Chương 76-80
Chương 76
Sau khi Lê Tiếu lên lầu, Lê Quảng Minh nhìn theo bóng lưng cô, lắc đầu thở dài:" xem ra chỉ có thể làm thế."
Nghe vậy, Đoàn Thục Viện liếc ông, rồi thẳng lưng bày ra tư thái bà chủ:" Bằng không thì anh muốn sao nữa? Tiếu Tiếu đã nói rõ vậy rồi.
Nếu anh còn cố ép con bé với Thương Lục nữa, em quyết ly hôn với anh!" " Vợ à, em nói gì vậy chứ ?" Lê Quảng Minh sợ vợ vội đi đến trước mặt bà, ôm vai bà dịu dàng nói:" anh chỉ cảm thấy hôn sự này huỷ bỏ thì thật đáng tiếc.
Ngoài việc này ra, chắc chắn anh sẽ không ép buộc con gái mình nữa.
Hơn nữa, không phải chính em cũng thấy đáng tiếc sao? Nếu không sao cứ thở dài thế?"
Đoàn Thục Viện lạnh lùng liếc nhìn Lê Quảng Minh, nhún vai hất tay ông ra: "Em đang nghĩ nên tố cáo với ông cụ Thương thế nào.
Con ông ta bắt nạt con gái em, em phải nghĩ làm sao trút giận giúp Tiểu Tiếu." Lê Quang Minh cười khẽ, khom người rót tách trà trái cây đưa cho Đoàn Thục Viện: "Chắc không cẩn tố cáo đâu? Ba thằng nhóc nhà mình dọa Thương Lục sợ đến mức chạy về Parma rồi.
Trong thời gian này anh nghĩ chắc Thương Lục cũng không dám quay lại." "Về việc này em đã có suy tính, anh đừng xen vào." Đoàn Thục Viện trừng ông, cũng không uống trà trái cây, không vui đứng dậy,rồi gọi người lái xe ra cửa.
Cách tốt nhất để phụ nữ ổn định tâm trạng đương nhiên là tiêu tiền! Đoàn Thục Viện tính đi làm đẹp, thuận tiện đến trung tâm thương mại xem gần đây có mốt nào mới, vừa hay mua mấy bộ về cho con gái cưng.
Hôm sau, Chủ nhật.
Chưa đến chín giờ sáng, Lê Tiếu đã tỉnh lại vì tiếng chuông điện thoại.
Tối qua, hai giờ sáng cô mới ngủ.
Tiếng chuông đổ bên tai không ngừng, cô quá buồn ngủ nên ném di động lên thảm.
Thế giới yên ắng.
Mười giờ rưỡi, Lê Tiếu dần tỉnh lại, buồn ngủ dựa vào đầu giường, lười biếng chẳng có tinh thần.
Sau một lúc ngẩn người, cô mới nhớ đến hình như sáng sớm có tiếng chuông điện thoại.
Lê Tiếu lạnh nhạt liếc nhìn sàn nhà, xốc chăn xuống giường, nhặt điện thoại lên thì thấy ba cuộc gọi nhỡ.
Đều là cuộc gọi từ lớp học.
Cô xoa thái dương, không gọi lại ngay mà trước hết vào WeChat, tìm được nhóm lớp học đã tắt thông báo tin nhắn, quả nhiên thấy 156 tin nhắn chưa đọc.
Lê Tiếu lướt qua vài tin nhắn thì đã hiểu rõ.
Tối nay ở khách sạn Hoàng Gia có tổ chức tiệc chia tay tốt nghiệp của ngành.
Cô trầm ngâm.
Trước giờ cô không thích tham gia những cuộc họp mặt bạn bè thế này, đang tính gọi điện từ chối với lớp trưởng thì Đường Dực Đình gọi đến.
"Tiểu Tiếu, nghe nói lớp chuyên ngành của cậu tối nay cũng tổ chức tiệc chia tay?" Lê Tiếu về giường nằm, lạnh nhạt đáp lại: "Ừ, ở khách sạn Hoàng Gia." Đường Dực Đình lập tức vui mừng đề nghị: "Thế thì đi cùng đi, chuyên ngành của mình cũng tổ chức ở khách sạn Hoàng Gia.
