Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Kẻ ngốc

Sherry lững thững thả bộ dọc theo con đường quen thuộc, cho đến khi chiếc Chevrolet C1500 rơi vào tầm mắt.

Sherry cau mày.

Đảo mắt một vòng, sau khi xác nhận chắc chắn rằng không có sự hiện diện của bất kì chiếc xe màu đen nào khác , cô bất lực lê từng bước về phía cánh cửa mở sẵn. Bên cạnh buồng lái.

"Gin đâu?", Sherry một tay thắt dây an toàn, một tay lần tìm điện thoại trong túi xách, " Tôi không nhận được tin hôm nay đổi tài xế"

"Lúc tôi rời khỏi nhà chung, anh ta vừa bước vào phòng Vermouth", Rye nhìn đồng hồ, " Tầm này chắc vừa lăn lộn xong, có khi đang tắm"

Động tác tìm kiếm dừng lại. Qua một cái liếc mắt, Rye có thể thấy bờ vai cô cứng đi trong tích tắc. Đôi mày thanh mảnh khẽ nhíu, nhưng rất nhanh giãn ra theo động tác ngả người lên lưng ghế.

"Tôi chỉ hỏi anh ta ở đâu, không hỏi anh ta làm gì."

"Em không vui vì người đón em không phải Gin, hay không vui vì người đón em là tôi?"

"Có gì khác nhau?"

"Một là do Gin. Hai là do tôi. Còn không khác?"

"Với tôi thì hai người không có gì khác.", Sherry nhắm mắt, không biết do mệt mỏi hay né tránh, "Giả tạo"

"Haha", Rye bật cười, với tay định lấy bao thuốc, chợt nhớ ra gì đó, liền rút lại. " Quả nhiên là em nhận ra"

" Tôi không quan tâm, không có nghĩa là tôi ngu ngốc", Sherry quay mặt đi, giọng chợt thấp xuống, " Tôi cũng không ngây thơ... như chị ấy"

Năm ngón tay đặt trên vô-lăng vô thức siết chặt. Hơn một phút rơi vào bất động, Sherry nghe tiếng Rye cười khan.

"Em... thông minh quá, đôi khi cũng không tốt"

Vặn chìa, đề pa, chiếc xe lao vụt trong đêm tối.

Toà nghiên cứu của Tổ chức nằm khuất trong một ngọn núi nhỏ ngoài ven Tokyo. Lối vào khá lắt léo khi phải xuyên qua hai cánh rừng và một đường đèo dọc biển dài thăm thẳm. Một phần do công việc, phần vì "giới hạn" do Gin đặt ra, Sherry thường là chọn ngủ lại toà nghiên cứu, tối đa chỉ về nhà hai lần một tuần. Và dĩ nhiên, với hai lần hiếm hoi đó, Gin chưa bao giờ "nhường suất" đưa đón cô cho bất cứ ai, kể cả Vodka, tên đàn em đần độn trung thành của hắn. Nếu có nhiệm vụ đột xuất hoặc chuyến đi dài ngày, hắn sẽ cẩn trọng dọn chỗ cho cô ngủ luôn tại toà nhà, với tám tỉ súng ống đạn dược vây quanh, thứ mà hắn gọi là "giám sát".

Giao Rye đưa đón cô? Đến nghĩ cũng không cần nghĩ tới.

" Tuy không biết anh làm cách nào qua mặt Gin để đến đây, nhưng nếu đã có chuyện muốn nói thì vào vấn đề luôn đi"

" Akemi muốn gặp em", Rye bẻ lái vòng vào một đường nhỏ, " Tôi đã đồng ý với cô ấy"

Sherry quay phắt lại. Đôi mắt cô mở to, trong kinh ngạc có cả hoảng hốt.

"Đừng làm vẻ mặt đó. Cô ấy không sao cả, chỉ là nhớ em thôi"

Có tiếng thở phào khe khẽ. Nhưng rất nhanh đã chuyển sang tiếng thở dài.

" Tôi cũng nhớ chị ấy, nhưng..."

"Hôm nay Gin sẽ không đến." Rye tiếp tục rẽ vào một đường nữa, lần này, là một con đường hoàn toàn xa lạ với lối đi quen thuộc trước nay. " Nếu em lo lắng về lũ quạ lởn vởn quanh đây, thì yên tâm, đã có người xử lý"

Không gian trong xe bất chợt chùn xuống. Đã có người xử lý_ câu nói này mặc nhiên là câu thừa nhận cho rất nhiều việc. Thậm chí là cho tất cả.

"Tôi không quan tâm anh mục đích của anh là gì", Sherry ngồi thẳng dậy, rất nghiêm túc nhìn thẳng Rye, "Nhưng không được làm tổn thương chị ấy"

"Muộn rồi", giọng anh vẫn tỏ ra bình thản, nhưng đuôi mắt màu đen lại trĩu xuống nặng nề , " Từ lúc bắt đầu... đã tổn thương rồi"

Sherry sững người.

