Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.

Châu Kha Vũ trằn trọc trở mình trên giường, không tài nào chợp mắt được. Tâm trí hắn đều là Doãn Hạo Vũ, từng mảnh vụn từ lúc bắt đầu gặp gỡ cho đến nay và cuối cùng là lời Doãn Hạo Vũ đã nói với hắn hôm nay.

Đúng vậy, Doãn Hạo Vũ vốn dĩ tự tin, rực rỡ, hào quang chói lọi lại bị hắn hành hạ trở thành dáng vẻ sau này.

Hiện tại, Doãn Hạo Vũ không còn yêu hắn, cho nên, cậu lại trở về là Doãn Hạo Vũ trước đây.

Hơn nửa đêm, Châu Kha Vũ rủ anh em tốt của mình là Vương Chính Hùng đến nhà uống rượu.

Nói chính xác hơn, đó là một yêu cầu, Vương Chính Hùng đang ngủ say, sửng sốt vì các cuộc gọi cứ liên tiếp gọi đến.

Châu Kha Vũ có rất nhiều bạn rượu, hắn muốn tụ tập trong CLUB, sau khi uống rượu thì mỗi người ôm một tiểu tình nhân.

Nhưng hôm nay hắn có chuyện buồn phiền trong lòng và cũng chỉ có Vương Chính Hùng là anh em tốt để hắn tâm sự.

Vương Chính Hùng khác với những người đó,cùng là phú nhị đại nhưng anh giữ mình trong sạch, chưa từng lêu lổng bên ngoài.

"Anh trước đây luôn khuyên chú em nên có chừng mực, nhưng em không nghe lời, người ta chịu đựng em mấy năm nay đã là nhân từ. Nói một câu chú em không thích nghe. Anh kỳ thực hi vọng hai đứa chia tay. Người ta là học bá ngây thơ trong sạch, vì em mà sẵn sàng nhảy lớp. Đối tốt với em ra sao cái này không cần anh nói đúng chứ, em không xứng với người ta!"

Châu Kha Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh cứ như vậy chờ tụi em chia tay?" Nói xong liền uống một hơi cạn sạch nửa ly rượu.

"Không ngờ hai đứa lại chia tay, bởi vì em đó! Dù chúng ta thân nhau từ nhỏ nhưng PaiPai cũng là bạn cấp ba của anh. Lúc đó, thấy hai đứa yêu đương lãng mạn, cứ tưởng rằng mối quan hệ sẽ êm đẹp, suôn sẻ. Ai ngờ em lại để cho người ta không thể rời bỏ em. Về sau lại một cước đem người ta đá xuống địa ngục."

"Không có! Em còn dự định mấy năm nữa sẽ cùng em ấy đi lĩnh chứng." Châu Kha Vũ vành mắt có chút phiếm hồng: "PaiPai là mối tình đầu của em, so với người ngoài đương nhiên khác biệt."

Vương Chính Hùng nghe xong lời này, không khỏi cười lạnh: "Thật không biết xấu hổ, em cứ thử để PaiPai làm lại những chuyện em đã làm với em ấy, xem thử em còn dám nói vậy không?"

Châu Kha Vũ nốc cạn nửa ly còn lại. Doãn Hạo Vũ hôm nay cũng nói như vậy.

Trên đường về nhà, hắn thử đặt mình vào vị trí của Doãn Hạo Vũ, nhưng hắn không dám tưởng tượng quá mười giây. Bởi vì nếu Doãn Hạo Vũ đối với hắn như vậy, khẳng định hắn sẽ tức điên đến mức muốn giết người.

Châu Kha Vũ cầm lấy chai rượu, tiếp tục rót ra, nhưng Vương Chính Hùng đã giật lấy cái chai.

"Được rồi, uống rượu không phải là cách giải quyết vấn đề, nói thử xem, sau này em định làm gì?"

Châu Kha Vũ mím môi không nói lời nào.

Đây cũng là lần đầu tiên Vương Chính Hùng nhìn thấy Châu Kha Vũ thất thố như vậy, giọng anh nhẹ nhàng hết mức có thể: "Trước hết em hãy nghĩ thoáng lên, có nên tiếp tục lêu lổng hay dự định sống một cuộc sống tốt đẹp. Bất quá, mấy năm này, PaiPai bị em tuỳ ý chà đạp tấm chân tình, em ấy vẫn có thể nhẫn nhịn chịu đựng được. Đổi lại là anh thì đã sớm chia tay em rồi."

Nói đến đây, Vương Chính Hùng không nhịn được cao giọng:"Nói thật, Châu Kha Vũ, mấy năm nay anh không thích em cho lắm. Trước đây, em rất có nguyên tắc. Hồi còn đi học, nam thanh nữ tú nhiều vô kể em cũng không nhìn trúng. Về sau làm sao mà biến thành bộ dạng như này? Em và mấy tên công tử ăn chơi trác táng kia khác nhau ở chỗ nào?"

Châu Kha Vũ đưa tay che mắt, ngửa đầu dựa lưng vào ghế sô pha.

Hắn làm sao lại biến thành bộ dạng này?

Vì biết rằng ở nhà luôn có người chờ hắn nên mới không quan tâm, mặc sức điên cuồng bên ngoài?

