Chương 12. "Rất mong gặp lại em, Sherry!'
"Rất vui được gặp cô, Sherry!"
Mộng tỉnh.
Haibara giật mình ngồi dậy, đôi mắt mở to ngập tràn sự hoảng sợ và ghét bỏ. Bộ quần áo trên người đã lấm tấm những giọt mồ hôi của đêm hè.
Cô bé lặng lẽ, bước xuống giường mở toang cửa sổ, để làn gió nhẹ nhàng an ủi tâm hồn mình.
Cũng đã lâu rồi Sherry không nhớ tới Gin, cái tên đó dường như đã biến mất khỏi đầu cô, không biết từ lúc nào.
Nhưng mà cô ghét hắn ta, hắn nên giống tử thần chỉ xuất hiện quanh mấy cái xác chết. Hắn ta sát hại chị cô, và chắc chắn bây giờ hắn ta cũng sẽ không buông tha cô. Có lẽ bây giờ hắn ta đã rục rịch tìm cô rồi.
Trực giác của người phụ nữ mới là vũ khí bí mật.
***
Ánh trăng ngày một xa, đêm đen cũng dần lui xuống. Tiếng ve lại bắt đầu kêu và tiếng chim lại bắt đầu hót.
Thế nhưng, Haibara mất ngủ.
Đôi mắt gấu trúc của cô bé lại càng được đà lờ đờ như mắt cá chết. Kiểu này Conan không cà khịa mới lạ. "Cái tên thám tử chết bằm đó." Cô nghĩ.
"A, Sao nay cháu dậy sớm thế, Haibara? Trông cháu có vẻ mệt mỏi, hay nghỉ ngơi thêm lát nữa?"
Bác tiến sĩ đứng dưới cầu thang ngước lên nhìn cô bé nhỏ nhắn đang đi xuống, tay vẫn còn đang che miệng ngái ngủ.
Haibara không để ý, bước đến gần bác Agasa. Cô bé nhìn chằm chằm chiếc nồi cà ri gà còn đang bốc khói trên tay bác tiến sĩ, nhẹ nhàng cất tiếng ngạc nhiên:
"Cháu còn đang định xuống nấu đồ ăn sáng cho bác đây. Nhưng mà có vẻ bị ai đó hớt tay trên rồi?"
Ngạc nhiên cái quái gì chứ. Còn ai trồng khoai đất này.
"Chào em!" Subaru đứng nghiêm chỉnh ngoài bàn bếp, tay còn đang bận rộn sắp xếp bát đũa lên bàn, đôi mắt tinh anh giấu sau lớp kính và miệng thì cười (mà cô cho rằng) rất nhăn nhở.
Đây có phải là lời khiêu khích một cách trần trụi nhất không? Thực sự, Haibara muốn tiến lên thử đánh anh ta một cái. Một cái mà có thể đánh bay luôn cả kính và lớp mặt nạ xấu xí của anh ta ấy.
"Sao thế? Sáng sớm dậy mà đã khó ở rồi à?"
"Không dám. Gần đây anh có vẻ nhàn rỗi nhỉ?" Còn không. Cô gần như mở mắt nhắm mắt đều nhìn thấy anh ta ở trong nhà mình.
"Việc thì lúc nào cũng có. Chỉ là lúc tôi làm việc thì em không biết được." Đùa. Biết được thì hỏng.
Cô bé tiến đến gần chảo bánh mà Subaru đang nấu, rất tự nhiên dùng chiếc thìa gỗ lật nhẹ từng miếng bánh.
"Anh rất thông minh. Nhưng có vẻ mẹ anh không dạy anh cách làm bánh bao giờ?"
"Hửm? Mẹ ư?"
Đáo để thật!
"Không ngon sao?"
"..."
"Mẹ anh định cư ở nước ngoài. Anh thì ở Nhật một mình. Cũng khá lâu không gặp mẹ nên tay nghề lại sút đi một tí rồi..."
Subaru thở dài nhẹ nhàng như cái cách mà anh bịa chuyện vậy.
"Tôi có một người chị gái. Chị ấy rất ngốc, còn nấu ăn rất tệ nữa, nên chị ấy chẳng bao giờ nấu ăn cả. Nhưng có một ngày, chị ấy gặp tôi và nói rằng chị ấy đã học nấu được rất nhiều món... Chị ấy chắc chắn là cố gắng vì ai đó, không phải tôi. Anh biết hắn ta là ai không?"
Haibara hỏi một cách bâng quơ.
"Sao anh có thể biết được chứ?"
"Vậy à..." Haibara tỏ vẻ thất vọng. " Mùi vị món bánh này anh làm rất giống với chị ấy."
"..."
"Rất tệ."
"Em muốn nói gì?"
"Những món chị tôi làm ra đều rất tệ. Nhưng anh ấy đều ăn hết..."
"Chị gái em có vẻ đã gặp được một người đàn ông tốt."
"A! Thật sao?" Cô gái cười chua chát, cảm xúc đáng lẽ không nên xuất hiện trên gương mặt của cô bé mới 6 tuổi. "Có vẻ như ai cũng thấy anh ta là người tốt nhỉ?"
"..."
