nàng: yêu Cho Miyeon
Soojin mở cửa phòng mình và điều làm nàng khá bất ngờ là, bạn gái của nàng, Cho Miyeon, đang ôm hôn một cô gái khác, ngay trên giường của nàng và chị ta.
Chà, nàng rùng mình một cái, khối óc căng lại, chân mày màu nhạt cùng theo óc mà co lại thành chữ bát.
Tay nàng cầm không chặt chai nước hoa trên tay mà rơi xuống sàn nhà, vỡ choang, hương quýt cuống cuồng xộc thẳng vào đầu mũi hai thân ảnh thêm-một-tí-trễ-muộn-của-Soojin thì sẽ hoàn toàn trần trụi theo đúng nghĩa đen.
Hai người trên giường nghe theo tiếng và mùi hương thì dừng lại động tác đưa đẩy trên người nhau và quay lại nhìn nàng.
Miyeon một mặt tỉnh bơ nhìn nàng dưới mi mắt mà ầng ậng nước mắt. Chị ta khẽ thở dài rồi cuối người xuống lầm bầm một cái gì đó vào tai cô gái đang bán khoả thân dưới người chị ta rồi cùng nàng ra ngoài.
Nàng nhìn chị ta.
Chị ta nhìn nàng.
Nàng đau lòng hiện rõ dưới mi mắt.
Chị ta dửng dửng không muộn phiền vuốt lại tóc.
"Chị có muốn giải thích không?" Soojin nắm chặt lấy vấu áo nhìn chị ta.
"Không."
"Vậy, chia tay đi."
"Ừ."
"Tôi sẽ lấy đồ sau."
Nàng quay lưng rời khỏi nhà, chị ta quay trở lại phòng. Nàng đoán là chị ta sẽ tiếp tục làm cái thể loại chuyện mà nàng cho là giúp nàng cao thêm 5 cm cộng thêm cặp sừng bảy màu xinh xắn.
Nàng nuốt lấy từng ngụm khí lạnh bên ngoài trời cao Seoul. Hừ, chỉ mới hết tháng 6, cớ gì gió thu lại tràng về. Nàng thầm rủa thời tiết.
Trên người nàng cũng chỉ là quần tây đen, sơ mi trắng, rồi khoác thêm cái mangto xám như bao nữ sinh viên khác. Vậy cớ gì nàng lại cảm thấy lạnh hơn người ta?
Nàng xoay người nhìn cô gái trong tiệm bán đồ cũ, phải rồi, vì nàng chỉ có một mình nên phần lạnh xâm chiếm nàng gấp đôi cô ta.
Nàng dọc theo con đường, băng qua vài khu phố, đừng ai hỏi nàng vì sao lại chọn đi bộ đường dài, đơn giản thôi vì ví tiền để ở nhà Miyeon còn gì, nàng nhọc mình đi tiếp.
Cuối cùng cũng nàng tới được nơi nàng muốn.
Trước mặt nàng là ngôi nhà nhỏ, hai tầng, màu trắng pha chút xám, trước có sân và cửa rào màng vàng nhạt. Ừ thì ít nhất trong cái lạnh của cuộc đời, ngôi nhà này có vẻ ấm nhất.
Nàng không màng camera an ninh đang dí sát vào gáy nàng, nàng tự ý mở cổng. Nàng đi một mạch tới cửa chính, tay lục lục túi áo khoác, chậc, không có, nàng quên mang theo chìa khóa rồi.
Nhưng rồi nàng chợt nhớ, chủ nhân căn nhà này chả phải là người du học sao? Để nàng đoán nhá, nàng chà chà chân dưới tấm thảm đặt dưới bậc tam cấp. Nàng cuối người giựt tấm thảm lên, bingo, nàng đoán đúng rồi này, có chìa khoá.
Nàng tra ổ khóa vào nhà, thế rồi lại là một cảnh tượng diễm lệ đập vào mắt nàng.
