Chương 660: Phòng đấu giá Mộ thị
Thương Úc nhàn nhạt "ừ" một tiếng, dẫn theo Lê Tiếu ngồi vào xe.
Vệ Ngang trố mắt nhìn Lạc Vũ, mím môi hỏi cô bằng ánh mắt, "ừ" nghĩa là gì?
Có về nhà chính không?
Lạc Vũ nhìn Thương Úc, lạnh nhạt nói: "Quay về biệt thự."
Hiểu rồi, ý là để gia chủ chờ.
...
Quay lại Parma, tâm tư của Lê Tiếu cũng không có gì phức tạp.
Nhà họ Mộ của Parma cũng được, Cảnh Ý Lam cũng được, dù cô đoán được thân thế của mình có thể liên quan đến họ, cũng không thể dậy lên tâm tư căm thù gì với kẻ địch.
Khi xe lái ra khỏi bãi đỗ máy bay, điện thoại của Lê Tiếu reo lên.
Cô thấy cái tên trên màn hình, ấn nghe rồi im lặng.
Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Thanh Dã đè giọng, có vẻ hơi chột dạ: "Nhóc con à, tìm được anh Lệ chưa?"
Tối hôm qua Lê Tiếu có liên lạc với Thẩm Thanh Dã.
Thông qua anh ta, cô hiểu rõ được ngọn nguồn anh ta tạo đơn hàng với toán lính đánh thuê.
Lúc đặt hàng, Thẩm Thanh Dã không biết toán lính đánh thuê nhận đơn là do Vân Lệ quản lý.
Đến khi anh ta nhận được cuộc gọi của Vân Lệ, hai người bàn bạc một phen mới quyết định cho Tiêu Diệp Huy một bài học.
Chí ít, anh ta không chịu oan uổng một phát súng.
Khoảng thời gian đó, Thẩm Thanh Dã đang bị ba mình cấm túc giám thị, không thể cùng hành động với Vân Lệ, nhưng anh lại rất tin vào đối phương.
Vân Lệ là một nửa sư phụ của Lê Tiếu, lại còn là lão đại của toán lính đánh thuê, hành động dễ như trở bàn tay.
Rốt cuộc, tình hình hiện giờ đã vượt qua tầm kiểm soát của anh ta.
Cái đêm Lê Tiếu dùng bữa ở biệt thự Tỉnh bang Ida, sở dĩ Thẩm Thanh Dã hỏi cô vì chuyện tiếp theo Vân Lệ tiến hành khiến anh ta cảm thấy lo lắng.
Nhưng cung đã lên dây, anh ta không dám tùy ý phá rối sắp xếp của Vân Lệ.
Lúc này, Lê Tiếu nghe giọng nói ỉu xìu của Thẩm Thanh Dã, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa: "Nếu anh ấy thật sự xâm nhập vao phủ Công tước, anh cảm thấy anh ấy có thể dễ dàng bị tìm ra sao?"
Đúng vậy, dựa theo manh mối Thẩm Thanh Dã cung cấp, nghe nói Vân Lệ muốn vào phủ Công tước.
Nếu anh ta đã thành công, việc mất liên lạc hiện giờ rất bình thường.
Phòng bị của phủ Công tước rất nghiêm ngặt, đừng nói dùng điện thoại, chỉ cần một sai lầm nho nhỏ cũng có thể bị lộ chân tướng.
Lê Tiếu cũng không biết nên nói Vân Lệ gan to bằng trời hay tâm tư kín đáo nữa.
Thẩm Thanh Dã nghe cô hỏi lại, phút chốc vò đầu bứt tai: "Vậy làm sao bây giờ? Không thì... tôi bảo ba tôi nghĩ cách vậy?"
"Không cần." Lê Tiếu từ chối đề nghị của anh ta không do dự: "Trước khi em tìm được anh ấy, anh đừng làm gì cả."
Trong điện thoại, Thẩm Thanh Dã thoáng trầm ngâm, mơ hồ dò xét: "Em nói xem, liệu anh Lệ có..."
Ánh mắt Lê Tiếu lạnh lùng, cô ngắt lời anh ta thẳng thừng: "Không đâu."
Tiêu Diệp Huy biết Vân Lệ, dù Vân Lệ bị bắt ở phủ Công tước thật, cũng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Dù gì... Thất tử đều biết quan hệ giữa cô và Vân Lệ, nên Tiêu Diệp Huy động vào anh ta chẳng có ý nghĩa gì. Lấy Vân Lệ uy hiếp cô mới phù hợp với thủ đoạn của Tiêu Diệp Huy.
Lê Tiếu lại dặn dò Thẩm Thanh Dã thêm mấy câu, sau đó kết thúc cuộc gọi.
...
Qua khoảng bốn mươi phút, biệt thự dưới chân núi Piper gần ngay trước mắt.
Lê Tiếu hơi dựa vảo bả vai Thương Úc, bóp trán: "Lần này em không chuẩn bị quà..."
Cô quên mất.
Lần trước đến Parma gặp mặt Thương Tung Hải, chí ít cũng có tặng một bộ mài mực.
