phai nhạt, đặc biệt là cô không hề muốn quên đi kí ức đó.
Hạ đơn chí, tình còn đó
Đông tuyết tan hoài ngàn năm...
...
Thành phố A là một thành phố biển, nơi đây vốn nổi tiếng về các di tích lịch sử cùng du lịch, hàng năm lượng du khách kéo về thành phố A không phải là con số nhỏ, tập đoàn Vương thị nổi tiếng với hàng loạt chuỗi nhà hàng khách sạn, có thể nói thế lực của Vương thị là đứng đầu nơi đây, nhưng đáng tiếc, chủ tịch Vương là người oai phong lẫm liệt, điềm đạm khiêm tốn bao nhiêu thì đứa con gái lớn của ông lại trái ngược hoàn toàn với ông bấy nhiêu. Vương Tư Hạ không chỉ là một thiên kim đại tiểu thư vừa kiêu ngạo, coi trời bằng vung, vừa không xem ai ra gì, cô có thể giẫm đạp người khác không để họ có bất kì đường lùi, cô ấy à, đúng chuẩn nữ phụ trong tiểu thuyết. Người người gặp, người người chán ghét. Ấy vậy mà lại thua thảm dưới tay của Cố Đông Quân.
Lần đầu cô gặp Cố Đông Quân, đó là ngày đầu tiên cô vào trường Đại Học A. Lúc đó, ánh mắt của anh vừa ngông cuồng vừa lạnh lùng, thêm vào đó là phần nhiệt huyết không thể thiếu của tuổi trẻ. Chính ánh mắt đó đã làm rung động trái tim kiêu ngạo của cô. Hình ảnh anh trên sân bóng rổ in sâu vào tâm trí của cô, từng bước chạy, từng cái xoay người, từng động tác tay, từng cú nhảy đều lay động trái tim thiếu nữ mới lớn của cô. Ngày hôm đó trở về ký túc xá của trường, cô như người mất hồn, cứ miên man cười tươi. Trong tâm trí đều là hình ảnh của chàng trai đó.
" Anh ấy tên gì nhỉ? Có người yêu chưa? Đẹp trai thật!" Cô cứ nói rồi cười một mình, những bạn cùng phòng ký túc nhìn thấy cô như vậy liền cười cười đi đến trêu cô vài câu.
" Chao ôi, hôm nay đại tiểu thư nhà ta bị bệnh sao? Cứ thấy là lạ!" Tiếu Tiếu đến bên cạnh cô vừa nói vừa cười.
" Bệnh thật đó, mà là bệnh tương tư! Đại tiểu thư nhà ta rung động rồi sao? Thật bất ngờ nha! Không phải người ta sẽ bị cậu dọa cho sợ chạy mất dép sao? " Sau khi Thẩm Thanh nói xong thì cả phòng bật cười sảng khoái, xem ra ngày thường những người này đều bị Vương Tư Hạ chèn ép, nên bây giờ có cơ hội phục thù thì hỏi xem có ai ngu mà không tận dụng đâu chứ?
" Các cậu được lắm, dám trêu mình như vậy, sau này không dẫn các cậu đi ăn nữa!" Vương Tư Hạ tuy nói lời giận dỗi như trên môi vẫn thường trực nụ cười xấu hổ.
" Thôi mà đại tiểu thư cao cao tại thượng của tôi ơi, xem như tụi mình biết lỗi rồi được chưa! Nói cho bọn mình biết đi! Là anh chàng nào lọt vào mắt xanh của đại tiểu thư kiêu ngạo nhà ta vậy!" Thẩm Thanh ngồi xuống bên cạnh cười lấy lòng với cô, sau đó cả phòng đồng thanh vang lên " Đúng đó, đúng đó!"
" Không... Nói... Cho... Các... Cậu... Biết!" Nói rồi cô nằm xuống giường trùm chăn kín mít từ đầu đến chân giả bộ ngủ.
" Bày đặt giả bộ ngủ, để đánh lừa tụi này sao?" Tiếu Tiếu cười mỉa mai Vương Tư Hạ.
" Mình ngủ rồi!" Cô vẫn rống cổ lên cãi lại bằng một cách hết sức trẻ con.
" Ngủ mà còn lên tiếng à? Để tụi mình chống mắt lên xem cậu theo người ta được bao lâu!"
Theo đó là những tiếng cười " Ha Ha" của bọn con gái vang vọng khắp phòng. Nhưng vì sợ chủ quản lên đến nên họ liền nén cười lại trở về chỗ của mình bàn luận nhỏ vừa đủ để Vương Tư Hạ nghe. Họ cược xem Vương Tư Hạ thích ai,và bao lâu sẽ bị đá. Tiếu Tiếu nói là hai ngày thì cô liền bị đá, Mỹ Đình phản biện lại là một ngày thôi là cô bị cậu bạn kia đá. Ngay lập tức Thẩm Thanh phán một câu:
" Một giờ! Chỉ một giờ thôi cũng đủ khiến Vương Tư Hạ bị đá rồi!"
Ngay lập tức, Vương Tư Hạ đang giả vờ ngủ lập tức tốc chăn ra.
"Các cậu thật quá đáng! Mình không tha cho các cậu đâu!" Nói rồi cô vội chạy đến đánh vào người của ba người kia.
Cả căn phòng vốn im lặng bỗng chốc ngập tràn tiếng cười.
Tối đó có người nhận ra Vương Tư Hạ....thay đổi rồi.
