Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 687: Nhà họ Mộ quay lại đòi nợ

Lê Tiếu nghiên đầu, cười nhạt: "Gánh vác một mình?"

Minh Trí Viễn gượng ép khom lưng, ra vẻ như đang làm đại lễ: "Phải, tôi sẽ gánh vác một mình, nếu cháu rộng lượng..."
còn chưa nói hết, ông ta ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện Lê Tiếu tránh đi trước mặt ông ta.

"Gia chủ Minh, luận tuổi tác thì ông là bậc trưởng bối, tôi không thể nhận hành lễ của ông được." Lê Tiếu đứng cách Minh Trí Viễn mấy bước, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ giễu cợt: "Ông nói mặc kệ đúng sai, dù là gì cũng bằng lòng một mình gánh vác, vậy chuyện nhà họ Mộ cũng có thể sao?"

Đời này Minh Trí Viễn chưa từng thất thố trước mặt vãn bối nào. Nhưng lúc này, ông ta chao đảo liên tiếp lui ra sau, đồng tử co rút: "Cô... cô..."

Đây là dáng vẻ khi làm chuyện trái lương tâm, không cần nói gì cả vì mọi thứ đã quá rõ ràng.

Lê Tiếu đút hai tay vào túi, đôi mắt rất giống Cảnh Ý Lam nhìn Minh Trí Viễn chằm chằm, nhấn từng chữ: "Vậy nên, chuyện liên quan đến nhà họ Mộ, ông vẫn một mình gánh vác sao?"

"Tôi không biết cô đang nói gì, đừng tin vào những lời đồn đãi vô căn cứ. Nhà họ Mộ gì chứ, Parma không có nhà họ Mộ..." Ông ta như tự thôi miên mình, không ngừng lẩm bẩm, lắc đầu lặp lại câu "Parma không có nhà họ Mộ."

Trong tình huống này, Lê Tiếu đã đạt được mục đích, khẽ cong môi, đi lên trước hai bước, đứng cạnh Minh Trí Viễn, nghiêng đầu nhìn ông: "Gia chủ Minh, nhớ thông báo với tất cả mọi người, nhà họ Mộ... quay lại đòi nợ rồi."

Dứt lời, cô ra khỏi phòng giam.

Có thể đối thoại lần này quá kích thích, Minh Trí Viễn chậm rãi ra khỏi phòng giam, nhìn theo bóng lưng Lê Tiếu, nhất thời uất ức tới phát bệnh, ngất xỉu tại chỗ.

Quản gia ngoài hành lang hét lớn chạy đến đỡ ông ta, cảnh sát cũng nhanh chóng hỗ trợ.

Chưa đến ba phút, quản gia gọi tài xế nhà họ Minh đến, hợp sức với cảnh sát đưa Minh Trí Viễn từ cửa sau Cục Cảnh sát lặng lẽ đến bệnh viện.

...

Còn về Lê Tiếu, dù Minh Trí Viễn có ngất xỉu cũng không dấy lên lòng trắc ẩn của cô.

Cả nhà họ Mộ bị tiêu diệt, gia sản bị đoạt, có cả ba đứa trẻ chết yểu, những người từng kết minh có thương hại cho họ không?

Cả người cô mang theo sát khí ra khỏi Cục Cảnh sát. Dưới nắng chiều, hốc mắt cô đỏ ửng, lệ khí sôi sục.

Cho đến khi cô nhìn thấy đám người lờ mờ trong Cục Cảnh sát, ánh mắt kinh ngạc.

Cô thấy Thương Úc đầu tiên.

Dưới nắng vàng, bóng người màu đen cao ngất của anh được quầng sáng bao phủ tạo nên sắc thái rực rỡ.

Cô vô thức muốn đến gần, nhưng bên tai lại có người gọi: "Tan Sri."

Tiếng hỏi thăm hùng hồn từ đại biểu cao cấp nhất Đại sứ quán, Sa Ibn.

Lê Tiếu bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi về phía ông, kéo khuỷu tay ông: "Chú Sa, hôm nay vất vả rồi."

Có Ninh Viễn Dương đứng cạnh Sa Ibn, phóng viên hiện trường đều đã lui ra ngoài đường gom ngoài sân.

Đều là phóng viên truyền thông trực thuộc viện tù trưởng, họ biết Đại sứ ngoại giao Myanmar Sa Ibn.

Thân phận của người có thể khiến ông khom người hành lễ không phải nghi ngờ.

E là tương lai của nhà họ Minh khó khăn rồi.

Sa Ibn thẳng lưng, mỉm cười trêu chọc: "Không xem như vất vả. Nếu cháu xảy ra chuyện gì ở Parma, sao chú có thể ăn nói với Thân vương Ngô Luật."

