Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 668: Chuyển nhượng cổ phần phòng đấu giá

Phạm Mị hơi hồi hộp chỉnh lại gấu váy, nhìn người giúp việc bên cạnh, dò hỏi: "Cô ấy là ai thế?"

Người giúp việc không dám lắm miệng, vờ như không thấy: "Cô Phạm, cô nói ai cơ?"

Phạm Mị bĩu môi thiếu kiên nhẫn, người ta vào trong luôn rồi, người giúp việc này phản ứng chậm chạp quá.

Không lâu sau, Phạm Mị theo người giúp việc vào Nguyệt Trai Đường.

Nhà ăn trang nhã cổ kính được bao quanh bởi vườn sinh thái, người bên trong cảm giác được ý cảnh lâm viên hoàng gia.

Phạm Mị vừa vào đã bắt đầu tìm bóng dáng Lê Tiếu, rất nhanh đã thấy cô trong sảnh.

Nói riêng về quần áo, Phạm Mị tự nhận mình thắng một bước.

Cô ta mặc váy dài cúp ngực kiểu mới xa xỉ, còn cách ăn mặc của cô gái kia quá tùy tiện.

Áo thun rộng và quần bút chì, phong cách thoải mái, tuy cao gầy nhưng không thấy được ưu thế dáng người.

Phạm Mị ưỡn ngực kiêu ngạo, vào sảnh tìm vị trí ngay cửa, lẳng lặng đứng đó.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, từ đầu đến cuối Lê Tiếu đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không hề liếc nhìn Phạm Mị một lần.

Hai người cùng chung phòng rất lúng túng.

May mà chưa đến mười phút, chất giọng trầm mạnh của Thương Tung Hải đã truyền đến: "E rằng hai con bé đang sốt ruột đây."

Ba người đàn ông vừa trò chuyện vừa bước qua ngưỡng cửa đi vào.

Thương Tung Hải và Thương Úc sóng vai vào trong, Phạm Mẫn Lễ chống gậy đi sau một bước.

Lê Tiếu cụp mắt đứng dậy, lẳng lặng liếc nhìn Phạm Mị, quả nhiên thấy ánh mắt cô ta sáng lên.

Trong sảnh đặt một chiếc bàn bát giác, Lê Tiếu thản nhiên đến cạnh Thương Úc.

Thương Tung Hải ngồi vị trí đầu, chào hỏi với Lê Tiếu: "Con gái, đây chính là ông chủ Phòng đấu giá Mộ thị, con gọi chú Phạm là được."

Lê Tiếu gọi chú Phạm, rồi ngồi xuống theo Thương Úc. Phạm Mị thong thả đi tới.

"Bác Thương, lâu rồi không gặp." Dường như Phạm Mị đã quen, đến cạnh Phạm Mẫn Lễ, một tay che ngực khom người chào hỏi.

Lễ nghi không có gì đáng bàn, nhưng vẻ mặt với đôi mắt sáng bừng vừa rồi của cô ta khiến Lê Tiếu thấy không vui.

Thương Tung Hải đè cổ tay: "Đừng khách sáo, mau ngồi xuống đi."

Phạm Mị và Phạm Mẫn Lễ bên trái, Thương Úc và Lê Tiếu bên phải.

Vị trí chỗ ngồi như vậy, chỉ cần Phạm Mị ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Thương Úc.

Lê Tiếu thỉnh thoảng liếc cô ta, mấy lần đều thấy Phạm Mị len lén quan sát anh.

Đặc biệt là hai ngọn đồi ngạo nghễ, trong trường hợp này lại ăn mặc như vậy, đúng là có dã tâm.

Lê Tiếu nâng ly nhấp ngụm trà, lẳng lặng nhìn lại mình.

Cô cũng cỡ C, chỉ là giấu hơi kỹ...

Đàn ông háo sắc là bản năng.

Hành động cố ý lộ da thịt này của Phạm Mị, Thương Úc có nhìn ra không?

Lê Tiếu đặt ly trà xuống, cảm giác về Phạm Mị lại càng tệ hơn.

Đây là lần đầu có cô gái mặc váy cúp ngực ngồi trước mặt họ gần như vậy.

Lê Tiếu mím môi, nét mặt không nhìn ra manh mối gì, nhưng bàn tay phía dưới đã lẳng lặng nắm lấy đầu ngón tay Thương Úc.

Anh cong môi nhìn cô, hơi nghiêng người, thấp giọng bên tai cô: "Sao thế?"

Lê Tiếu chợt mỉm cười, liếc Thương Úc, giọng rất nhỏ nhưng nhả chữ rõ ràng: "Lát nữa ăn nhiều một chút, không có chuyện gì thì đừng ngẩng đầu lên."

Đáy mắt Thương Úc hiện ý cười, độ cong bên môi sâu hơn, biết lắng nghe mà nói: "Được."

Biết bảo vệ chủ quyền rồi, có tiến bộ.

Hai người trao đổi ánh mắt, Lê Tiếu hài lòng buông tay anh ra.

Không lâu sau, người giúp việc bắt đầu dọn thức ăn lên.