Vì biết thấy rằng dù có lạc lối đến đâu thì ở nhà vĩnh viễn luôn có một ngọn đèn vì hắn mà soi sáng đường đi?

"Không biết. Em cảm thấy dù có thế nào đi chăng nữa, Pai vẫn sẽ yêu em, em chơi chán tự nhiên sẽ về nhà ... Em ... không muốn đưa ai về cả, càng không nghĩ tới em ấy sẽ phản ứng quyết liệt như vậy..."

Vương Chính Hùng chế nhạo: "Kỳ thực, em hết lần này đến lần khác thử thách giới hạn cuối cùng của PaiPai, cảm thấy dẫn người về nhà thì PaiPai có thể tiếp nhận. Mấy năm qua, em đã tận hưởng cảm giác ưu việt, ngày càng quá đáng. PaiPai dung túng, nhẫn nhịn như vậy để em cảm thấy em ấy yêu em hơn bất kỳ điều gì, đúng không?"

Châu Kha Vũ nheo mắt không nói gì.

"Hoặc tất cả những thứ này đều vô nghĩa. Bản tính đào hoa trong cơ thể em tự nhiên bộc lộc ra mà thôi và em là một tên thối nát."

"Fuck! Vương Chính Hùng, đừng đi quá xa, có người nào đối xử như vậy với anh em à? Em tìm anh tâm sự, nhưng anh cứ mắng em..."

Châu Kha Vũ nghĩ Doãn Hạo Vũ và Vương Chính Hùng đều mắng hắn, trong lòng có chút tủi thân.

Mấy đạo lý này hắn hiểu chứ, nhưng không dám tự nhận mình như vậy.

Vương Chính Hùng gạt đi: "Nếu có thể mắng để em thức tỉnh thì không uổng công anh đến đây vào nửa đêm xem bộ dạng quỷ quái của em."

"Vương Chính Hùng!...."

Châu Kha Vũ chộp lấy chai rượu trực tiếp đổ thẳng vào miệng, nhưng Vương Chính Hùng không ngăn hắn lại, nghĩ thầm uống say liền ngủ đi, bằng không bản thân anh cũng không được nghỉ ngơi.

Kết quả, Châu Kha Vũ uống say còn náo loạn hơn.

"Hùng Hùng, anh nói xem PaiPai có phải đã ngủ với người khác? Hôm nay đi tìm em ấy thì em ấy ở cùng người đàn ông khác, dáng người cao lớn, trông rất ưa nhìn."

Vương Chính Hùng kịp thời nắm lấy Châu Kha Vũ lung lay, đè hắn xuống ghế sô pha: "Em cho rằng PaiPai tuỳ tiện giống em sao? Người ta có chừng mực."

Châu Kha Vũ nằm ngửa cười ngây ngô: "Đúng vậy, PaiPai rất kén chọn, chỉ yêu một mình em."

"Thật đáng tiếc, sau này tôi sẽ yêu người khác."

Châu Kha Vũ đột nhiên ngồi thẳng dậy, khiến Vương Chính Hùng giật mình.

"Nói bậy, người PaiPai yêu vẫn luôn là tôi."

Vương Chính Hùng thở phào nhẹ nhõm, chết tiệt, người đàn ông cao 1m9 giống như một kẻ say rượu thiểu năng vậy.

"Đúng, đúng, PaiPai yêu em nhất , vì em đối tốt với em ấy, không cho em ấy chịu uất ức, không đi làm loạn, không đem người về nhà..."

Môi dưới Châu Kha Vũ gần như chảy máu, hai mắt đỏ hoe, hung tợn trừng mắt Vương Chính Hùng, tay chỉ vào anh: "Tuyệt giao!... ngay bây giờ..." sau đó nằm bịch trên ghế sofa không nhúc nhích.

Vương Chính Hùng đến gần quan sát, Châu Kha Vũ lại đột nhiên mở mắt ra, trầm mặc nói: "Anh sai rồi..."

Vương Chính Hùng nắm chặt tay, nghiến răng: "Là lỗi của tôi được chưa, tôi không nên tới đây, chú em có thể đừng dọa người không?"

"Là anh quá nhát gan, giống như PaiPai ... PaiPai, PaiPai đâu? Em muốn PaiPai, không phải anh..."

"A, PaiPai sao?... Sao em lại cao lớn như vậy?"

Vương Chính Hùng im lặng trợn tròn mắt.

"PaiPai, bảo bối, để anh ôm, anh biết mình sai rồi, lần này triệt để thay đổi, em giám sát anh nha..."

Châu Kha Vũ dính chặt lấy Vương Chính Hùng như một con bạch tuộc, muốn hôn anh ấy. Vương Chính Hùng dùng sức đẩy đầu của hắn ra, dùng tay ôm mặt hắn và đẩy về phía sau.

Châu Kha Vũ say rượu rất cáu kỉnh, giằng co một hồi mới dừng lại. Hắn nhìn Vương Chính Hùng lắc đầu: "Anh không phải là Pai, em ấy trông đẹp hơn anh rất nhiều."

Chết tiệt! Vương Chính Hùng dùng hết sức đặt Châu Kha Vũ xuống ghế sô pha, anh muốn đá chết cái tên say rượu này ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com