Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chạm

"Lee Sang Hyuk bỏ tôi xuống"

"Lee Sang Hyuk bỏ tôi xuống mau lên"

"Lee Sang Hyuk anh có nghe tôi nói không"

Kèm theo đó là những cú đấm liên tiếp vào lưng Faker nhưng anh dường như chẳng bận tâm,cứ nhằm hướng lều mình mà đi thẳng

Đến lều của mình,anh bỏ Peanut xuống,cậu điên tiết quát vào mặt anh

"Tôi đâu có phiền gì anh cũng không trêu chọc gì anh sao anh cứ làm phiền tôi thế"

"Tôi không biết"

Faker cay đắng thốt lên. Bàn tay anh ôm lấy mặt Peanut,ánh mắt sắt lạnh của anh khoá chặt lấy ánh mắt đang long lên vì giận của cậu

"Tôi muốn trong mắt cậu,chỉ có tôi"

Chính câu nói này ngày xưa đã khiến cậu khắc cốt ghi tâm. Đến cả ngày bị xe tông,nó vẫn mãi văng vẳng bên tai. Cậu dùng sức gạt mạnh tay của Faker ra,mắt của cậu xoáy sâu vào ánh nhìn của người đối diện

"Anh đừng nghĩ rằng có thể dùng câu nói này lừa tôi 1 lần nữa"

"Tôi mới nói lần thứ nhất,lấy đâu ra lần thứ hai......". Faker cau mày khó hiểu nhìn Peanut,từng bước chậm rãi ép cậu tiến vào sát trong lều

".....Hay là có ai đó đã từng nói với cậu như vậy" Faker cười khẩy,tay nắm lấy vai của Peanut đẩy vào trong

"Ai sẽ nói những lời buồn nôn như anh chứ,mau bỏ tay ra. Đừng chọc đến tôi" Peanut không kềm chế được nữa,gằn giọng từng chữ một. Thái độ chống trả ngày một quyết liệt hơn

"Tôi thích thế đấy. Tôi đã điều tra rồi,cậu là học đệ cùng trường cấp 3 với tôi. Hay nói đúng hơn...... là fan hâm mộ của tôi"

"Ai lại không có mắt mà xem anh là thần tượng chứ"

Faker có hơi bất ngờ vì câu trả lời.Cậu nhóc này quả là thú vị. Cứng đầu đến thế cơ à

"Sao cũng được,chỗ ghi chép còn lại đâu?"

Peanut bất ngờ vì câu hỏi đó,mặt cậu chuyển dần sang màu trắng,vậy là đã rõ,những tờ nhật kí bị gió thổi bay đó đã lọt vào tay Faker,thật uổng công bao lâu nay cậu tự gạt mình. Nhưng thú nhận bây giờ chẳng khác nào nói rằng cậu thích Faker. Như thế lại còn tệ hơn

"Anh nói cái gì?"

"Những câu chuyện mà cậu viết về tôi đấy,phần còn lại đâu"

"Làm.....làm sao anh biết được..".

Peanut lúng túng tìm cách trả lời,hai mắt đảo liên tục,giọng nói cũng run run không còn mạch lạc như lúc nãy

Biểu hiện của Peanut bây giờ là tất cả những gì Faker cần. Anh thoả mãn nắm thế thượng phong cùng Peanut chơi trò mèo vờn chuột

"Không quan trọng,quan trọng là phần còn lại đâu. Tôi muốn xem"

"Đã đốt hết rồi. Toàn bộ đem đi nướng khoai"

Faker nhếch mép cười,nụ cười chứ đựng nhiều điều khó hiểu cứ như thể anh đã bắt được Peanut trong tay. Anh ghé sát tai Peanut mà thì thầm

"Không ngờ cậu viết nhiều đến vậy,nhiều đến mức đủ để đem nướng khoai à"

Nói xong anh đẩy mạnh Peanut về phía sau,cậu vì bất ngờ nên té xuống,Faker nhanh chóng nằm đè lên người cậu. Khoảng cách giữa anh và cậu bây giờ chỉ chưa đầy 1 gang tay,gần đến mức cậu có thể cảm nhận được từng làn hơi thở của Faker đang thả vào người mình. Đầu óc Peanut lúc này hoàn toàn trống rỗng.Tay cậu để ra trước ngực nhằm ngăn cản không cho Faker tiến sát hơn vào mình nhưng nó cũng ngay lập tức trở nên mềm yếu trước ánh mắt như đốt cháy tâm can người đối diện của anh

"Tôi thật sự có cảm giác với cậu".