Thương Tung Hải cũng cất lời: "Lão Phạm, chắc ông còn nhớ chuyện lúc trước tôi có nói muốn chuyển nhượng cổ phần Phòng đấu giá Mộ thị."

Phạm Mẫn Lễ gật đầu nói: "Nhớ chứ, ông tính chuyển cho cậu chủ Thương sao?"

Lê Tiếu và Thương Úc cùng nhìn về phía Thương Tung Hải.

Ông có cổ phần Phòng đấu giá Mộ thị sao?

Rõ ràng Thương Úc không biết chuyện này.

Đầu ngón tay Lê Tiếu co lại, giật mình vì thủ đoạn của Thương Tung Hải.

Rốt cuộc phải nhìn xa trông rộng cỡ nào mới có thể từng bước một dẫn cô lên chiếc thuyền nhà họ Mộ của Parma.

Thậm chí cô không cần nghĩ sâu đã có thể đoán được ông muốn chuyển nhượng cổ phần cho ai.

Trong tình huống này, nói ngay trước mặt người nhà họ Phạm, cô không thể từ chối số cổ phần đó được, thịnh tình không thể gạt đi.

Chẳng trách Phạm Mẫn Lễ đột ngột viếng thăm nhà chính, mọi chuyện đều do Thương Tung Hải cố ý sắp xếp.

Đúng như dự đoán, lời kế tiếp của Thương Tung Hải hệt như suy nghĩ của Lê Tiếu: "Không phải cho Thiếu Diễn, mà cho con bé này nhà tôi, ông mang đủ đồ chứ?"

Phạm Mẫn Lễ kinh ngạc nhìn Lê Tiếu, sau đó mới gật đầu: "Mang đủ. Mị Nhi, đồ đâu?"

Phạm Mị thoáng ngẩn người, mãi mới dời mắt được khỏi Thương Úc, áy náy nói: "Ba, con để lại trên xe rồi, giờ con đi lấy đây."

"Con bé này, cả ngày lo nghĩ ngợi gì thế?"

Phạm Mẫn Lễ trach rồi thúc giục cô ta mau đi lấy.

Sau khi Phạm Mị rời đi, Lê Tiếu chau mày, thấy hơi phiền.

Tối qua thấy Phạm Mị trước của phòng đấu giá, dù không phải sấm rền gió cuốn, nhưng cũng đảm nhận được tiếng Phó Tổng Giám đốc Phạm.

Nhưng biểu hiện hôm nay của cô ta ở Nguyệt Trai Đường như cô gái đang yêu, mất bình tĩnh phạm nhiều sai lầm.

Vì Thương Úc sao?

Lê Tiếu kín đáo nhìn sang, dùng Thương Úc yên lặng ngồi đó, nhưng đúng là một từ trường hút tình.

Nói chi đến gương mặt anh tuấn kia chói mắt cỡ nào.

Lê Tiếu lẳng lặng thở dài, mũi chân nghiền mặt đất, nhỏ nhen bắt đầu suy nghĩ... hay là đoạt lại cả Phòng đấu giá Mộ thị luôn.

Phạm Mị đi nhanh rồi trở lại, đưa hồ sơ cho Phạm Mẫn Lễ, kéo gấu váy ngồi xuống lại.

Lần này đi hơi vội nên cô ta thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt, khiến Lê Tiếu càng lúc càn phiền.

Đến khi Thương Tung Hải đẩy hồ sơ chuyển nhượng cổ phân qua, cô nhìn chằm chằm, chần chừ chứ không nhận lấy.

Thương Tung Hải thản nhiên nhấp ngụm trà, hiền hậu nói: "Con gái, không thể không cầm ký được, ký đi."

Dù là bị buộc hay bất đắc dĩ, Lê Tiếu vẫn không kịp ứng phó với hồ sơ chuyển nhượng này.

Đúng là cô không thể không ký, nếu không sẽ vả mặt Thương Tung Hải, mang tiếng không biết điều, càng khiến người ngoài cười chê.

Lê Tiếu cầm bút, lật hồ sơ chậm rãi ký tên.

Từ hôm nay, cô đã dính liền với nhà họ Mộ.

...

Ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần xong, Phạm Mẫn Lễ đút hồ sơ vào cặp công văn: "Ông Thương, tôi mang hồ sơ về trước, chờ làm xong tất cả thủ tục chuyển nhượng rồi tôi sẽ báo lại ông." 

Lê Tiếu thấy rất rõ, từng hành động của Phạm Mẫn Lễ với Thương Tung Hải lộ rõ kính cẩn và kính sợ.

Phòng đấu giá Mộ thị giữ lại được đến bây giờ, e là không thể không nói đến công lao của Thương Tung Hải.

Lê Tiếu nén tâm trang phập phồng của mình, sau khi dùng bữa thì chỉ cúi đầu ăn, tạm thời yên lặng theo dõi.

Lúc này, Phạm Mị yên lặng một lúc lâu bỗng phá vỡ yên lặng trên bàn: "Bác Thương, hôm nay... Thiếu Hành không có ở đây sao?"


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

🌟🌟🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com