Tiệc chia tay của lớp cậu có yêu cầu đặc biệt gì không? Mình nói cậu nghe, lớp trưởng của mình vừa bảo..." Tiếp theo,Đường Dực Đình cứ lải nhải suốt trong điện thoại như đang đọc diễn vậy.
Còn Lê Tiếu thì không hề chen miệng vào.
Cô cùng trường chứ không cùng chuyên ngành với Đường Dực Đình.
Không ngờ tiệc chia tay lại tổ chức cùng một ngày.
Lê Tiếu nghe được một lúc lâu thì ẩn loa ngoài, đứng dậy kéo rèm cửa sổ, thuận tiện đi rửa mặt.
Cho đến khi cô rửa mặt xong quay lại, Đường Dực Đình mới thoáng ngừng: "Alô, Tiếu Tiếu, cậu vẫn đang nghe đấy chứ?" "Ừm, thể các cậu phải mặc lễ phục à?" Lê Tiếu lạnh nhạt hỏi.
Đường Dực Đình lập tức gật đầu: "Đúng vậy, chiều nay cậu rảnh chứ? Cùng mình đến studio đi.
Hôm nay mình phải mặc lễ phục đắt nhất để áp đảo muôn hoa.
Cuối cùng cũng qua được đời sinh viên rồi."
Hẹn thời gian xong, hai người cúp máy.
Lê Tiếu ngẫm nghĩ rồi trả lời trong nhóm WeChat trả lời bằng icon [OK.
Chương 77
Một giờ chiều, bầu trời xám xịt, Đường Dạc Đình lái siêu xe đến trước cổng nhà họ Lê.
Nữa phút sau, Lê Tiếu thông thả đi ra, nhìn chiếc xe màu hồng trước mặt mà câm nín.
Đường Dạc Đình là một cô gái tâm hồn thiếu nữ nhưng tính cách của một người đàn ông tiêu chuẩn.
Cô vừa ngồi vào ghế phó lái thì Đường Dực Đình vô cùng hưng phấn nghiêng đầu qua: "Này, tiệc chia tay của ngành cậu lấy phong cách gì chủ đạo thế?" Lê Tiếu thắt dây an toàn, liếc nhìn Đường Dực Đình: "Không biết, chưa xem qua." Trong nhóm WeChat có yêu cầu về tiệc chia tay nhưng cô lại không xem kĩ.
Nghe thấy thế, Đường Dực Đình nghẹn họng, vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm: "Cậu khiêm tốn bao năm rồi, đến tiệc chia tay còn không thử long trời lở đất một phen à?" "Không thử." Đường Dực Đình xoay vô lăng, sâu kín nhìn Lê Tiếu, vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói tiếp: "Thật không nghĩ tới? Mình còn tưởng đêm nay hai ta sẽ song kiếm hợp bích cơ!" Lê Tiếu nhắm mắt, nét mặt hờ hững.
Trong studio cao cấp Thủy Vận, Lê Tiếu và Đường Dực Đình sóng vai nhau bước vào.
Đường Dực Đình là khách quen nơi này.
Bình thường các gia tộc tổ chức tiệc tùng thì họ đều đến nơi này lựa lễ phục và trang điểm.
Vào cửa, Lê Tiếu quen thuộc đường lối đi vào khu nghỉ ngơi.
Đường Dực Đình có stylist riêng, sau khi nói ra yêu cầu của bữa tiệc thì hai người lên chuyên khu ở tầng hai.
Ở của cầu thang, cô còn không quên quay đầu lại gọi Lê Tiếu: "Tiếu Tiếu, cậu lại đây." Lúc này, Lê Tiếu nhìn thấy tin nhắn hiện lên trong điện thoại nên phất tay với Đường Dực Đình rồi tiếp tục nhìn màn hình.
Thấy thế, Đường Dực Đình cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng biến mất ở cửa cầu thang.
Tin nhắn là của Lê Thiếu Quyền, chỉ có mấy chữ thật đáng thương: Daddy, cứu mạng.
Dựa vào hiểu biết của cô về anh ta, những tình huống thế này tương đương với việc cần tiền.
Lê Tiếu cũng không hỏi nhiều, mở ứng dụng ngân hàng chuẩn bị chuyển khoản thì Lê Thiếu Quyền lại gọi thẳng qua.
Cô nhíu mày, vừa bắt máy thì hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh cần bao nhiêu?" "Ủa? Sao lại là giọng nữ? Cô là gì của nó?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói kiêu ngạo xa lạ.
