Chương 749: Diễn gia, anh có tin tôi lên tầng tố cáo anh không?
Hôm sau, nắng mai hồng.
Lê Tiếu còn đang say giấc, rúc vào ngực Thương Úc. Gương mặt khi ngủ bình thản không mang vẻ lạnh nhạt ngày thường.
Cánh tay anh vòng qua người cô, ánh mắt vuốt ve đường nét của cô qua ánh sáng lờ mờ.
Điện thoại đặt ở tủ đầu giường lẳng lặng sáng lên, anh liếc mắt nhìn rồi cúi đầu hôn lên gò má cô, vén chăn mỏng rời khỏi phòng ngủ.
Khu chức năng của phòng khách, Tịch La thong thả ngồi trước quầy bar uống rượu, thỉnh thoảng chép miệng, thích thú nhấm nháp hương rượu.
Tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, Tịch La lắc ly rượu nhìn sang, chợt nhướng mày.
Cô ta đã gặp Thương Úc mấy lần. Trong ấn tượng, anh luôn ngạo mạn không ai bì nổi, thái độ xa cách lạnh lùng, luôn mặc áo sơ mi và quần tây đen.
Hôm nay... đúng là hiếm lạ.
Người đàn ông trước mắt cô ta mặc áo len mỏng cổ chữ V màu xám đậm, phối với quần dài satin đen, lúc đi dáng vẻ ung dung, đồ mặc ở nhà tiêu chuẩn.
Cô ta thôi nhìn, lại rót một ly rượu, cười nhạt nói: "Có thể rót rượu cho Tổng giám mục, là vinh hạnh của tôi."
Thương Úc đến cạnh quầy bar, ngồi xuống ghế chân cao, giọng trầm thấp: "Sáng sớm ghé qua vì mấy lời nói nhảm này à?"
Ly rượu của Tịch La ngừng bên môi, cô ta kín đáo nhìn sang: "Diễn gia, anh có tin tôi lên tầng tố cáo anh không?"
Anh ngó lơ sự uy hiếp của cô ta, gác tay lên bàn, ánh mắt lạnh lùng âm u: "Có gì cứ nói thẳng."
"Tôi thích nói chuyện với người am hiểu." Tịch La cười nhạt, lấy một tập hồ sơ trong túi ra: "Không biết có ích gì với mấy người hay không, tôi bắt gặp được bên mượn hoa hiến Phật."
Thương Úc mở hồ sơ có phong bì xanh lam, nhìn qua mấy lượt: "Lấy đâu ra?"
"Dù gì tôi cũng là nghị viên quý tộc của Thượng nghị viện." Tịch La nhìn hồ sơ kia, lại nhấp một ngụm rượu: "Ngài có thấy tập hồ sơ này đáng giá nghìn vàng không?"
Bỗng dưng dùng kính ngữ, hoàn toàn khác với tác phong hời hợt của Tịch La.
Thương Úc đặt hồ sơ xuống, cầm bao thuốc lá trong góc quầy bar rút một điếu: "Cô muốn gì?"
"Diễn gia anh minh!" Tịch La chìa tay với anh đòi một điếu, mỉm cười kẹp vào tay: "Tôi không cần nhiều, giúp tôi cướp một thứ."
Thương Úc cụp mắt châm lửa, khỏi trắng phả ra từ khóe miệng làm mờ gương mặt anh: "Thứ gì?"
Tịch La bật lửa, ngọn lửa vàng rọi vào đáy mắt cô ta, khôn khéo mà sắc bén: "Thương mại biên giới."
...
Tám giờ sáng, Lê Tiếu dần tỉnh lại.
Cô sờ đệm giường bên cạnh, cảm giác lành lạnh đồng nghĩa anh đã rời khỏi phòng ngủ từ sớm.
Cô túm mái tóc dài rối loạn, ngẩn người nhìn trần nhà mấy phút mới chậm rãi vào phòng tắm.
Không lâu sau, cô sấy tóc hơi khô, thay một bộ đồ thoải mái rồi đi đến phòng khách.
Vòng qua khúc rẽ cầu thang, cô thấy ngay Tịch La và Lạc Vũ đang trò chuyện gì đó, bầu không khí trông có vẻ rất hòa hợp.
Nhìn quanh không thấy bóng dáng Thương Úc, cô bèn ngẩng đầu về phía Tịch La: "Đến tìm tôi à?"
Tịch La hất cằm về phía hồ sơ trên bàn trà: "Chị vội đến sưởi ấm cưng, khỏi cần cảm ơn."
Đuôi mắt Lạc Vũ giật giật, cô ta liếc Tịch La, không nói gì.
Rõ ràng là lão đại dặn cô ta giao cho Mợ Cả...
Lê Tiếu gác chân, mở hồ sơ từ phong bì xanh lam ra xem mấy lượt rồi nhanh chóng nhìn đến trang cuối cùng, cười nhạt: "Nói thế thì quan hệ giữa Tiêu Hoằng Đạo và Nhị Vương tử rất tốt?"
