Chương 431: Anh ngoan
Thương Úc đi đến trước Lê Tiếu, gương mặt đanh lại, cúi người lấy đi ly và bia trong tay cô.
Lê Tiếu buông chân xuống, nhìn anh không chớp mắt, chậm rãi quan sát động tác của anh, nét mặt hơi ngây ngô: "Anh đến rồi."
Thương Úc híp mắt, ngồi xuống bên cạnh cô, gác tay lên sofa sau lưng cô: "Em say rồi?"
Lê Tiếu ngồi ngay ngắn, hai tay khoanh trước ngực, liếc anh, chậm rãi lắc đầu: "Em không say."
Anh cúi xuống gần cô, có thể ngửi được hương rượu trong hơi thở của cô, lại nghiêng đầu nhin lon bia vứt lung tung trên bàn trà, cẩm đại một lon lên, đều đã trống rỗng.
Trong ấn tượng của anh, tửu lượng của Lê Tiếu rất tốt, chưa từng uống say.
Mắt Thương Úc ánh lên ý cười là lạ: "Chắc không? Thế anh là ai?"
Trông cô vẫn bình thản như thường, ngoại trừ nói chuyện rất chậm, âm điệu mềm mỏng, trong phút chốc không thể nhận ra được liệu cô đã say hay chưa.
Ngay sau đó...
"Honey." Lê Tiếu mấp máy đôi môi đỏ mọng tỉnh táo gọi anh.
Cách gọi này đã trở thành tình thủ của họ bao lâu nay trên WeChat. Lần đầu nghe cô gọi thẳng ra như vậy, đồng tử Thương Úc co lại, trái tim bị tiếng honey này của Lê Tiếu khiêu khích.
Lòng bàn tay ấm áp của anh nâng gò má cô, ánh mắt trở nên sâu thẳm trong ánh sáng tối mờ: "Gọi anh là gì?"
Lê Tiếu khép hờ mắt, kéo tay anh xuống, siết chặt: "Honey."
Hình như say rồi.
Môi Thương Úc khẽ nhếch, trầm giọng như dụ dỗ: "Của ai nào?"
Ngón tay lành lạnh của Lê Tiếu đặt trên mu bàn tay anh, nghiêm túc đáp: "Của em."
Thương Úc mím môi hiểu rõ, nét mặt sâu xa, sau đó nghiêng đầu nhìn Lưu Vân đứng ngay cửa, hất cằm: "Còn cậu ta?"
Lê Tiếu chậm chạp nhìn sang, quét trên dưới mấy lần: "Người qua đường."
Lưu Vân tự dưng biến thành người qua đường Giáp: "..."
Yết hẩu Thương Úc chuyển động, môi mỏng khẽ nhếch, đúng là cô đã uống say, hơn nữa chỉ nhận ra anh.
Anh nhìn lướt xung quanh, thấy một chai Jagermeister cũng đã trống không.
"Có đứng lên được không?" Anh sờ gò má nong nóng của cô, say men nên mặt đỏ ửng nhàn nhạt.
Lê Tiếu gật đầu không do dự: "Có thể."
Ừm, vẫn chỉ nói hai chữ.
Cô chống sofa đứng dậy, Thương Úc nâng tay canh chừng phía sau cho cô.
Dù người cô hơi chao đảo, nhưng đúng là có thể đứng vững.
Khi say, Lê Tiếu không ồn ào lộn xộn, trông bình thản hơn lúc bình thường nữa. Cả khi cô nói chuyện cũng không nghe ra điều gì khác thường, ngoại trừ mỗi lần chỉ có thể nói hai chữ.
Thương Úc ngẩng đầu nhìn cô đứng trước mặt, nhíu mày, rồi nhìn Thẩm Thanh Dã đang bất tỉnh nhân sự và Hạ Tư Dư tiếp tục chọt màn hình.
Tiếp đó, trước mắt có bóng đen phủ xuống.
Lê Tiếu đút tay trong túi quần, cúi người nắm cằm anh, hơi thở thoảng hương rượu phả lên da thịt anh: "Nhìn em."
Hai chữ nói được rõ ràng, nghe kỹ còn có hơi hướng không vui.
Nói là cô say, nhưng ngoại trừ đôi mắt ươn ướt mơ hồ thì không có gì khác cả.
Nói là cô không say, nhưng lúc này từng cử chỉ đều khác hẳn bình thường.
Mềm mại, còn hơi ngu ngơ nữa...
Thương Úc cụp mắt, nhìn hành động nắm cằm anh của cô, độ cong bên môi càng sâu, bỗng có suy nghĩ muốn trêu chọc cô: "Không cho anh nhìn người khác sao?"
"Không cho." Lê Tiếu nói rõ từng chữ một, chân mày cũng chau lại, có thể nói cô đang rất nghiêm túc.