Tiếng vừa dứt, Lê Thiểu Quyền lại hét toáng lên: "Cứu anh với, họ bắt cóc..." "Mày câm miệng cho ông." Giọng đàn ông xa lạ gầm lên cùng với tiếng kêu rên khi bị đấm vọng vào tai Lê Tiếu.
Cô chợt híp mắt, mặt mày lạnh buốt: "Nói thẳng đi, muốn gì?" Trong điện thoại im lặng một lúc lâu, mơ hồ còn có tiếng trao đổi khe khẽ.
Khi Lê Tiếu không còn kiên nhẫn chờ thì đối phương nói: "Ông đây cần hộ khẩu của anh ta.
Mặc kệ cô là ai, giờ mang đến ngay cho ông đây, bằng không tôi sẽ giết con tin!" Đối phương cúp điện thoại ngay, Lê Tiếu từ tốn buông tay xuống, nhìn màn hình điện thoại mà tự hỏi.
Có thấy qua bắt cóc đòi hộ khẩu chưa? Lê Tiếu thoáng trầm ngâm rồi nhanh chóng mở GPS của máy, dò xem định vị điện thoại của Lê Thiếu Quyền.
Giang Cảnh Hào Đình.
Thể thì đối phương đang ở trong nhà Lê Thiếu Quyền? Vậy thì lạ thật, Lê Tiếu không nghĩ ra rốt cuộc Lê Thiếu Quyền đã chọc vào ai.
Bình thường anh ta chẳng buồn ra ngoài, là một gã điên cuồng kỹ thuật máy tính, thì chọc vào ai chứ? Lê Tiếu không trì hoãn quá lâu, vội nhắn tin WeChat cho Đường Dực Đình rồi vội vàng rời khỏi studio Thủy Vận.
Chương78
Giang Cảnh Hào Đình.
Lê Tiếu lái xe đến chỗ Lê Thiếu Quyền, đứng ở gần chung cư, đầu tiên quan sát bốn phía
Người qua đường đi lại, bảo vệ của chung cư đang ngái ngủ ở trạm gác.
Buổi chiều cuối tuần buồn chán, nhìn qua mọi thứ đều bình thường, cũng không hề có hiện trường căng thẳng và giằng co vì bắt cóc.
Trong một thoáng, Lê Tiếu thong thả vào chung cư, đi thang máy đến trước cửa nhà Lê Thiếu Quyền, ấn vân tay mở cửa.
Vẫn là mùi khói thuốc gây mũi xộc đến, nhưng rõ ràng còn nồng hơn so với bình thường.
Lê Tiếu qua sảnh cửa chính, vừa xuất hiện ở phòng khách thì hiện trường lập tức lặng như tờ.
"Ư ư!" Lúc này, Lê Thiểu Quyền phản ứng đầu tiên.
Anh ta bị trói gô trên sàn nhà, miệng bị dán băng dính, vừa thấy Lê Tiếu thì lập tức nhúc nhích.
Lê Tiếu lạnh nhạt nhìn phòng khách hỗn độn.
Ngoại trừ Lê Thiếu Quyển ra còn có bốn người khác nữa, ba nam và một nữ.
Người cầm đầu là người đàn ông vạm vỡ, trong khoảng hai lăm hai sáu, mặc quần áo dã chiến đã bạc màu, tay cầm điếu thuốc hút, kiêu ngạo hỏi: "Có mang hộ khẩu đến không?" Lê Tiếu im lặng nhìn anh ta, vô tình đi đến trước mặt Lê Thiểu Quyền rồi ngồi xổm, xé đi băng dính trên miệng.
"Ối..." Lê Thiểu Quyền cảm giác da quanh miệng cũng bị kéo theo, đau suýt xoa, miệng kêu gào thảm thiết: "Em nhẹ tay thôi!"
Người đàn ông cùng đồng bọn đều sợ ngây người.
Cô gái xinh đẹp này đến đưa hộ khẩu hay đến giết con tin thể? Sao còn ra tay...
