Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 408: Có tin chị đánh em không?

Hạ Tư Dư véo mặt Lê Tiếu, tay kia vòng qua bả vai cô kéo ngay đến bên mình.

Chiều cao cô nàng xấp xỉ Lê Tiếu, nhưng vì mang giày cao gót nên trông cao hơn một chút.

Chắc là do đã lâu không gặp, Hạ Tư Dư yêu thích ôm Lê Tiếu cả buổi: "Đã bao lâu rồi không gặp, có nhớ chị không?"

Lê Tiếu thoáng lui về phía sau một bước, vén tóc rối phía trước, híp mắt nhìn cô nàng: "Thiên kim của Công ty dược Hoàn Hạ?"

Hạ Tư Dư chỉnh lại váy công sở, nhướng mày: "Có vấn đề sao?"

"À, không vấn đề gì." Lê Tiếu xoa mặt mình, muốn cười nhưng không cười được, nói: "Vẫn luôn nghĩ chị là dân buôn thuốc, nghĩ đến thật ngại ngùng."

Hạ Tư Dư buôn thuốc: "..."

Cô nàng liếc Lê Tiếu, lại véo gò má mềm mại của cô: "Mặc kệ chị là thiên kim hay bà buôn thuốc, chị đều là chị Năm của em."

"Phải, chị Năm nói đúng." Lê Tiếu đẩy tay cô nàng ra, ánh mắt chất chứa ý cười và xao động hiếm thấy.

Hạ Tư Dư, một trong Thất tử biên giới, đứng hàng thứ Năm.

Lúc trước, mọi thuốc men biên giới cần đều đến từ Hạ Tư Dư nên mọi người mới gọi cô là bà buôn thuốc.

Lê Tiếu nghiêng người dựa lên cây, quét mắt một vòng: "Mới đây em có gặp chó tình báo."

Hạ Tư Dư cười: "Sao rồi? Lại buôn bán tình báo ở đâu?"

"Dạo này anh ấy ở Nam Dương, mấy hôm nữa kết thúc đại hội giao lưu, theo em gặp mặt anh ấy không?"

Nghe Lê Tiếu đề nghị như vậy, Hạ Tư Dư đồng ý không hề do dự: "Được."

Nói xong, nụ cười nhạt đi, cô mím môi: "Phải rồi, rốt cuộc Thương Quỳnh Anh muốn gì ở đại hội giao lưu lần này? Lúc trước, em bảo chị tìm thuốc ức chế gen Dz13, có phải do bà ta ra tay phía sao không?"

Hạ Tư Dư là thành viên hội đồng quản trị trên danh nghĩa của Công ty dược Hoàn Hạ, vẫn luôn có quan hệ hợp tác chặt chẽ với hội đồng y học.

Dù cô không nắm cụ thể chi tiết, nhưng vẫn nhớ rõ sáng nay Thương Quỳnh Anh chủ động trò chuyện với Lê Tiếu trong phòng hội nghị.

Người phụ nữ khôn khéo đó bày mưu lập kế bao năm trong hội đồng, vốn không phải kẻ hiền lành gì.

"Là bà ta." Lê Tiếu đáp lại, dựa thân cây đứng thẳng người, thờ ơ nói: "Còn bà ta muốn gì thì không quan trọng."

Mặc kệ muốn nhắm vào cô hay Thương Úc cũng vậy.

Gặp chiêu nào phá chiêu đó.

Hạ Tư Dư liếc nét mặt lạnh nhạt của cô, không kìm được vuốt cằm: "Sao chị lại cảm giác bà quỷ Thương Quỳnh Anh đó đang nhắm vào em nhỉ? Em chọc bà ta à?"

"Chắc thế."

Cô biết Lê Tiếu không nói dối, cũng biết không phải cô không muốn nói nhiều, chỉ là lười suy nghĩ mấy chuyện rối rắm này.

Nhóc Bảy biên giới được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, lười cỡ nào ai mà không biết?

Hạ Tư Dư ôm bả vai cô kéo đến cạnh mình, nâng cằm cô, cố ý trêu chọc: "Không sao hết, đừng sợ, có chị bảo vệ em."

Lê Tiếu liếc cô nàng, thuận tiện đẩy tay: "Vậy em nên cảm ơn chị, cố mà bảo vệ em cho tốt."

Nghe vậy, Hạ Tư Dư nghẹn họng, câm nín nhìn Lê Tiếu, lại như không cam lòng mà giữ đầu cô: "Nói có mấy câu đã quạu rồi? Trong bảy người, sáu bọn chị cộng lại cũng không đánh lại em. Giữa hai chúng ta, ai bảo vệ ai?"

Sáu người bọn chị...

Nói xong, Hạ Tư Dư hối hận ngay.

Giờ làm gì còn Thất tử biên giới, họ chỉ còn lại sáu người.

Năm đó, sau khi anh Cả Huy Tử mất, dù Thất tử không sụp đổ, nhưng hoàn toàn biến mất khỏi mưa gió biên giới.

