Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 690: Cơ bản xác định dấu vân tay


Một lát sau, Mạc Giác cất quyển sổ nhỏ, theo Lạc Vũ nhẹ nhàng vào phòng khách: "Bàn Thờ, tôi đến rồi~"

Thương Úc ngồi trên sofa đơn đối diện, dáng vẻ biếng nhác kẹp điếu thuốc lá.

Mạc Giác tung tăng ngồi xuống cạnh Lê Tiếu, hai tay áp đầu gối, nghiêng đầu nhìn đối phương.

Lê Tiếu đưa ra tập hồ sơ, hất cằm về phía cái tên bên trên: "Có quen không?"

Mạc Giác cầm lấy nhìn hai lần: "Không quen."

"Vậy cái tên Mạc Giác này là ai đặt cho cô?" Lê Tiếu lấy lại hồ sơ đặt lên bàn, nhìn dấu vân tay trên đó, một suy nghĩ chợt nảy sinh.

Mạc Giác chớp mắt, trả lời thản nhiên: "Tôi cũng không biết, chỉ biết từ nhỏ mình đã được gọi là Mạc Giác. Sau đó ông chủ nói, có thể có người muốn bồi dưỡng tôi thành siêu trộm nên mới đặt là Mạc Giác.

Lê Tiếu: "..."

Đúng chuẩn phong cách ăn nói tào lao của Lê Nhị.

Mạc Giác... Mộ Giác...

Đứa bé hai ba tuổi đã có ký ức.

Với tên của mình, có thể đã khắc sâu vào tiềm thức trong sinh hoạt đời thường.

Cô vẫn cho rằng cái tên Mạc Giác là lấy đại. Nếu cô đoán không sai, vậy có thể không phải là Mạc Giác mà là Mộ Giác.

Cô không xua đi được suy đoán lần này, nuốt nước bọt, ngước mắt nhìn Thương Úc ở đối diện.

Cô còn chưa lên tiếng, Thương Úc đã phả khói, hiểu ý dặn dò Lạc Vũ: "Chuẩn bị đến căn cứ thí nghiệm."

Dù chỉ một ánh mắt, Thương Úc cũng có thể hiểu cô muốn làm gì.

...

Chín giờ rưỡi sáng, hai chiếc xe một trước một sau lái đến căn cứ thí nghiệm của Diễn Hoàng ở Parma.

Cao ốc thí nghiệm tọa lạc ở thành mới, bức tường thủy tinh khúc xạ ánh sáng chói mắt.

Tầng mười một, trung tâm giám định.

Ra khỏi thang máy, Lê Tiếu và Thương Úc đi phía trước, nhân viên giám định đã mặc blouse trắng chờ sẵn ở cửa.

Thấy Thương Úc, họ lập tức tiến đến: "Diễn gia, đã chuẩn bị xong dụng cụ, có thể bắt đầu bất kỳ lúc nào."

"Ừ."

Thương Úc nhàn nhạt đáp, sau đó kéo Lê Tiếu vào phòng thí nghiệm đã trang bị đầy đủ.

Mạc Giác đi bên cạnh Lạc Vũ, mải đánh giá kết cấu xung quanh.

Lê Tiếu dừng trước một cái bàn, đưa hồ sơ cho chuyên gia giám định: "Có thể đối chiếu dấu vân tay thông qua dấu tay không?"

Chuyên gia kính cẩn gật đầu, nhìn kỹ dấu tay nho nhỏ, cau mày nói: "Đây là vân tay lúc còn bé?"

"Phải, không đối chiếu được sao?" Lê Tiếu hỏi lại.

Chuyên gia đẩy gọng kính mỉm cười: "Được thì được, nhưng vân tay của em bé và người lớn vẫn hơi khác, nên kết quả số liệu có thể dẫn đến sai lệch, hơn nữa, thời gian đối chiều cũng sẽ lâu."

Lê Tiếu mím môi: "Làm phiền rồi, thử trước đi đã."

Cứ thế, Mạc Giác mờ mịt bị chuyên gia giám định dẫn vào phòng so sánh vân tay. Xuất phát từ lòng tin với Lê Tiếu, Mạc Giác không hỏi nhiều, cả quá trình vô cùng phối hợp.

Cùng lúc đó, tại bệnh viện Hoàng gia Parma.

Minh Trí Viễn đang trong phòng bệnh sắc mặt tiều tụy nhìn trần nhà, thỉnh thoảng thở dài, đôi mắt đục ngầu hiện rõ u ám.

"Ông cụ, ông đừng thở dài nữa, trước hết ăn gì đó đã."

Minh Trí Viễn cứng nhắc nhìn sang, thấy nét mặt lo lắng của quản gia, ông cười khổ nói: "Nhà chính giờ thế nào rồi?"

Quản gia cúi đầu, giọng tối tăm: "Phóng viên vẫn chưa đi, tin tức trên mạng cũng không rút được, cậu Cả đang nghĩ cách."