Haibara quay sang: "Subaru - san, tôi cũng đã từng nghĩ anh ta tốt thật ấy. Anh tin không?"
"T...tin."
"Lừa đảo!" Haibara đột ngột quát lên. Cô bé đầy vẻ phẫn hận và ghét bỏ.
"Gì cơ?"
"Tôi nói... người yêu chị tôi là một tên lừa đảo. Hắn ta hại chết chị tôi đấy, anh biết không? Anh còn nghĩ anh ta tốt không? Hả?"
Người đàn ông trẻ tuổi đứng yên như trời trồng, gương mặt đầy nặng nề và u ám. Từng mảnh vỡ ký ức như bị ai đó cố tình lục lại và dần len lỏi trong trí nhớ của anh.
Anh nhớ, từng có một cô gái tóc đen đầy dịu dàng luôn bám chặt tay anh lải nhải không chịu buông. Anh nhớ, cô gái luôn cười thật tươi khi thấy anh. Anh nhớ, cô gái ấy vì anh mà học làm bánh đến bỏng cả tay. Bánh rất tệ, nhưng anh ăn không bỏ miếng nào. Anh cũng nhớ, cô gái ấy có một đứa em gái, người mà anh muốn tiếp cận.
***
*BỤP*
*CHOANG*
"..."
"Akemi, em làm cái gì trong đó vậy?"
Giọng Dai đầy hoang mang và lo lắng. Mấy phút trước cô ấy còn nói sẽ vô bếp làm bánh cho anh. Còn bây giờ thì phòng bếp cháy đen luôn rồi.
"Em không sao, Dai... khụ...khụ..." Cô gái trong bếp một tay xua bớt khói đen trước mặt. Nghe được tiếng người yêu lại vội đưa tay lên che mặt. "Anh đừng có vào đây. Em...ổn. Em ổn mà, Dai."
"Được. Anh không vào. Em mau bước ra anh xem nào. Hít khói không tốt cho cơ thể đâu."
"Anh nhắm mắt lại đi! Anh không được cười em đâu đấy."
"Được rồi, không sao cả. Nhìn xem, người đen thành cục than luôn rồi."
Dai đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên hàng mi của Akemi. Cô ấy thực sự rất ngốc, cũng rất chân thành.
Akemi cứ thế ngồi khóc rúc rích. Cô khóc vì những chiếc bánh cô làm bị cháy đen thùi lùi. Cô khóc vì anh lại thấy hình ảnh cô hậu đậu, ngu ngốc. Thật muốn đào cái hố chui xuống cho rồi.
Người con trai tóc dài mới thở nhẹ ra một hơi. "Akemi-san, em hãy vào trong rửa mặt đi. Nhà bếp để anh."
Một lúc sau, Akemi mới nín khóc từ trong lòng Dai.
"Em trông rất ngu ngốc đúng không, Dai?"
"... không hề!"
"Lừa đảo! Chắc chắn anh đang nghĩ tại sao trên đời lại có đứa ngu ngốc như em chứ."
"Em nghĩ nhiều rồi."
"Dai... Có vẻ em thực sự ngốc nghếch. Nhưng em có đứa em gái lại cực kỳ thông minh. Anh tin không?"
Trọng điểm đây rồi. Anh đã chờ câu này hơn 5 tháng. Thế nhưng Dai chỉ mỉm cười như không tin lời cô gái nói. "Sao có thể chứ?"
"Sao không? Em gái của em thực sự rất giỏi. Nhất định là con bé đã lấy hết trí thông minh của em rồi."
"..."
"Nhưng mà Dai ạ, em ước gì Shiho chỉ là một cô bé, được sống là chính mình, được đi chơi,... được tự do. Em ước gì, mình có thể sống thay cuộc đời của nó. Nhưng em quá ngốc... Có lẽ cả cuộc đời này em cũng không theo kịp còn bé. Cũng không thể cho con bé một cuộc sống vui vẻ..."
"..."
"Nói gì đi chứ, Dai?"
"... Em không hề ngốc..." Dai nặn cả nửa ngày mới ra được một câu không đầu không cuối.
...
Akemi bật cười dù nước mắt vẫn còn đọng trên mi. "Anh đáng ghét thật đấy..."
Tình yêu của anh với Akemi. Giống như một đôi gà bông ấy. Vừa giống anh, lại không phải là anh.
"Nhưng mà... Em nói thật đấy. Em muốn anh gặp Shiho, anh là người yêu của em mà. Con bé nên biết đến sự tồn tại của anh."
"... Được thôi."
***
Trở về hiện tại.
Anh nhìn cô bé đang thờ ơ lật từng miếng bánh. Mái tóc màu nâu đỏ ánh rượu, vừa nhìn cũng biết cô không thể là người bình thường.
Đó cũng là lần đầu tiên tôi được gặp em, Shiho ạ.
Cô gái tuổi trăng tròn nhưng rất lạnh nhạt. Không khí xung quanh cô cũng như biết ý mà trôi chậm rãi hơn thì phải.
Như một bức tranh thủy mặc, nhưng diễm lệ lạ thường.
Sau đó nữa, anh muốn nói. "Rất mong gặp lại em, Sherry."
Còn bây giờ, anh muốn bảo vệ cô bé này. Haibara Ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com