Hôn Rồi...?
Về tới nhà, Shuhua thấy mình có lỗi nên đã ngỏ ý mời chị vào nhà. Không cần nói cũng biết Yuqi sẽ đồng ý, vì nàng là crush của chị mà.
"Nhà em cũng rộng ghê ta." - Yuqi nhìn xung quanh, đặt mông ngồi xuống ghế sofa rồi cảm thán.
"Bố mẹ em sau khi mất cũng chỉ còn căn nhà này và số tiền bảo hiểm đủ để nuôi em học hết đại học." - Nàng từ trong bếp nói vọng ra, tự nhiên nhắc tới, nàng lại cảm thấy nhớ bố mẹ ghê, họ mất cũng được gần 10 năm rồi.
"Chị...xin lỗi." - Yuqi ái ngại hối lỗi, chị không cố ý khơi gợi lại chuyện quá khứ của nàng đâu.
Ánh mắt chị đột nhiên trở nên thật phức tạp.
"Em làm gì có lỗi mà cho chị xin. Nào ngồi yên để em lăn trứng gà cho." - Shuhua từ bếp đi ra, ngồi xuống cạnh Yuqi, nàng cười xoà, ra lệnh cho chị.
Chị ngoan ngoãn ngồi yên, không dám động đậy, thỉnh thoảng hơi nhăn mặt một chút vì độ nóng của trứng gà và sự đau đớn của cục u bầm tím trên trán.
"Đau lắm sao?" - Nàng quan tâm hỏi han.
"Không...Chỉ hơi nhức một chút." - Yuqi nhăn mặt trả lời.
"Chị đỡ đau hơn chưa?" - Nàng dùng lực nhẹ lại, vừa lăn vừa ân cần hỏi thăm.
Yuqi mỉm cười, chị không nói, chỉ gật đầu, chăm chú nhìn từng cử chỉ dịu dàng của nàng. Tiếp xúc gần như thế này, khiến người chị có chút nóng lên, ánh mắt không tự chủ cứ chăm chăm nhìn người trước mặt. Nàng cũng đẹp quá mức tưởng tượng rồi!
Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Shuhua ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt nàng chạm ánh mắt chị.
Chị và nàng nhìn nhau một lúc thật lâu...
Nàng thực sự bị hút vào cái nhìn của Yuqi. Chị ấy...đẹp thật...Nếu có người hỏi nàng rằng trên đời này ai là người đẹp nhất. Thì giây phút này đây có lẽ nàng đã biết câu trả lời rồi.
Không biết vì cái gì và vì sao nhưng khoảng cách của hai người hình như được rút ngắn lại thì phải. Đôi môi của chị và đôi môi của nàng đang dần tiến lại gần nhau hơn...
Một chút nữa thôi...
Phải rồi...chỉ một chút nữa...
Một chút nữa...
Và....
"Aaaaa." - Một tiếng la thất thanh của ai đó vang lên.
Là của Yuqi...Thánh phá game là đây mà.
Nhờ tiếng la của chị mà nàng mới nhận ra được hành động quá chớn của mình. Nàng hoàn toàn quên mất mình đang lăn trứng gà cho chị. Và rồi sự việc kia diễn ra...ngay lúc hai đôi môi chuẩn bị chạm nhau thì lực đạo ở tay nàng bỗng thay đổi, nàng dí mạnh quả trứng gà nóng vào mặt Yuqi khiến chị là toáng lên...
Lãng mạn lại thành lãng xẹt nữa rồi...
"Em xin lỗi chị có sao không.." - Nàng cuống cuồng vì thế làm quả trứng gà rơi xuống đất.
Chị thấy trứng rơi cũng tốt bụng mà cúi xuống nhặt lên, và lần này là tay chạm tay.
Cả hai lại đứng hình một lúc, tuy đã nắm tay nhau khá nhiều lần nhưng cảm giác lần này nó khác quá. Có một dòng điện vô hình nào đó chạy dọc sống lưng của cả hai khiến họ có chút giật mình.
Shuhua ngại ngùng, rút tay lại, bối rối ngồi im không biết nên làm gì tiếp theo.
Riêng Yuqi thì lí trí hơn, chị nhặt quả trứng lên bỏ vào rổ trứng nóng mà nàng vừa mang ra, nói một câu để trả lời cho câu hỏi vừa nãy của nàng.
"Chị không sao."
Nói xong, vẫn là điệu bộ ân cần ấy, chất giọng trầm ấm và sự dịu dàng dành riêng cho nàng, chị nở nụ cười...