ác độc hơn cả bọn họ? Lúc này, Lê Tiếu vẫn chưa cởi trói cho Lê Thiếu Quyền, chậm rãi ngồi trên tay vịn sofa, khoanh tay hất cằm hỏi: "Nói em nghe xem, chuyện gì thế này?" Lê Thiếu Quyền chột dạ, không dám nhìn Lê Tiếu, gục mặt nói lòng vòng: "Thì...
như em thấy đó, họ bắt cóc..."
Hai anh em trao đổi không thèm xem ai ra gì, cứ như những người khác đều không tồn tại.
Người đàn ông cảm giác thân phận "bắt cóc" của họ bị sỉ nhục, vứt điếu thuốc trên sàn, sải bước đi đến, xách Lê Thiếu Quyền lên, hung dữ uy hiếp: "Còn dám nói nhảm? Tao hỏi mày, mày có kết hôn với em gái tạo không? Nếu không thì giờ ông đây tiền mày đi gặp Diêm vương." Lê Thiếu Quyền còn chưa được cởi trói đã bị dọa, chỉ có thể nhìn về phía Lê Tiếu: "Daddy...
cứu anh với!" Lê Tiếu mặc kệ anh ta rồi nhìn về cô gái trong phòng khách.
Ngay từ lúc cô vào cửa, cô gái này vẫn luôn cúi đầu ngồi ở góc sáng, ăn mặc giản dị, thậm chí đồ còn hơi cũ, da ngăm, trông hơi rụt rè.
Lê Tiếu nghe người đàn ông nói thể, mất kiên nhẫn mà nhíu mày,liếc anh ta, hỏi lại: "Muốn ép hôn"
Người đàn ông ra vẻ hung dữ trừng lại Lê Tiếu, chỉ tay vào mũi Lê Thiếu Quyền: "Ép hôn thì sao? Dù gì nó cũng phải cưới em gái tôi!" Người này hình như không thông minh cho lắm.
Lê Tiếu sờ gáy, khẽ hỏi: "Lý do?" Đối phương vừa xách cổ áo Lê Thiểu Quyền, dường như vẫn chưa hết giận nên còn dùng sức lay: "Thằng oắt này yêu đương trên mạng với em gái tôi ba tháng, giờ thấy người thật thì đòi chia tay.
Làm gì có chuyện đơn giản như thế? Nó là mối tình đầu của em gái tôi!" Lê Tiếu nhìn Lê Thiếu Quyển bằng ánh mắt sâu kín, một lúc sau mới tiêu hóa được chuyện này.
Cô lạnh nhạt nhíu mày: "Anh á? Yêu đương trên mạng?" Chẳng trách cả ngày làm kỹ thuật vi tính trong nhà, thì ra là yêu đương trên mạng.
Lê Thiếu Quyền hất cằm, quật cường nói: "Chuyện này sao trách anh được? Rõ ràng là em gái anh ta dùng ảnh chỉnh sửa để lừa gạt tình cảm của anh."
Chương 79
Mày chém gió, em gái tao đẹp như vật, mày mắt mù đúng không
Người đàn ông nâng tay đấm vào gáy Lê Thiếu Quyền
Nghe cách anh ta nói năng rõ ràng là một người cuồng em gái điển hìnhLê Tiếu bất đắc dĩ thở dài, lại quan sát tình huống trước mắt.
Ngoại trừ người đàn ông này với em gái anh ta thì còn có hai người khác đứng bên kỷ trà, rõ ràng không dám nhìn thẳng Lê Tiếu nên ánh mắt khá chột dạ.
Chỉ với đội hình thế này mà còn đòi bắt cóc bức hôn? Lê Tiếu nhíu mày thấy phiền, còn cúi đầu nhìn mũi chân: "Ngoại trừ kết hôn ra còn điều kiện gì khác không?" Người đàn ông buông Lê Thiếu Quyền ra, không chớp mắt đánh giá Lê Tiếu: "Cô là gì của nó? Cô có thể làm chủ thay nó à?" "Em ấy là bàn thờ sống của tôi đấy! Em ấy có thể!" Lê Thiếu Quyền lớn tiếng tranh nói ra thân phận của Lê Tiếu.
Nghe thế, người đàn ông khẳng khái: "Nếu đã vậy thì tôi nói thẳng.
Chúng tôi không cần gì khác ngoài việc nó phải cưới em gái tôi." Chết...
thật rồi.
Lê Tiếu thoáng im lặng, Lê Thiểu Quyền luống cuống: "Anh đừng có nằm mơ.