Họ biết rõ, từ đầu đến cuối, Lê Tiếu đều không thể tha thứ cho mình. Dù rằng, cái chết của Huy Tử vốn không liên quan đến cô.

Lê Tiếu khép mắt, nhếch môi cười nhạt: "Đi thôi, mua cà phê Gold Leaf cho chị."

Hạ Tư Dư thấy cô không biểu lộ nhiều cảm xúc, bỗng cảm thấy phức tạp.

Cô nhìn con đường dài trước mắt, vỗ đầu Lê Tiếu như một người chị thấu hiểu: "Đã qua cả rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, biết không?"

Lê Tiếu thầm thấy buồn cười, kéo tay cô nàng bóp một cái: "Sao lúc trước không biết chị nói nhiều thế nhỉ?"

Hạ Tư Dư lập tức hung dữ trừng cô: "Có tin chị đánh em không?"

Lê Tiếu chỉ cười không đáp.

Đến khi hai người ra khỏi ngõ nhỏ, cô mới nhỏ giọng nhắc nhở Hạ Tư Dư: "Lần này Thương Quỳnh Anh đến có chuẩn bị, không phải bất đắc dĩ, chị đừng va chạm với bà ta."

Hạ Tư Dư đã trở lại với vẻ kiêu ngạo lạnh lùng trước đó. Khi trung tâm hội nghị đã gần ngay trước mắt, cô nàng cười nhạt: "Chỉ cần bà ta không bắt nạt em, dù có nổ tung phòng triển lãm chị cũng chẳng quan tâm. Nhưng nếu bà ta dám nhắm vào em..."

Cô không nói hết lời, chỉ kéo dài giọng lộ rõ vẻ uy hiếp.

Bé cưng mà Thất tử biên giới họ nâng trong lòng bàn tay, không phải yêu ma quỷ quái nào cũng có thể bắt nạt.
...

Qua khoảng hai mươi phút, Lê Tiếu và Hạ Tư Dư lạnh nhạt sánh vai nhau quay lại phòng triển lãm.

Một số nhân viên hóng hớt trốn trong góc phòng xì xào bàn tán.

"Thấy chưa, dù là học trò tâm đắc của Viện sĩ Giang thì đã sao, không phải vẫn ngoan ngoãn đền một ly cà phê cho thiên kim của Hoàn Hạ à?"

Mấy người họ thấy Hạ Tư Dư cầm ly cà phê Gold Leaf trong tay, càng thêm sùng bái cô nàng.

Rất nhiều người chỉ mới nghe qua chứ chưa từng được thưởng thức cà phê Gold Leaf. Dù gì, không phải ai cũng có xuất thân như Hạ Tư Dư, có thể uống một ly giá một nghìn tệ.

"Ôi, còn cần phải nói sao? Vừa rồi thiên kim Hạ đã nói, đền cà phê cho cô ấy hoặc cuốn gói đi. Người ta là phía nhà tài trợ, đắc tội cô ấy khác nào lấp kín con đường tương lai của phòng thí nghiệm, chỉ có đồ ngu mới làm thế."

"Hình như nói vậy không đúng. Sao tôi nhớ trong số các phòng thí nghiệm nhận tài trợ của Hoàn Hạ đâu có Nhân Hòa?"

"Thật hay giả thế? Không phải Hoàn Hạ tài trợ cho Viện sĩ Giang làm nghiên cứu thì có thể là ai?"

Câu hỏi này đã định sẵn không có đáp án lý tưởng.

Lê Tiếu và Hạ Tư Dư như hai người xa lạ, tách ra đi tham quan khắp nơi.

Đương nhiên, chuyện Lê Tiếu đắc tội Hạ Tư Dư nhanh chóng truyền đến tai Thương Quỳnh Anh.

Bà ta đang ngồi trong phòng nghỉ của trung tâm hội nghị, nhìn cô gái bất an lo sợ trước mặt, sờ hoa tai trân châu: "Cô gái à, cô nghe rồi đấy. Lê Tiếu đã đắc tội nhà tài trợ lớn nhất đại hội giao lưu lần này của chúng ta. Chuyện cứ thế phát triển, Phòng thí nghiệm Nhân Hòa... sẽ nhanh chóng biến mất."

Cô gái ngồi trước mặt Thương Quỳnh Anh có vóc dáng thon thả, hai tay đặt trên đầu gối vặn xoắn vào nhau: "Sao bà cứ muốn hãm hại cô Lê? Cô ấy là người tốt."

"Chà..." Thương Quỳnh Anh như nghe được điều gì đó rất nực cười, đùa cợt: "Tiêu chuẩn phân biệt người tốt và người xấu của cô chỉ dựa vào cô ta từng giúp đỡ cô sao? Tôi nói cô nghe, tự ý tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người là không đúng, thậm chí phạm pháp. Cô còn hai ngày để suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc có muốn hợp tác với tôi không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com