Câu nói của Faker tựa như nhát bắn chí mạng làm vỡ vụn đi lá chắn mỏng manh vốn đã rất yếu ớt của cậu. Tay cậu buông xuôi xuống,và khi mà bức tường phòng vệ cuối cùng đã không còn thì cũng là lúc Faker bắt đầu tấn công. Từng nụ hôn được anh rải đều lên cổ của Peanut trong khi 2 tay vẫn đang khoá lấy tay của Peanut. Tiến thở gấp gáp của Peanut càng làm anh tăng thêm phần kích thích. Tay anh lần xuống dưới vạt áo sơ mi của Peanut mà tháo từng cái nút một. Peanut trong một khoảnh khắc nào đó đã định bỏ mặt buông xuôi tất cả nhưng cậu đã kịp lấy lại được ý thức mà đẩy tay Faker ra, quát lên

"Lee Sang Hyuk bây giờ,càng không biết xấu hổ"

Faker chẳng cần quan tâm đến thái độ chống cự ấy. Vẫn liên tiếp hôn lên cổ lên môi Peanut,tay anh lúc này đã giải quyết xong hàng nút áo. Làn da trắng ngần không tì vết của Peanut hiện ra trước mắt Faker. Anh hào phóng rải những nụ hôn của mình xuống làn da mềm mịn ấy. Hành động này của Faker lại 1 lần nữa làm Peanut tê liệt. Tâm trí cậu lâng lâng như đang dạo chơi vườn địa đàng khiến cơ thể đã không còn đủ sức lực để chống cự

Tưởng chừng như mọi thứ sắp sửa lên đến đỉnh điểm thì Faker đột ngột dừng lại. Anh nhìn Peanut,mọi biểu cảm của cậu ngay lúc này đều nằm trọn trong mắt anh,anh hài lòng nở 1 nụ cười ma mảnh

"Cậu cũng có cảm giác với tôi"

Peanut nhanh chóng đáp xuống mặt đất. Mặt đã trở nên đỏ bừng. Ngay lập tức cậu phản kháng lại Faker

"Buông tôi ra,Sungu cứu tớ"

Nhưng tiếng kêu chưa kịp vang xa đã bị Faker ngắt lại bằng 1 nụ hôn sâu. Anh ra sức giày xéo đôi môi nhỏ nhắn ấy cho đến khi nó đỏ tấy lên. Lần này lí trí đã kéo Peanut trở lại. Cậu dùng chút sức lực còn lại của mình mà đẩy Faker ra. Anh ta nghĩ cậu là gì chứ,1 trò chơi ư

"Lee Sang Hyuk,lần sau tôi còn như thế với anh nữa. Tôi thà đi chết"

Sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài,bỏ lại Faker với nụ cười bí hiểm trên môi "Nếu cậu nghĩ cậu có thể thoát được tôi thì cứ chạy đi"

Peanut chạy ra khỏi lều với nhiều cảm xúc hỗn độn. Cậu tức giận vì ngay cả khi được sống lại,cậu vẫn là 1 trò chơi của anh. Xấu hổ vì biết rõ rằng người ta chỉ xem mình như 1 trò chơi nhưng vẫn không thể cưỡng lại,rốt cuộc cũng khiến bản thân gục ngã trước anh

"Han Wang Ho cậu đứng lại cho tôi"

Tiếng Faker đang vừa gọi vừa đuổi theo,bộ dạng như thể sắp ăn tươi nuốt sống người khác. Peanut nghe tiếng gọi lại càng chạy nhanh hơn. Cậu chạy xa khỏi chỗ cắm trại,đầu vẫn liên tục quay lại nhìn xem Faker có đuổi kịp không mà không thấy rằng phía trước là 1 con dốc,chỉ cần chạy thêm một chút sẽ trượt chân té xuống. Faker chạy phía sau thấy vậy liền lao tới đỡ cậu,không ngờ anh cũng trượt chân khiến cả hai người cùng lăn xuống dốc

Khi Peanut tỉnh lại đã thấy mình nằm dưới chân đồi,bên dưới cậu là Faker đang bất tỉnh,mặt anh trắng bệt,từng làn hơi phả ra khó nhọc,đứt quãng. Cậu nhanh chóng lay anh tỉnh dậy nhưng không có kết quả. Máu từ đầu chảy ra ngày một nhiều

"Lee Sang Hyuk"

"Lee Sang Hyuk"

"Đừng doạ em,đừng doạ em. Lee Sang Hyuk. Đừng mà. Mau tỉnh lại đi"

Peanut bật khóc trong bất lực. Cậu gào lên với hi vọng Faker có thể nghe thấy. Cậu thật sự đang rất sợ,sợ rằng anh sẽ cứ thế mà ra đi. Dẫu lí trí vẫn bảo rằng anh và cậu không dành cho nhau nhưng trái tim vẫn đang thắt lại đến nghẹt thở khi thấy anh vì mình mà đứng giữa lằn ranh sống chết. Peanut chỉ một lòng muốn thay đổi số phận,tuyệt nhiên không hề muốn Faker gặp chuyện. Thế nhưng bây giờ không phải lúc cho những suy nghĩ vớ vẩn. Faker cần cậu. Ngay giờ phút này, mọi thứ đã không còn quan trọng bằng việc phải cứu sống anh. Cậu gào lên tìm người giúp đỡ

"Có ai không?"

"Có ai không vậy"

"Cứu với. Sungu,cậu đang ở đâu"

"Cứu với,có người bị thương"

Loáng thoáng có tiếng người xôn xao

"Tìm xem họ có ở đây không"

"Tôi nghe có tiếng ai đó kêu cứu. Mọi người im lặng"

"Tôi ở đây,mau đến giúp tôi"

"Họ đây rồi. Mau gọi xe cấp cứu. Có người bị thương"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com