Chỉ là một nụ cười thôi. Sao lại khiến trái tim Shuhua xao xuyến đến thế...
"Shu..."
"Em nghe..." - Shuhua thoát ra khỏi suy nghĩ mộng mị của mình khi nghe tiếng chị gọi.
"Chị từ mai tới ở với em được không? Chị không an tâm lắm khi để em ở một mình."
Chị hỏi, dù biết mình có hơi mặt dày nhưng quả thực để Shuhua sống một mình như thế này chị không an tâm. Nàng cũng chỉ là con gái chân yếu tay mềm, nếu có trộm hay biến thái vào nhà thì nàng làm sao mà giải quyết được đây.
"Từ trước đến nay, em vẫn ở một mình có sao đâu. Chị cũng đừng lo cho em quá."
"Biết là thế nhưng nếu lỡ có chuyện gì xảy ra ví dụ như trộm cắp hay biến thái vào nhà thì sao. Vả lại em còn là con gái nữa, nói không chừng..." - Yuqi ngập ngừng, nửa phần muốn dọa nàng một phen, nửa phần còn lại thì là lời cảnh báo.
"Nói không chừng làm sao..."
"Nói không chừng em còn bị chúng làm nhục nữa đó. Còn ghê hơn là sau khi hành sự xong chúng sẽ xử lí em, rồi chặt xác tiêu huỷ. Tới lúc đó đến cả thám tử cũng không tìm ra em."
Trí tưởng tượng của Yuqi phong phú thật, nàng có chút buồn cười nhưng cũng có chút để ý tới vấn đề mà Yuqi nói.
Những trường hợp như chị vừa nói không phải là hiếm khi xảy ra, nếu nàng không may gặp phải thì sao, lúc đó trăn trối cũng không kịp. Thôi thì để Yuqi đến sống cùng với nàng cũng không mất mát gì, cùng lắm là có thêm một miệng ăn thôi.
Nghĩ vậy nàng cũng gật đầu đồng ý. Nhưng nàng đâu biết rằng chính Yuqi mới là tên biến thái đáng sợ và gian xảo nhất mà nàng không có lấy một chút phòng thủ khi tự mình dẫn sói vào nhà.
Yuqi được nàng đồng ý thì cũng vui vẻ ra về. Về đến nhà liền dọn tất cả đồ đạc hành lí để mai sang ở với nàng nữa chứ
Được ăn ở chung với crush thì còn gì sướng hơn nữa đây...
có chị ở đây
Nói là làm thiệt, ngay ngày hôm sau, Yuqi dọn đồ qua ở với Shuhua. Hôm nay là ngày đầu tiên họ ở chung với nhau. Cho tới khi Yuqi dọn đồ qua đến tận cửa, nàng mới nhớ ra một điều rằng nhà nàng chỉ có một phòng ngủ duy nhất, phòng của ba mẹ cũng đã lâu không ai ở, cũng chưa dọn dẹp gì, vả lại nàng cũng không muốn chị ở trong phòng ba mẹ. Mà chắc gì chị đã chịu ở trong đó, phòng của người đã khuất, ngủ ở trỏng, đêm đêm lại có người về đòi phòng thì...
Nàng suy nghĩ một hồi, chắc nàng với chị phải ngủ chung rồi. Ban đầu cũng có chút ngại ngùng, một phần vì khi ở cạnh chị, tim nàng luôn đập rất nhanh, đặc biệt là lúc tiếp xúc thân mật, phần còn lại là do cái nết ngủ của nàng phải gọi là cực kì xấu, tối ngủ lại sợ phiền tới chị. Nhưng suy cho cùng, cả hai đều là con gái, sự ngại ngùng cũng giảm bớt đôi phần, còn về cái nết ngủ không được đẹp kia chắc chị sẽ bỏ qua cho nàng thôi. Chắc là vậy...
________________________________
Cả hai hiện tại đang ở sân bóng rổ, hôm nay nàng ra sân để cổ vũ cho chị người yêu...và cả chị nữa. Sau bao hôm không gặp được Soojin, thì hôm nay nàng cũng đã gặp được rồi. Đúng là nhớ chết đi được.
Trận đấu hôm nay là trận quyết định xem đội bóng của Soojin có dành được chức vô địch và giành một vé tham gia thi đấu với các thành phố khác hay không.