Tịch La dựa sofa, gót giày gõ sàn nhà: "Không những tốt, mà thành tích và tiếng thơm mấy năm qua của Nhị Vương tử đều được dùng tiền đổi lấy. Nếu không có số vốn khổng lồ thì làm sao nền tảng quần chúng của người kế thừa thứ hai có thể vượt qua Thái tử?"
"Hồ sơ lấy đâu ra?" Lê Tiếu hỏi y hệt Thương Úc.
Tịch La mím môi, vờ giận: "Cưng đang đánh giá thấp vòng quan hệ của chị ở Anh à?"
Lê Tiếu muốn cười nhưng không cười được, đặt hồ sơ xuống, khen ngợi cho có: "Nào dám, chị giỏi thật."
Tịch La xụ mặt, kiêu ngạo hất cằm: "Chị hỏi lão đại rồi, anh ta nói Diệp Tinh tự mình đến Anh. Chị đoán rất có thể cô ta sẽ tham gia lễ Guy Fawkes Night ngày mai, cưng muốn để lão đại kéo cô ta về không?"
"Không cần thiết." Lê Tiếu lại cầm hồ sơ trên bàn lên đưa cho Lạc Vũ, bảo cô ta cất đi rồi nhìn Tịch La: "Cô ta vẫn còn có ích. Phần lớn thương mại quốc tế của Viêm Minh đều nằm trong tay cô ta, giao dịch không ít với nhà họ Tiêu, nhân cơ hội này phá hủy chúng."
Tịch La ngẩn người rồi chợt bật cười: "Người thông minh thường có suy nghĩ giống nhau. Chị giúp cưng phá hủy hợp tác của nhà họ Tiêu, còn những thứ khác... nể mặt chị bôn ba vì em, đưa hết cho chị nhé."
Lê Tiếu ngước mắt nhìn cô ta, vuốt cằm: "Chị muốn đá cô ta ra khỏi Viêm Minh?"
Thương mại quốc tế là nền tảng của Diệp Tinh ở Viêm Minh, một khi mất hết đường dây giao dịch, Viêm Minh sẽ không giữ cô ta lại.
Dựa vào tính cách của Bạch Viêm, kẻ vô dụng như chiếc giày rách.
"Không được à?" Tịch La nhún vai: "Đổi lại người khác chị sẽ cân nhắc thêm. Nhưng lần này cô ta giương nanh múa vuốt trước mặt cưng, chỉ cần chị báo lại chuyện này với lão đại, cưng cảm thấy Viêm Minh còn chứa chấp cô ta à?"
Lê Tiếu lạnh nhạt nhướng mày: "Tùy chị."
...
Ăn sáng xong, đoàn người ra ngoài chuẩn bị đến thành phố Westminster.
Lê Tiếu và Thương Úc ngồi chúng xe, Tịch La và Lạc Vũ ngồi xe sau.
Lúc đến Westminster đã gần trưa.
Trang viên Lawrence nằm ở khu Tây thành phố Westminster, ngay cạnh một phòng triển lãm tranh có lịch sử lâu đời. Diện tích không lớn như trang viên các quý tộc khác, chủ yếu vì gia tộc sa sút, đất xây trang viên đã bị phân chia, nay chỉ còn lại lâu đài phong cách Baroque và thảm cỏ.
Lấy quản gia làm đầu, mười người giúp việc xếp hàng đứng trước cửa lâu đài.
Khi Thương Úc xuống xe, lão quản gia Anh mang bao tay trắng khom người hành lễ: "Xin chào Hầu tước Lawrence."
Lê Tiếu đứng cạnh xe, nghiêng đầu nhìn Thương Úc đứng cạnh mình, cảm giác tự hào vinh dự bỗng nảy sinh, dù cái danh Hầu tước này dó cô hỗ trợ tạo ra.
Bóng người đen như mực của Thương Úc đứng trước lâu đài sang trọng, dù không có ký hiệu thân sĩ quý tộc, nhưng còn cao quý ưu nhã hơn rất nhiều thân sĩ chân chính khác.
Lê Tiếu cong môi cười.
Thương Úc nghiêng đầu, quản gia hiểu ý, cung kính gọi: "Xin chào Hầu tước phu nhân Lawrence."
Cách xưng hô này kéo suy nghĩ của Lê Tiếu về.
Cô nuốt nước bọt, ý cười đậm hơn, suýt chút nữa đã nói "bình thân".
Thương Úc nắm tay cô đi đến sảnh lớn lâu đài. Tịch La đứng đó lặng lẽ quan sát xung quanh, sau cùng đưa ra kết luận: "Trang viên này nhỏ quá, còn không bằng nhà tôi."
Lạc Vũ ho khẽ sau lưng Tịch La. Nếu dùng cách nói trên mạng hiện giờ để hình dung, cô ta cảm thấy Tịch La chính là khoe khoang bằng hình thức khiêm tốn.
Vào sảnh chính, cung điện kiểu Âu xa hoa lộ ra sự cầu kỳ và khí phái.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vì chưa được 200 votes nên thất hứa với ae chương 750 nhé 🥶. Được 3,5k views với 250 votes lên tiếp cho các tình iu 750-756 cho tròn 100 chương nhé🤌🫵.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com