Vẫn là hai người con gái, khác với chị ta và con nhỏ dưới thân chị ta, đang hì hục làm tình trên ghế sofa, tiếng nỉ non của cô gái tóc cam bên dưới và tiếng thở dài của tên đầu vàng bên trên hoàn hảo rót sạch vào tai nàng.
Soojin nhíu mày một cái hắng giọng. Một ngày mà gặp tới hai cảnh xuân. Nàng cần xem bói để coi quyền cơ trong truyện này là gì.
Hai người con gái đang đưa đẩy trên ghế bỗng giựt mình nhìn về phía cửa. Trong một khắc, nàng rất dở môn vật lý, nàng nhớ mém nữa mình đã trượt đại học vì nó nên nàng hiển nhiên không tính được vận tốc của hai cô gái vừa tách nhau ra và mặc lại đồ. Nhưng nàng đoán nó không phải một con số nhỏ.
"A...a...Soojin unnie...chị đến đây vào giờ này..có việc gì?" Đầu vàng sau khi kéo được chiếc quần tới hông thì cười xuề với nàng, hai bên thái dương còn đổ đầy mồ hôi.
Nàng trực tiếp bỏ qua tên ngốc ấy, nàng nhặt lại chiếc quần short thun màu xanh trên chậu cây ngoài cửa đưa cho cô gái tóc cam đang bối rối tìm quần trên sofa khi cả thân thể chỉ được che bởi sơ mi xám.
"Ca-ảm ơn..." Cô gái nhanh chóng túm lấy cái quần, nhảy bật xuống ghế, chạy đến chỗ đầu vàng núp và mặc lại quần.
Nàng mỏi chân, nàng muốn ngồi nhưng nhìn vũng nước trên sofa trắng thì nàng đổi ý, nàng đi vòng qua chiếc bàn kính trong và ngồi vào một chiếc ghê lùn bằng gỗ lim, đối diện sofa.
"Hai đứa xong chưa?" Soojin tự tay rót cho mình một ly trà nóng với ấm trà gốm trên bàn.
"Dạ..." Đầu cam và đầu vàng nắm tay nhau đến chỗ sofa. Đầu vàng lau mồ hôi dùm đầu cam.
"Uống tí sữa đi, nó giúp kiềm lại ham muốn đấy." Soojin đưa đến trước mặt đầu cam một chai sữa dâu nàng vừa tìm được dưới ngăn bàn.
Đầu cam cảm ơn rồi uống với hai gò má nóng hổi, đỏ ửng và tay chân con nhỏ vẫn còn run vì khoái lạc.
"Soojin unnie, chị tới đây có việc gì không ạ?" Đầu vàng run rẫy nói chuyện, tay siết chặt lấy bàn tay của đầu cam. Đầu cam khó hiểu nhìn đầu vàng.
"Chị muốn ở nhờ nhà em vài hôm. Cho đến khi chị có tiền thuê nhà." Soojin bỏ qua cái nhìn lo lắng và có chút...đe dọa của người trước mặt. Nàng nhướng đôi lông mày nhạt, nàng có làm gì đâu chứ?
"Chị không ở cùng bạn gái nữa à?"
"Nói ra có chút mất mặt. Các đây hơn ba mươi phút, chị thấy chị ấy đang làm tình với một cô gái khác." Soojin lắc lắc chai sữa dâu trong tay.
Không gian thoáng chốc im ắng. Đầu cam đang hút sữa rột rột cũng phải dừng lại, bắng ánh nhìn áy náy về phía nàng. Chà, nàng ấy vừa trải qua một cuộc khủng hoảng tình cảm và lúc nãy nàng ấy còn lỡ thấy...ôi vì Chúa, nàng ta sẽ không sốc đến mứt mà tự treo cổ mình chứ? Đầu cam lo lắng.
"Vậy, chị ở lại đây được không hay có bất tiện gì cho em và bạn gái em không? Soyeon?" Soojin chống cằm nhìn hai đứa nhỏ.
Nếu mà Soyeon từ chối, chắc có nước nàng phải dạng chân mà kiếm tiền mất.