Trận đấu bắt đầu khá gay cấn, nhưng nhờ sự tài năng của Yuqi và sự kết hợp ăn ý của Soojin và cả đội thì chức vô địch đã thuộc về đội tuyển của Soojin.
Nàng đã nhẩy cẫng lên vì sung sướng, còn tự hào về chị người yêu của mình nữa. Soojin của nàng thực sự rất ngầu nha. Người gì đâu mà vừa cuốn hút, lại còn tài năng hơn người. Con nhà ai mà khéo đẻ thế!!
"Nước của chị nè."
Soojin nhận lấy chai nước từ nàng, không nói năng gì, chỉ uống nước cho đỡ cơn khát trước đã.
"Chị người yêu của em hôm nay thực sự rất ngầu luôn đó. Để ăn mừng hôm nay chúng ta đi ăn một bữa ha."
Nàng nở nụ cười, tay còn đưa lên lau mồ hôi cho chị, miệng thì không ngớt lời khen có cánh cho Soojin.
"Hôm nay chị cùng đội bóng đi ăn, không đi với em được. À mà từ lần sau, em đừng có nhảy cẫng lên như thế khi ở khán đài, người ngoài nhìn vào thì lại bảo chị có cô người yêu không có liêm sỉ như mấy hạng fan cuồng. Đợt sau, chúng ta tạm thời không gặp nhau, ra đường đừng nhận chị là người yêu em, chị muốn tập trung cho những trận đấu sau này. Không yêu đương vớ vẩn được."
Nói rồi, chị lạnh nhạt lấy đồ bước đi, không thèm ngoảnh lại dù chỉ một lần. Chị không hề biết những lời chị vừa nói ra đã làm tổn thương tới Shuhua.
Chị nói sự tự hào của nàng giống với mấy đứa fan cuồng không có liêm sỉ. Chị cấm nàng không được nhận chị là người yêu trong khoảng thời gian tới vì chị muốn tập trung luyện tập cho những trận đấu sau mặc dù cả trường ai cũng biết chị và nàng là một cặp. Chị còn nói tình yêu của hai người là thứ tình cảm vớ vẩn, yêu đương nhăng nhít.
Nàng khóc, khóc thật rồi. Soojin mà nàng từng biết trước đây không phải như vậy, có phải chị chán nàng rồi không?
"Shu, sao lại khóc thế này?"
Yuqi vừa gặp huấn luyện viên. Chị xin không tham gia cùng đội tuyển nữa, chị không muốn phải chuyển lên nơi khác luyện tập, chị không muốn xa nàng. Tuy ban đầu thầy không đồng ý, nhưng cũng không thể giữ chị lại. Cuối cùng thì cũng chẳng còn cách nào khác để giữ chân chị, đành phải chấp nhận cho chị rời đội tuyển.
Sau khi được sự đồng ý của thầy, chị liền rời khỏi mà chạy tới chỗ nàng. Vừa tới nơi đã thấy nàng khóc nức nở, không cần biết chuyện gì đã xảy ra, chị liền lo lắng cho nàng không thôi.
Nhận được sự quan tâm từ người khác, nàng ủy khuất ôm lấy chị mà khóc lợi hại hơn. Yuqi cũng ôm lấy nàng, tay xoa đầu, miệng an ủi bên tai nàng không ngừng.
"Shu ngoan không khóc nữa nè. Chị mới lơ là có một chút mà tên đáng ghét nào đấy ăn hiếp Shubcủa chị vậy. Nói chị nghe, chị xử lí hắn cho em."
"Hức..hức...Ugi..." - Nàng nấc lên trong nước mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt chị, thật đáng thương.
"Chị nghe." - Yuqi ôn nhu, ánh mắt yêu thương đặt lên người trước mặt, nhẫn nại lắng nghe đối phương.
"Ugi...Chị ấy lại bỏ em một mình nữa rồi."
Dứt câu, nàng khóc còn lớn hơn hồi nãy, uất ức nghẹn ngào mà ôm thật chặt lấy chị.
"Có Ugi ở đây mà Shu. Chị nhất định sẽ không bỏ em một mình."
Chị thở dài, ôm lấy nàng an ủi thật lâu, dỗ dành cũng thật nhiều, nàng mới chịu nín.
Nín rồi, chị mới cùng nàng trở về nhà của họ. Hôm nay họ quyết định nhậu một bữa cho khuây khỏa, một phần là để ăn mừng cho Yuqi, một phần là để giúp Shuhua giải sầu, nàng "thất tình" nên tìm đến bia rượu cũng phải thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com