....
Người ta thường có câu, " Ông trời không phụ người có lòng!" Suốt một tuần cô chạy lang thang khắp nơi, khắp các khoa thì cuối cùng cô cũng gặp anh ở khuôn viên sau trường. Anh ngồi dựa vào gốc một cây phong, bây giờ trời đã vào thu, những lá cây phong bắt đầu chuyển sang màu đỏ đẹp mắt, những chiếc lá rơi xuống đất, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần jean đen trông vô cùng cuốn hút, hình ảnh của anh hòa vào cùng với phong cảnh trước mắt, chẳng khác gì là bức tranh vẽ tuyệt đẹp. Cô nhịn không được liền lấy điện thoại chụp lại hình ảnh của người trong lòng. Nhưng chụp đến tấm thứ hai thì cô đã bị phát hiện. Liền ngượng ngùng nở nụ cười, nhưng đây thực chất không phải là cười, mà cô nhăn hai hàm răng trắng tinh, vừa buồn cười vừa khó coi.
Cố Đông Quân vốn dĩ muốn tìm một nơi yên tĩnh để đọc sách, không ngờ lại bị quấy rầy, anh tỏ vẻ khó chịu rồi đứng dậy bỏ đi. Nhìn thấy anh đang định bỏ đi, cô hốt hoảng giữ anh lại. Đùa sao, khó khăn lắm cô mới tìm được anh, sao nói để anh đi là có thể để anh đi được, nếu làm vậy thì công sức cả tuần nay tìm người chẳng phải là công cốc sao?
" Dừng lại, anh định đi đâu vậy?" Cô chạy lên chặn trước mặt anh.
"Chẳng phải cô muốn chỗ này sao?" Cố Đông Quân lạnh nhạt đáp.
Vương Tư Hạ ngơ ngác nhìn anh, không biết là bị lời nói của anh làm cho cứng họng hay là bị sự cuốn hút của anh mà mê hoặc tâm trí nữa. Đến khi Vương Tư Hạ khôi phục lại thì Cố Đông Quân đã đi xa rồi.
" Nè, thôi được rồi, là tôi chụp trộm anh, tất cả là tôi sai, tôi xin lỗi!" Vương Tư Hạ vội đuổi theo nói
Cố Đông Quân : "..."
" Anh tên gì vậy? Học khoa nào, có thể cho tôi số điện thoại được không?" Vương Tư Hạ cười tươi nhìn anh nói.
" Nè cô bạn, tôi nghĩ chúng ta không thân đến mức phải cho cô số điện thoại đâu!" Cố Đông Quân cười gượng nhìn cô.
" Không sao! Cứ việc cho số điện thoại trước, tình cảm có thể từ từ bồi đắp mà, mọi chuyện đều không thành vấn đề!" Vương Tư Hạ càng cười càng tươi nói.
Nhưng đối với lời nói và hành động của cô, Cố Đông Quân hoàn toàn tỏ vẻ lạnh nhạt, đang định bước đi thì bất chợt một quyển sách trong tay bị ai đó cướp đi. Không sai, người cướp quyển sách của anh chính là Vương Tư Hạ.
" Rối loạn ám ảnh cưỡng chế - Obsessive compulsive Disorder (OCD), Những biểu hiện của người bệnh và cách điều trị! Anh học Tâm Lý Học, anh là sinh viên khoa Y sao?" Vương Tư Hạ như nắm được manh mối nào đó, ánh mắt tỏ vẻ đắc ý nhìn anh .
" Trả đây!" Cố Đông Quân lạnh lùng liếc nhìn cô.
"Không trả, trừ phi anh nói cho em biết, anh tên gì và cho số điện thoại của anh cho em!" Cô nhìn anh bằng vẻ mặt đắc thắng.
" Có cần thiết phải vậy không?" Anh nhìn cô bằng ánh mắt miễn cưỡng.
" Rất cần!" Đây là gì đây, là vẻ mặt không cho thỏa hiệp. Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội tốt tiếp cận anh, có đứa đần mới không nắm bắt.
" Đưa điện thoại đây! " Anh lạnh lùng nói
"Ò " Nói rồi cô lấy điện thoại đưa cho anh.
Anh bấm một dãy số rồi nhét điện thoại vào tay cô, sau đó lấy quyển sách từ trong tay cô bỏ đi, cô nhìn màn hình hiển thị một dãy số lưu kèm một tên " Cố Đông Quân", cô cười rạng rỡ hét lớn.
" Cố Đông Quân, Em thích anh! Bằng mọi giá, em nhất định sẽ theo đuổi được anh, cứ chờ đó! Anh chắc chắn sẽ là của em!" Cô nhìn theo bóng dáng anh, chỉ thấy anh thoáng dừng lại rồi bước đi tiếp.
...
Kí ức đẹp đẽ đến thế, vô ưu vô lo đến vậy, nhớ ngày đó, cô kiêu ngạo ra sao, sĩ diện thế nào cũng mặc kệ, toàn tâm toàn ý theo đuổi anh. Nhưng còn bây giờ thì sao? Can đảm đứng trước mặt anh cô cũng không có, đừng nói đến việc anh sẽ tha thứ cho cô, ngay cả nhìn cô anh cũng lười nữa là. Mười năm, nói ngắn không ngắn, nói đến dài... Không đủ dài để cô quên được anh.
...
[Tác giả : Hắc Ly
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com