Anh không thử nhìn lại mặt mũi em gái mình thế nào.
Nếu cưới cô ta tôi thà rằng xuất gia!" Những lời này nghe rất chói tai.
Cô gái ngồi ở góc sáng nhìn Lê Thiểu Quyền với ánh mắt tổn thương, ngón tay cuộn tròn trên đầu gối.
Chỉ trong thoáng chốc đó, Lê Tiếu đã thấy rõ gương mặt cô gái.
Không xấu, nhưng đúng là hơi tròn người, gò má đầy đặn, mặt mày phúng phính.
Nhưng cô gái này đẹp ở đôi mắt trong trẻo.
Lê Tiếu nhíu mày nhìn Lê Thiếu Quyển.
Anh ta trông có vẻ ghét bỏ.
Người đàn ông nghe em gái mình bị sỉ nhục như thế, nhìn qua là có thể thấy rõ anh ta đang cực kỳ tức giận.
Anh ta văng tục, vung tay lên, động tác nhanh như gió nhắm vào mặt Lê Thiếu Quyền mà đánh.
Sức thì mạnh, tốc độ lại nhanh.
Nếu nắm đấm ấy thật sự đánh trúng Lê Thiếu Quyền, ắt hẳn anh ta sẽ gãy xương gò má.
Trong khoảnh khắc ấy, Lê Thiếu Quyền sợ hãi lui về phía sau.
Cô gái cũng sợ hãi hét lên, còn Lê Tiếu ra tay.
Cô nhanh chóng tiến về phía trước, đẩy Lê Thiếu Quyền ra, đồng thời chặn lại nắm đấm của đối phương.
Cùng lúc đó, tay kia của Lê Tiếu cũng nắm cánh tay người đàn ông, muốn mượn lực để hóa giải thể công của anh ta, chân xoay tròn, nghiêng bả vai, quật đối phương qua vai.
"Bịch!" Mọi thứ im lặng.
Người đàn ông cường tráng chật vật đo đất, ngây người cả buổi cũng chưa tỉnh táo lại.
Lê Thiếu Quyền giẫm chân hô to ngầu thế.
Nếu không phải hai tay bị trói sau lưng, anh ta đã vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Trong phòng khách, sự tĩnh lặng qua đi, tiếng bước chân lộn xộn truyền đến từ ngoài cửa.
"Tất cả không được nhúc nhích, cảnh sát đây!" Lê Tiếu: "..." Người đàn ông nằm trên mặt đất cũng vội tỉnh táo lại, ánh mắt hốt hoảng.
Điên thật, là tên nào báo cảnh sát? Cứ thế, Lê Tiếu vào chưa được mười phút đã phải đi ra.
Đám người bị dẫn lên xe cảnh sát, dạo chơi một ngày ở cục.
Trong xe áp giải, Lê Tiếu lạnh lùng nhìn Lê Thiếu Quyền: "Anh báo cảnh sát à?" Lê Thiếu Quyền xoa vặn đầu tóc, lắc đầu: "Đâu có, anh mặt mũi đâu mà báo cảnh sát..." Sau đó, cô gái tròn người run rẩy ngẩng đầu lên, thấp thỏm nói: "Xin...
xin lỗi, là tôi báo cảnh sát.
Tôi sợ anh tôi sẽ làm anh bị thương..." Nghe thấy thế, anh trai cô nàng không còn gì để luyến tiếc, đập ót mình lên cửa kính xe.
Này có khác gì anh trai là nhặt được còn bạn trai trên mạng mới là ruột thịt!
Chương 80
Cục cảnh sát Nam Dương
Sau khi sáu người xếp hàng giao đồ dùng tuỳ thân ra thì bị dẫn vào phòng tra hỏi.
Lúc này, tại một góc hành lang khác xuất hiện hai người sóng vai đi đến
Trong đó, người đàn ông mặc đồ cảnh sát có thân hình béo phệ, đầu hói, mặt mày khôn khéo, vừa đi vừa nịnh nọt người bên cạnh: "Cậu Thu, chuyện này cậu yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ đốc thúc nhanh chóng bắt được đầu sỏ gây án." Hôm trước, xưởng máy móc cổ phần Nam Dương bị mất trộm.
Thứ bị mất là linh kiện máy tính.
Cả Cục Cảnh sát Nam Dương đều sợ hãi.