"À ừm...không có gì, nhà có hai phòng lận, chị cứ ở đây. Và sẵn giới thiệu với chị đây là Yuqi, sinh viên năm ba Nhạc viện âm nhạc Trung Hoa, khoa nhạc cụ." Soyeon hướng đến bạn gái mình nhẹ nói.
"Chào chị." Yuqi thôi hút sữa, hướng đến nàng gật đầu.
"Chào." Nàng cười, nháy mắt một cái với cô nhóc đầu cam chói lòa dưới nền nắng. Làm cho cô nhóc đỏ mặt gay gắt.
Soyeon thấy tình hình không ổn nên túm Soojin đang ngồi trên ghế lên lầu ngay. Mở cửa phòng đầu tiên em ra hiệu cho nàng vào.
Nàng nhoài người vào, quan sát kỹ. Chậc, không tệ đâu, không gian khá thoáng, có giường, có tủ áo, có phòng tắm riêng. Đáp ứng nhu cầu quá rồi.
"Này, Seo Soojin. Có một chuyện em cần nói rõ." Soyeon chống hông nhìn nàng, nàng vẫn còn chú tâm vào ga giường màu hồng phấn.
"Nói đi."
"Chị muốn ở lại đây bao lâu cũng được, em không cản, tiền nhà tiền nước gì đó em sẽ chi trả hết. Nhưng em cảnh cáo chị, không được động vào Yuqi." Soyeon chỉ một ngón tay về phía nàng.
Nàng không chú ý cửa chỉ thiếu lịch sự của ai kia mà ngón tay thon dài trắng trẻo vẫn còn mân mê những đường chỉ trên grap giường.
"Đừng nói chị như một con khốn đang có ý định giựt bồ em thế."
"Ji Sung, Hwang Jeon, Boyeon, chả phải chị đã cướp họ từ tay em sao?" Soyeon cay cú.
"Họ tự động đến với chị mà." Soojin điềm nhiên nói, thân ngồi trên giường bắt chéo nhìn em.
"Em không cần biết, nhưng tốt nhất chị nên tránh xa Yuqi ra. Đừng có làm lại một tên đốn mạt. Chị mà bén mảng tới gần con bé thì em sẽ đem chị về Ý ngay." Soyeon nói xong đóng sầm cửa lại.
Nàng nhíu mày, muốn đuổi nàng về Ý sao? Cách hâm dọa chẳng có tí mới mẻ nào.
Nàng gieo mình xuống êm ái màu hồng. Chà đã bao lâu rồi nàng không có ngủ trưa nhỉ?
Không biết. Vào mộng đây.
Một lúc sau khi nàng mở mắt, trăng đã lên cao, đèn đường cũng bật. Nàng lười nhác ngồi dậy.
Chà, mới đó mà nàng đã ngủ ly bì suốt sáu tiếng rồi sao. Lâu rồi nàng mới được ngủ ngon đến vậy.
Nàng chui vào phòng tắm, ngâm mình trong làn nước ấm. Nàng lại chui xuống bếp. Chậc, vì chả có gì để nàng phá nên đành thôi, nàng nấu ăn vậy.
Soojin nấu đại món mì ramen trứng luộc với hành tây. Soojin đoán giờ này chắc Soyeon đã đi bar hay club rồi. Đó là địa bàn của con bé mà.
Nàng chống tay suy nghĩ, nếu như lúc này nàng không nấu mì thì nàng sẽ làm gì nhỉ?
Phải rồi, nàng sẽ giúp chị ta sắp xếp lại sổ sách công ty. Nàng cảm thấy mình thật tài, trưa nào cũng hì hục giúp chị ta hết sắp xếp báo cáo hàng tháng thì sẽ tính lại thu chi công ty. Biết vậy lúc đó nàng lừa chị ta chuyển nhượng tài sản của chị ta vào tay nàng thì hôm nay sẽ không quá mất mặt đi ăn nhờ ở đậu nhà Soyeon.
Nàng nói đùa vậy thôi chứ nàng chẳng bao giờ làm vậy cũng chỉ vì một lý do.
Nàng yêu Cho Miyeon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com