Chương 8. Cái giá của ích kỷ
"Có lẽ cơ hội này không dành cho bạn. Nhưng có lẽ cơ hội sau sẽ là của bạn. Hoặc là bạn vĩnh viễn không có cơ hội nào. Đời người giống như kim tự tháp. Có thể kim tự tháp này vốn không có đỉnh, nhưng chỉ cần bạn tiếp tục leo lên, đó chính là giá trị của cuộc sống này."
***
Một luồng khí thoát ra từ trong người khiến cô rùng mình. Cơ thể bỗng nóng lên đột ngột, thoáng còn nghe thấy tiếng xì xèo như bốc cháy. Tim cô đập *thình thịch* từng tiếng vô cùng rõ ràng.
Sherry liền ngất đi một lúc.
Khi tỉnh lại, hai tay cô buông thõng hai bên, quần áo trở nên thùng thình, luộm thuộm hơn cả.
Gì? Gì vậy? Cô đã chết chưa thế? Cơ thể khó chịu quá. Từng tấc thịt trên người như vừa trải qua một chảo lửa nóng rẫy.
Sherry nâng tay mình lên trước mặt nhìn, không hiểu sao lại thoát khỏi được chiếc còng tay.
"Bé, bé quá." Cô hoa mắt ư? Bàn tay cô sao có thể nhỏ nhắn như này.
Cô ngửa mặt nhìn chiếc còng tay, lúc trước còn ở ngang đầu mình. Vậy mà lúc này đã cao đến mức cô với tới không được.
Quần áo trên người cô như đồ của người khổng lồ mặc cho cậu bé tí hon.
Kỳ quái. Còn chưa chết sao? Cô... biến nhỏ rồi.
Nỗi đau trên cơ thể khiến cô tỉnh táo nhận ra mình còn tồn tại trên thế giới này. Sherry nhanh chóng xâu chuỗi lại các mảnh ghép mình trong trí nhớ của mình.
Sherry ngồi nghỉ một lát, thầm cầu nguyện không có ai vào đây. Tranh thủ, cô nghĩ đến những cái tên trên danh sách gửi về không rõ sống chết. Không lẽ,...
Không được. Nếu để những người kia phát hiện, vậy thì cô sẽ thành động vật nghiên cứu cho họ mất. Sherry gượng người cố đứng dậy, lò dò đi quanh căn phòng tìm đường ra.
Khi phát hiện ra ống thông khí, cô không do dự trốn vào. Với cơ thể của một đứa trẻ, cô có thể dễ dàng bò theo đường ống mà đi. Nếu may mắn, cô còn có thể thoát ra khỏi đây.
Vì tác dụng của thuốc, Sherry dường như cảm thấy thần trí mình lúc này không ổn định lắm. Cô không ngừng đau đầu và cơ thể nóng nực như vừa chui ra từ lò hỏa thiêu. Khó chịu thật.
Cô cố gắng bò, bò mãi. Cho tới khi cô phát hiện thấy có hạt nước rơi xuống mặt mình.
Có lẽ, cô nhìn thấy được tự do rồi.
Lạnh quá.
Một biển hiệu nhỏ nhắn hiện ra trước mặt cô. "Kudo Shinichi..."
Thật quen. Là nhà của cái tên từng xuất hiện trong danh sách tổ chức gửi cho cô.
Sherry cố bám vào cánh cổng để đứng dậy. Nhưng mưa lạnh quá. Cơ thể cô còn chưa hồi phục, không thể chống đỡ nổi trước sự trừng phạt của thiên nhiên.
Cô gái mang thân hình của một đứa bé tầm 6 tuổi không trụ nổi, lại ngất đi một lần nữa. Triệt để mất hy vọng.
Cái giá cho 5 phút tự do này, quả thực quá đắt đỏ.
***
"Này Haibara. Sao lại đến lượt cậu thất thần rồi!"
Haibara hoàn hồn. Cô thế nhưng lại mất kiểm soát mà nhớ về quá khứ khốn khổ kia.
"Có chuyện gì không?" Cô thẹn, đưa tay vén tóc để che đi vẻ mặt bối rối của mình.
"Nghe nói anh Subaru muốn đưa cậu đi chơi."
"Hử? Gì? Chưa nghe bao giờ?"
"Thôi nào. Anh ấy đúng là quan tâm cậu thật đấy." Conan không hiểu, biết là hai người quen nhau từ hồi còn trong tổ chức, nhưng Akai-san chăm sóc như này thì kỳ quá rồi.