Minh Trí Viễn mím môi, chần chừ một lúc mới chậm rãi mở lòng bàn tay ra: "Đưa điện thoại cho tôi, cậu ra ngoài canh chừng, đừng để bất cứ ai vào."

"Vâng, tôi đi ngay."

Quản gia vội rời đi, Minh Trí Viễn mở điện thoại vào danh bạ, đắn đo bấm một dãy số: "Người nhà họ Mộ quay lại đòi nợ rồi..."

....

Nửa tiếng sau, chuyên gia giám định cầm hai hồ sơ đối chiếu ra khỏi phòng giám định.

Mạc Giác cắm đầu theo sau lưng ông ta, lấy khăn giấy ướt lau tay, thỉnh thoảng đưa bên miệng thổi.

Khu nghỉ ngơi, Lê Tiếu dựa sofa, khi chuyên gia từng bước lại gần, đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.

Nếu báo cáo đối chiếu lần đầu khớp với suy đoán của cô, vậy không cần làm tiếp đối chiếu lần hai.

Chuyên gia đưa hai bản báo cáo đến: "Diễn gia, cô Lê, đã có kết quả đối chiếu rồi, độ tương tự 90%, về cơ bản có thể xác định là vân tay của cùng một người."

Kết quả này có hơi bất ngờ.

Lê Tiếu nhíu mày, nhìn kỹ bản báo cáo: "Không phải 100%?"

Chuyên gia trầm ngâm, đưa ra lời giải thích khá khách quan: "Hiện chỉ có thể xác định hai vân tay này cùng đặc thù cơ bản, nhưng chênh lệch tuổi tác quá lớn, dấu vân tay có thể co duỗi hay phóng đại, các yếu tố này ảnh hưởng đến việc không thể xác định được 100%."

"Nhưng lại có thể xác định đó là vân tay của cô ấy?"

Chuyên gia thận trọng gật đầu: "Xác định cơ bản."

Lê Tiếu không hài lòng trước câu trả lời này.

Bất kỳ một nhân tố không xác định nào cũng có thể ảnh hưởng đến phán đoán của cô. Cô không thể lấy bốn chữ "xác định cơ bản" để tin vào thân phận của Mạc Giác.

Nghĩ đến đây, Lê Tiếu nhìn Mạc Giác đứng ngẩn người ở đó, thoáng trầm ngâm rồi nói thẳng: "Tiến hành kiểm tra DNA đi."

Chuyên gia giám định liếc Thương Úc: "Diễn gia, vậy tôi gọi tổ trưởng tổ giám định DNA tới?"

Lê Tiếu phủ đầu trước: "Không cần, để tôi."

Chuyên gia giám định kinh ngạc, thấy Thương Úc không có ý ngăn cản bèn sắp xếp người chuẩn bị thiết bị và công cụ kiểm tra.

Thương Úc cong môi, vuốt ve gáy cô: "Em định kiểm tra bằng DNA ty thể sao?"

Lê Tiếu cong môi, gương mặt xinh đẹp sống động: "Không, ty thể là di truyền từ mẹ. Nếu em và Mạc Giác là chị em cô cậu, chưa chắc sẽ kiểm tra ra. Nhưng mình có thể sử dụng cặp base trong mô cơ bản của phân tử DNA kiểm tra số lượng nhiễm sắc thể."

Ý cười bên môi anh càng sâu, vỗ nhẹ đỉnh đầu cô: "Đi đi, cần gì cứ nói với Lạc Vũ."

Không lâu sau, Lê Tiếu thay blouse trắng, chuẩn bị cho thí nghiệm xong, cô dẫn Mạc Giác đến phòng lấy mẫu.

Thương Úc ở khu nghỉ ngơi gác khuỷu tay lên lưng ghế, bắt tréo chân. Nghe tiếng bước chân, anh nhướng đuôi mắt, biếng nhác hỏi: "Sao thế?"

Lạc Vũ đứng đó thấp giọng báo cáo: "Lão đại, Minh Trí Viễn vừa gọi mười hai cuộc điện thoại trong bệnh viện."

"Ờ." Anh rũ mí mắt, bên môi hiện lên vẻ ác liệt: "Kiểm tra được gì?"

Lạc Vũ nhíu mày lắc đầu: "Mỗi cuộc gọi của ông ta không qua năm giây, thời gian quá ngắn, hiện vẫn đang tra."

Thương Úc ngửa đầu ra sau, yết hầu chuyển động: "Không tra ra dãy số luôn?"

"Cái này thì tra được." Lạc Vũ lấy điện thoại ra, trên đó liệt kê rõ mười hai số điện thoại. Sau đó cô ta bổ sung: "Nhưng... tất cả đều là số giả. Vừa rồi tôi gọi thử cho một số, không thể gọi được."

Anh nhìn màn hình điện thoại, giọng trầm thấp: "Gửi qua cho Tiếu Tiếu, báo Thành Mạch tra thiết bị IMEI."


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

🌟🌟🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com