Là ngành sản xuất cơ giới đỉnh cao Nam Dương, việc mất trộm linh kiện máy tính không phải chuyện nhỏ.
Không chỉ như thế, việc này còn kinh động đến Ban thư ký Nam Dương.
Liên tục hai ngày bị tạo áp lực, Cục Cảnh sát phải nhanh chóng phá án.
Ngay lúc này, Thu Hoàn không để ý đến lý do thoái thác của Phó Cục trưởng mà nhìn cửa phòng tra hỏi phía trước, hứng thú hỏi: "Họ phạm tội gì?" Phó Cục trưởng nhìn lại theo ánh mắt anh ta, chợt thấy khó hiểu.
Cửa phòng tra hỏi mở ra, một điều tra viên bước ra.
Phó Cục trưởng ngoắc người đó lại: "Tiểu Vương, cậu đang xử lý vụ án gì thế?" Tiểu Vương cầm bản ghi chép, nghe gọi thì hí hửng chạy đến chào Phó Cục trưởng rồi giải thích: "Là thế này, vừa rồi có người nhắn tin báo cảnh sát bị bắt cóc, nên chúng tôi mới bắt hết đám bắt cóc tới đây, có cả nam lẫn nữ, đang chuẩn bị tra hỏi."
Phó Cục trưởng nghe Tiểu Vương trình bày cũng không nghĩ nhiều, quay đầu nhìn Thu Hoàn, dò xét hỏi: "Cậu Thu, vụ án này có vấn đề gì không?" Thu Hoàn nhìn Phó Cục trưởng nhíu mày, miệng kín như bưng.
Cô gái mà vừa rồi anh ta nhìn thấy là Lê Tiếu bên cạnh Thương lão đại nhỉ? Đám bắt cóc? Thú vị đây! Không lâu sau, Thu Hoàn rời khỏi Cục Cảnh sát.
Phó Cục trưởng thì đứng ở cửa ngẫm lại vẻ mặt của anh ta.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm phá án qua lời khai và nét mặt, ông ta cảm thấy...
vụ án bắt cóc này không đơn giản! Thế nên, Phó Cục trưởng vỗ đùi, dặn dò với Tiểu Vương đang rập khuôn phía sau: "Đi đi, tách đám bắt cóc đó ra tra hỏi riêng từng người.
Người báo cảnh sát cũng phải tra hỏi.
Nếu có người không chịu phối hợp thì cứ
tạm giam ba ngày trước đã! Phải rồi, bảo ban điều tra nhanh chóng điều tra tài liệu về họ, lấy đưa tôi xem!"
Trong phòng tra hỏi, đám người Lê Tiếu Lê Thiều Quyền, và bốn viên cảnh sát ngồi đối diện.
Lúc này, điều tra viên dày dặn kinh nghiệm nhìn ghi chép báo cảnh sát trong tay với sắc mặt kỳ lạ, gõ bàn hỏi: "Ai là người báo cảnh sát?" Ông ta phá án bao nhiêu lần, vẫn chưa thấy qua vụ án bắt cóc quái gở thế này.
Cô gái sợ hãi ngẩng đầu lên, giọng run run: "Dạ, là tôi." Viên cảnh sát liếc nhìn cô: "Cô có quan hệ thế nào với người bị bắt cóc?" "Anh ấy là bạn trai tôi." "Tôi không có quan hệ gì với cô ta." Hai giọng nói vang lên cùng lúc, là cô gái và Lê Thiểu Quyền.
Viên cảnh sát chỉ Lê Thiểu Quyền, cảnh cáo: "Không có hỏi cậu, không được mở miệng." Một thoáng im lặng, điều tra viên lại hỏi: "Cô và người bắt cóc là anh em?".
Có trời mới biết đây là vụ bắt cóc bất thường gì.
Em gái báo cảnh sát tự nhận bị bắt cóc, rốt cuộc kẻ bắt cóc là anh cô ta.
Nhưng người bị trói lại là một chàng trai khác nữa.
Nhất là khi cảnh sát trang bị đầy đủ đến chung cư, chẳng những cửa mở, cả người bắt cóc cũng nằm bên chân một cô nàng xinh đẹp.
Tình huống rối ren, không biết còn tưởng phim truyền hình kịch tính đại nghĩa diệt thân nào đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com