Lê Tiếu nhìn đám người Thương Tung Hải bên phải: "Chú Sa, cháu giới thiệu với chú."

"Không cần giới thiệu, đều biết nhau cả." Sa Ibn vừa nói vừa đi về phía Thương Tung Hải, chìa tay ra, nói với Lê Tiếu: "Chú với gia chủ Thương đã sớm chào hỏi, chỉ là không ngờ cháu là con dâu ông ấy."

Thương Tung Hải nhìn Ninh Viễn Dương, sau đó vỗ vai Sa Ibn, mỉm cười trò chuyện: "Ngài Sa, sau này có rảnh cứ đến nhà làm khách, đến lúc đó uống vài ly với nhau."

"Không thành vấn đề, có cơ hội tôi chắc chắn đến." Sa Ibn khách sáo đồng ý, dặn dò Lê Tiếu: "Phía Đại sứ quán còn có việc, chú về trước đây. Lúc ở Parma có bất kỳ vấn đề gì, nhớ liên lạc ngay với chú."

Lê Tiếu cúi đầu cảm ơn, đích thân tiễn Sa Ibn lên xe.

Lúc sắp chia tay, ông hạ cửa kính xe xuống, thấp giọng hỏi: "Có cần chú tạo thêm áp lực cho nhà họ Minh không?"

Lê Tiếu cúi đầu nhìn mũi chân mình, cong môi: "Hiện tại không cần ạ. Cháu có thể tự giải quyết chút chuyện nhỏ này."

"Được rồi, cần hỗ trợ nhớ đừng khách sáo với chú." Sa Ibn thản nhiên nhìn đám người Thương Tung Hải, lắc đầu bật cười: "Cô con dâu nhà ông lai lịch lớn thật, cả viện tù trưởng suýt nữa chao đảo vì cô ấy."

Vì đại biểu ngoại giao Myanmar Sa Ibn sáng nay đến thẳng viện tù trưởng, lấy danh nghĩa phủ Nội các Myanmar gửi một công hàm.

Đây là sơ sót ngoại giao nghiêm trọng nhất giữa hai nước từ trước đến nay, viện tù trưởng ra lệnh khẩn cấp phải đảm bảo vị Tan Sri này bình an ra khỏi Cục Cảnh sát.

Chỉ cần xóa bỏ được hiểu lầm, dẹp nhà họ Minh đi không đáng tiếc.

Thương Tung Hải chắp tay nhìn Ninh Viễn Dương, tròng kính khúc xạ ánh sáng che đi ý cười trong mắt ông: "Con cái nhà tôi cũng không phải đồ ngốc."

Thương Lục ở một bên nghe câu tán dương này, ưỡn ngực cảm thấy kiêu ngạo.

Chị dâu anh ta vừa ngầu vừa có mặt mũi.

Ninh Viễn Dương mỉm cười lắc đầu: "Được rồi, biết nhà ông nhặt được báu vật, dù sao cũng nên khiêm tốn một chút."

Thương Tung Hải nghịch Phật châu, quay đi nhìn phóng viên ven đường: "Đám truyền thông kia do cậu sắp xếp à?"

"Tôi chỉ mong chuyện lớn hóa nhỏ, sao có thể sắp xếp phóng viên." Ninh Viễn Dương xoa huyệt Thái dương, hất cằm về phía Thương Úc: "Là cậu chủ nhà ông gọi điện cho anh trai tôi. Tù trưởng vừa ra lệnh, tất cả truyền thông trực thuộc đều lập tức bị điều động. Mọi người muốn chơi chết nhà họ Minh sao?"

Thương Tung Hải cong môi cười nhạt: "Truyền thông đến chờ chực ở Cục Cảnh sát không phù hợp, đến nhà họ Minh thì hơn."

Ninh Viễn Dương thấy căng thẳng, không kịp lên tiếng, Thương Lục đã tự ý đi ra ngoài viện đến ven đường, trắng trợn báo lại địa chỉ cụ thể nhà chính họ Minh.

Thương Tung Hải thích thú nhìn anh ta, rồi dời tầm mắt, không khỏi cảm thán: "Thằng nhóc thối này sao tự dưng sáng dạ thế."

Ninh Viễn Dương: "..."

Parma có câu tục ngữ đúng lắm.

Có thể đắc tội Diêm vương, chứ đừng đắc tội Dược vương Đông y.

Nếu không, ông ấy có thể lẳng lặng khiến các người nếm trải khổ sở nhân gian.

Ninh Viễn Dương không nán lại lâu, xác nhận Lê Tiếu bình yên vô sự liền về viện tù trưởng nhận lệnh.

Nắng chiều nghiêng rơi, lần này nhà họ Minh e rằng họa lớn ập đầu mãi không trở mình được.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

🌟🌟🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com