Chỉ tiếc, một tên thì ra vẻ thần bí, một người thì không nhận ra người kia, hắn không hỏi được gì mà. Tò mò đúng là một cái tội.
"Tớ không quen anh ta." Dường như chợt nhớ ra gì đó, cô dừng lại một chút rồi nói: "...chỉ là, không hiểu sao tớ cứ có cảm giác bất an khi ở cạnh anh ta." Dù bây giờ cảm giác này đang dần mờ nhạt đi rồi.
"Lúc mới đầu, không phải cậu còn sợ hãi anh ta như thấy người của tổ chức áo đen luôn à?" Shinichi cười khẩy.
Đúng vậy. Thật kỳ lạ!
Shinichi nhìn đồng hồ ở trên tay. "Thôi. Tớ đi về đây."
"Hết giận nhau rồi à?" Haibara liếc mắt nhìn đối phương.
"Cô ấy giận Shinichi, còn Conan thì không được."
***
Nhờ ơn tên thám tử chó chết kia, một ngày nay của cô xám xịt y như bầu trời bên ngoài cửa sổ này. Thần trí cô mơ mơ hồ hồ, sơ sểnh một xíu là những ký ức kia lại ùa về khiến cô thở thôi cũng khó khăn.
***
Nhà bên cạnh.
Subaru tắt thiết bị nghe lén đi, tháo tai nghe rồi vào phòng bếp pha cốc cà phê.
"Bất an sao..." Anh cười gượng. Xem ra vẫn còn phải cố gắng hơn nữa.
Hắn trầm tư suy nghĩ một lúc, quyết định đi đến nghĩa trang.
Giữa một nơi hoang vắng và đầy lạnh lẽo, những đám cỏ xanh lay động trước gió, với một bóng đen đứng thẳng như trời trồng hơn 30 phút kia, chỉ càng tô điểm cho sự cô tịch này.
Akai đội mũ sụp kín mặt, nhẹ nhàng đặt bó hoa cúc trắng xuống trước một tấm bia mộ. Nghiêm trang đứng nhìn.
"Xin lỗi, Akemi, ...là do anh ích kỷ!"
Hắn là một người ích kỷ nên mới làm tổn thương cô. Ích kỷ nên mới khiến cô đến chết mà vẫn tin rằng hắn thật lòng. Là hắn lừa dối cô. Hắn không muốn Shiho khó xử.
Nghĩ lại, thời gian mà hắn còn nằm vùng ở trong tổ chức đúng là điên cuồng.
Mỗi khi hắn hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức, giết chết một người vô tội. Hắn lại tìm đến Shiho, nằm trên chiếc sofa chật chội mà ngủ đến tận hôm sau, quên hết mọi sự trên đời.
"Khó chịu như vậy thì rời khỏi đi."
Hắn bất ngờ vì hiếm khi lại thấy cô vì cảm xúc của hắn mà suy nghĩ. Trước đây, trong đầu cô chỉ toàn là chị gái mình.
"Có thể dễ dàng mà rời sao...?"
Shiho tưởng hắn đang nói đến rời tổ chức, sẵng giọng đáp lại. "Tôi sẽ giúp anh. Có tôi còn ở đây, tổ chức sẽ không động đến anh. Anh chỉ cần chăm sóc tốt cho chị là được."
Biết ngay mà. Quá ba câu sẽ lại là chị gái. Là hắn tưởng bở.
Rye sao có thể dễ dàng rời đi chứ. Dai Moroboshi sao có thể dễ dàng rời đi chứ. Akai Shuuichi sao có thể dễ dàng rời đi chứ.
Thấy Rye không đáp, cô tưởng hắn vẫn còn tham vọng lớn ở tổ chức. Bĩu môi rời đi. Mặc kệ cho hắn ngủ.
***
Sherry vốn không có tự do. Cô chỉ sống theo cách mà con người tồn tại. Những thành công mà cô đem lại cho tổ chức, liệu có thể biến thành niềm vui không? Đương nhiên không thể.
Mọi người kính cô, nể cô, phục cô, có thể khiến cô vui vẻ không. Cũng không. Đời người là thế. Cá lớn nuốt cá nhỏ. Mình không mạnh bằng người ta thì phải chịu khó cúi đầu.
Nhưng đột nhiên, trong thế giới nhạt nhẽo ấy của cô, xuất hiện một người kỳ lạ. Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng, lại dùng những lời lẽ kỳ quái tô màu lên cuộc sống của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com