"Em hiểu rõ nhất, Shiho"

Shiho. Không phải Sherry.

Một cảm giác bất an lan dần trong từng thớ thịt, bỗng khiến cô thấy ngạt thở.

Cô có tư cách để nói câu đó với anh?

Cô có tư cách để trách móc anh?

Khi cô là người đẩy chị về phía anh, dù biết rõ anh là người không thuộc về thế giới của họ.

Khi cô là người đẩy anh về phía chị, dù biết rõ ... anh không yêu chị.

" Biết rõ tôi là sói, nhưng vẫn đưa tôi vào tổ quạ. Biết rõ tôi tiếp cận cô ấy để gặp em, vẫn giả vờ như không biết. Biết rõ đoạn tình này chỉ là ảo mộng, nhưng vẫn vì cô ấy mà kéo dài giấc mơ.", Rye thình lình rồ ga, khiến cả chiếc xe nảy mạnh, bật khỏi lối mòn nhỏ, rơi xuống làn đường cao tốc, " Cả hai chúng ta, từ khi bắt đầu, vốn đã làm tổn thương cô ấy".

Tim cô thắt lại. Lời bào chữa mơ hồ mấp máy trên môi.

Nhưng...chị ấy yêu anh. Rất yêu.

" Akemi yêu tôi. Tôi biết, em biết", giọng Rye chậm dần lại. Anh bình thản liếc Sherry đang đờ ra vì kinh ngạc, khoé môi cong lên vừa như tự giễu, lại vừa như đau lòng. Và không để cô kịp hoàn hồn, anh tiếp tục đóng băng cô lần nữa, " Tôi yêu em. Em biết...Cô ấy cũng biết"

Lớp kính phòng ngự cuối cùng của cô vỡ toang.

Rye thở dài, đưa ngón tay quẹt đi giọt ngọc mong manh đang chực lăn khỏi khoé mi.

"Shiho...Cô ấy không quan tâm, không có nghĩa là cô ấy không biết"

Liếm nhẹ vị mằn mặn đọng trên ngón tay mình, Rye cười khổ.

"Cô ấy là chị gái em. Dĩ nhiên là cô ấy cũng không ngốc"

———

"Shiho", Akemi lao vội về phía cô, ngay khi chiếc xe vừa trờ tới. Đã hơn hai tháng không gặp nhau, dù không phải lần đầu, nhưng cô vẫn không khi nào nguôi cảm giác bất an.

Thứ linh cảm đáng sợ luôn ám ảnh rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại em gái mình nữa.

Nhất là khi bên em ấy...có Gin.

"Em vẫn ổn chứ", Akemi xoa xoa bàn tay lên má em gái, đôi mắt đen láy không giấu vẻ âu lo khi nhận ra sắc mặt Shiho hơi tái xanh.

"Vừa rời khỏi phòng thí nghiệm, có lẽ cô ấy hơi mệt", Dai bước vòng ra sau xe, tựa lưng lên cửa kính nhìn hai chị em, bình thản rút một điếu thuốc, " Anh ở ngoài này đợi. Mười phút, và anh phải đưa cô ấy quay về"

"Cảm ơn, Dai-kun", Akemi nhoẻn miệng cười, "Lần này em lại nợ anh rồi"

Dai không đáp, lẳng lặng mồi lửa, và ngước nhìn trời đêm qua làn khói nhàn nhạt.

Không, là tôi nợ em. Luôn luôn thế.

———

Mười phút, ngắn ngủi như một cái chớp mắt. Không biết hai chị em họ đã nói những gì, nhưng khi quay trở lại, Dai nhận ra mi mắt Akemi sưng húp.

Cô đã khóc, quá rõ ràng.

Shiho trông cũng không khá gì hơn, chóp mũi đỏ lựng, và dù cố gắng thế nào cũng không che được đôi con ngươi xanh biếc đã nhuốm đẫm muộn phiền. Cô lẳng lặng mở cửa xe, ngồi vào ghế sau, trên tay là một chiếc túi giấy nhỏ xinh màu nâu đất.

"Dai-kun", Akemi quan sát Shiho qua ô kính, cho đến khi xác định cô bé đã ổn, cố gắng giữ chất giọng bình thường nhất, mỉm cười " Nhờ anh chăm sóc con bé"

"Anh biết", Dai dụi tắt điếu thuốc, đi vòng về buồng lái. Bước chân dừng lại bên cạnh Akemi.

Anh thở dài.

Hai chị em này, đều thích giả ngốc như nhau. Vì nhau.

"Akemi, em phải chăm sóc bản thân thật tốt.", Dai kéo cổ áo len cô lên cao một chút, trong giọng nói trầm ấm mang theo một thoáng áy náy, " Bọn anh sẽ ổn thôi"

Bọn anh sẽ ổn thôi.

Bọn anh.

Anh và Shiho.

Akemi gật đầu, ý tứ đã hiểu. Có rất nhiều chuyện, thực ra chỉ cần hiểu, không cần thốt thành lời.

Bởi lẽ, sẽ rất đớn đau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com