Anh mím môi, kéo bàn tay nhỏ lành lạnh của cô, ung dung mà cưng chiều đáp lời: "Được, vậy anh không nhìn."
Lê Tiếu gật đầu, buông cằm anh ra, vuốt ve mặt anh: "Anh ngoan."
Khóe môi Thương Úc hiện rõ nụ cười, nương theo ánh sáng lờ mờ trong phòng nhìn thấy rõ bóng người phản chiếu trong mắt Lê Tiếu.
Đôi mắt chuyên chú và chân thành, đẩy sự tín nhiệm và kháo khát chiếm hữu không hế che giấu đối với anh.
Lúc này, đám Lưu Vân đứng ngay cửa, nhìn Lê Tiếu đang "say rượu tỏ vẻ dễ thương".
Người lạnh lùng như cô Lê khi say rượu cũng không thay đổi gì nhiều. Nhưng thái độ nghiêm túc như đang làm việc công kia lại có cảm giác đáng yêu tương phản mãnh liệt.
Thương Úc đứng dậy, ôm vai Lê Tiếu, kéo người vào lòng: "Về nhà, nhé?"
Lê Tiếu hơi dựa vào vai phải của anh, đôi mắt mông lung ánh nước chớp chớp: "Thơm quá."
Tối nay đừng hòng nghe cô nói câu nào quá hai chữ.
"Em đói rồi à?" Anh xoa đầu cô, lại liếc bàn trà.
Ngoại trừ rượu, gần như cô không động vào dĩa trái cây.
Lê Tiếu chậm chạp đảo mắt, sâu kín nhìn gương mặt Thương Úc, giây kế đến nhón chân vùi mặt lên cổ anh, ngón tay nắm áo sơ mi bên hông anh, hít vào một hơi: "Thơm quá."
Thương Úc lập tức có phản ứng: "..."
Anh nghiêng người siết chặt eo Lê Tiếu, tần số chuyển động của yết hầu lại rối loạn, giọng khàn khàn: "Thích à?"
Chóp mũi Lê Tiếu không ngừng cọ da thịt anh, có thể vì quá thích mùi hương của anh nên hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Thích lắm."
Anh nhắm mắt, ngăn đi lửa nóng bỏng nơi đáy mắt, bàn tay ghì gáy cô ôm vào lòng, cúi xuống như đầu độc bên tai cô: "Về nhà cho em ngửi thỏa thích."
Lê Tiếu ngẩng đầu lên, lời ít ý nhiều: "Tốt quá."
Ba trợ thủ: ".
Sao họ lại thấy cô Lê kiêu ngạo mà lơ ngơ như vậy rất đáng yêu thế nhỉ?
Thương Úc cúi xuống quan sát vẻ mặt thờ ở cố nén của cô, dường như bị dáng vẻ này của cô lấy lòng, tiếng cười nồng hậu tràn ra khỏi cổ họng.
Cô lại tiếc chữ như vàng nói hai chữ: "Nghe hay."
Nụ cười trên môi anh càng rạng rỡ.
Ra khỏi cửa, Thương Úc ôm Lê Tiếu đi phía trước, Vọng Nguyệt cõng Thẩm Thanh Dã đi loạng choạng ở sau.
Lạc Vũ đỡ Hạ Tư Dư vẫn đang chọc màn hình đi sau cùng.
Ba người này chụm lại chỉ là tai vạ.
Đặc biệt là Hạ Tư Dư, pin điện thoại sắp hết rồi mà vẫn mải miết chọc màn hình.
Lạc Vũ liếc trộm màn hình của cô nàng, thấy cô nàng gọi điện rồi lại cúp máy, cũng như không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy emoji [tan nát cõi lòng].
Có lẽ là bạn trai cũ yêu hận khó dứt?
Nếu không tội gì hơn nữa đêm cứ gọi điện quấy rầy, đối phương không điên lên mới lạ.
...
Không bao lâu sau, đoàn người xuyên qua hành lang tối mờ, vừa đến chỗ thang máy đã nghe tiếng cãi và truyền đến.
"Đây là nơi cô nên đến sao?" Chất giọng lạnh lùng của anh ta nghe có vẻ mất kiên nhẫn.
Giọng cô gái lộ rõ sự đắc ý: "Sao tôi không thể đến, Nam Dương Entertainment City là của nhà anh à?"
"Đừng tưởng cô là em họ của Hi Hằng là tôi sẽ khách sáo với cô. Đường Dực Đình, đây là lần thứ hai cô đến làm phiền, nếu còn có lần sau..."
Anh ta còn chưa nói hết câu, tiếng bước chân phía sau đã ngăn lại lời uy hiếp của anh ta.
Anh ta quay đầu, ngay khi thấy đối phương, chợt ngẩn người: "Đại ca."
Gần thang máy, Hoắc Minh đang siết cổ tay Đường Dực Đình giằng co, sắc mặt cả hai đều thật khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com