Giờ cô và Thương Úc đã đăng kí kết hôn, thay đổi thân phận, không tặng quà ra mắt dường như không ổn lắm.
Anh nghiêng đầu nhìn nét mặt ảo não của cô, cong môi cười: "Có thể vào phòng cất đồ tầng ba xem thử, chọn đại một món là được."
Vệ Ngang lái xe ở hàng trước nhìn kính chiếu hậu, lòng thầm oán: Đúng là có vợ quên ba.
Lại còn chọn đại một món quà? Có phải là tùy tiện quá rồi không?
Đi vào phòng khách theo phong cách Âu cổ của biệt thự xa hoa, Lê Tiếu không hề bất ngờ khi thấy Hoắc Mang và Hạ Kình.
Cô lên tiếng chào hỏi, rồi tự ý lên tầng ba chọn quà cho Thương Tung Hải.
Phòng cất đồ thoảng mùi bụi, cửa sổ thủy tinh trước mắt phản chiếu ánh sáng loang lổ trên sàn nhà.
Lê Tiếu nhìn quanh, không có món gì hợp ý. Cân nhắc mãi, cô gọi điện cho chú Tông.
"Cô Lê, lâu rồi không liên lạc."
Chú Tông, quản gia của hội đấu giá Venus vừa trò chuyện với Lê Tiếu vừa lục tìm sổ tay đấu giá gần đây.
Hẳn cô lại muốn mua đồ.
Lê Tiếu đứng trước cửa sổ thủy tinh hình tròn, nghiêng người dựa vào bệ cửa, nhàn nhạt hỏi: "Chú Tông, Venus có phòng đấu giá ở Parma không?"
Chú Tông thoáng ngừng: "Không. Venus không vào được. Tôi nhớ Parma từ chối Venus tiến vào từ lâu, nhưng..."
Sau một loạt tiếng sột soạt, ông bổ sung: "Parma có một phòng đấu giá có quan hệ hợp tác chiến lược với Venus, đôi lúc đồ cả hai bên có chung sản phẩm đấu giá."
Lê Tiếu nhíu mày: "Trong tay chú gần đây có món gì phù hợp với ông cụ theo ngành y thuật không?"
Chú Tông nghe vậy lật sổ tay, mãi mới vui mừng nói: "Có một bộ kim châm cứu, gồm hai mươi bốn kim, chắc là phù hợp đấy."
Lê Tiếu thoáng trầm ngâm rồi đồng ý với đề cử của chú Tông: "Nhanh nhất là khi nào có thể đấu giá được?"
"Cô muốn lúc nào?"
"Càng nhanh càng tốt."
Nghe vậy, chú Tông suy nghĩ kỹ rồi đưa ra đề nghị: "Đợt đấu gia kim châm cứu trong nước là mười ngày sau. Nếu gấp, chi bằng tôi sắp xếp công ty bảo hiểm đưa nó đến phía hợp tác ở Parma, cô đấu giá ngay hiện trường là cách thức có được nhanh nhất."
Lê Tiếu im lặng, nghe có vẻ phiền phức.
Cô xoay người lại nhìn các món đồ trong phòng trữ đồ, không khỏi nghĩ ngợi. Hay là... chọn đại một món đưa cho Thương Tung Hải.
Lúc này, chú Tông lại nhắc nhở: "Tối nay phòng đấu giá Mộ thị có buổi đấu giá, giờ tôi sắp xếp người đưa qua đó, chắc là kịp."
Lê Tiếu nhướng mày: "Phòng đấu giá nào cơ?"
"Mộ thị, họ là phòng đấu giá lớn nhất Parma, có bốn mươi năm mươi năm lịch sử, hợp tác nhiều năm với Venus. Cô yên tâm, chắc chắn đáng tin."
Lê Tiếu thoáng nghiền ngẫm rồi nhanh chóng đồng ý: "Được, chú sắp xếp đi. Ngoài ra gửi hồ sơ thông tin về phòng đấu giá Mộ thi cho tôi."
...
Tài liệu về phòng đấu giá Mộ thị được chú Tông gửi vào năm phút sau.
Lê Tiếu nhìn lướt qua, trong mắt đầy hứng thú.
Phòng đấu giá tư nhân Mộ thị do nhà họ Mộ sáng lập năm mươi ba năm trước, người nắm quyền hiện nay họ Phạm.
Đây là sản nghiệp của nhà họ Mộ ở Parma.
Lê Tiếu tắt trang tóm tắt, mở hệ thống Honker Union, nhập thông tin phòng đấu giá Mộ thị.
Nội dung tra được chỉ sơ lược vài chữ.
Cô cau mày, không khỏi nảy sinh lòng hiếu kỳ với sản nghiệp từng là của nhà họ Mộ.
Nếu nhà họ Mộ bị diệt, sản nghiệp ban đầu hẳn đã sớm bị người ta biển thủ. Mà phòng đấu giá Mộ thị chẳng những không đổi tên, thậm chí còn công khai viết do nhà họ Mộ sáng lập.
Người nắm quyền họ Phạm này không hề sợ hãi hay không thẹn với lương tâm?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
🌟🌟🌟
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com