Chương 458: CÔ GÁI TRÊN XE LĂN LÀ TẢ ĐƯỜNG
Hai mươi phút sau, Lê Tiếu quay lại biệt thự Nam Dương.
Lúc dùng bữa tối, cô vừa nhai thức ăn vừa không nhịn được nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Có lẽ ánh mắt Lê Tiếu quá chăm chú, Thương Úc ngước mắt nhìn nét mặt dao động của cô, nhướng mày hỏi: "Không lo ăn cơm mà nhìn anh làm gì?"
Lê Tiếu đặt đũa xuống, chống khuỷu tay lên bàn: "Ngày mai đến Ám Đường có cần chú ý gì không? Anh có gì muốn nhắc em trước không?"
Cô đã tò mò về Ám Đường rất lâu. Huống chi đây còn là thế lực vô cùng bí ẩn sau lưng anh, nghĩ là biết không phải nơi tùy ý ra vào.
Môi Thương Úc nhếch lên, đôi mắt sâu thẳm giấu ý cười: "Không, em muốn làm gì cũng được."
Lê Tiếu chớp mắt, nét mặt hoài nghi: "Vậy sao?"
Tùy ý thế à?
Anh nhìn nét mặt nửa tin nửa ngờ của cô, cong môi, giọng trầm: "Chỉ vào thăm mà thôi, không đòi hỏi nhiều thế, trừ phi em muốn tiếp nhận sát hạch của Ám Đường."
Lê Tiếu gõ ngón tay lên bàn, trầm ngâm mấy giây: "Có sát hạch nữa sao?"
Thương Úc nhìn cô không chớp mắt, trầm giọng nói: "Ừ, nếu có thể thông qua sát hạch năng lực của bốn đường chủ, đồng nghĩa có thể tùy ý sử dụng bất kỳ thế lực chi nào của Ám Đường. Honker Union thuộc phạm vi thế lực Nhất Đường."
Lê Tiếu nhướng mày, đáy mắt khó giấu nổi kinh ngạc.
Honker Union nổi tiếng với người đời cũng chỉ là một nhánh của Ám Đường?
Vậy người phụ trách trên danh nghĩa Vọng Nguyệt này thực tế chỉ là một phông nền?
Chín giờ sáng hôm sau, Lê Tiếu và Thương Úc từ sân thượng biệt thự lên trực thăng đến Ám Đường ở khe núi.
Dù từng đến một lần, nhưng lúc đó mưa rơi như thác, lại là ban đêm, cô không thấy rõ toàn cảnh xung quanh.
Lúc này ánh nắng rực rỡ, sâu trong núi Nam Dương trùng điệp xanh biếc, khe núi đã gần ngay trước mắt sau mười mấy phút đồng hồ bay.
Lê Tiếu ngồi bên cửa sổ mạn máy bay nhìn đỉnh núi vòng quanh khe núi. Bốn phía vốn không thấy cửa vào, dường như cách vào duy nhất chỉ có thể bằng trực thăng.
Quay về nơi cũ, hình ảnh trong đầu và đêm mưa dẫn chống chéo lên nhau.
Xuống trực thăng, Lê Tiếu đi một vòng khe núi, ngửi bầu không khí mát mẻ xung quanh. Cảm xúc ấm áp bao trùm ngón tay, cô quay đầu, sa vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Ánh mắt cả hai đều hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Trong lúc đi về phía trước, Lê Tiếu nhìn cánh cửa sắt khảm vào núi đá, ánh mắt chợt lóe lên: "Người lần trước bị thương vẫn còn nhốt ở đây sao?"
Thương Úc đút một tay vào túi, dắt Lê Tiếu đi chậm rãi về phía trước, trầm giọng nói: "Không, anh đã đưa hắn đến nơi cần đến rồi."
Lê Tiếu hiểu ra, một là địa ngục, hai là nhà tù.
Khi bọn họ đến gần, cửa sắt kia mở ra hai bên.
Lê Tiếu dừng lại, nhìn cửa dẫn mở rộng ra không chớp mắt.
Ngay sau đó, hai bóng người xuất hiện sau cửa.
Nói đúng là một người đứng một người ngồi.
Lê Tiếu nhướng mày. Cô biết người đàn ông đang đứng, cũng đã từng gặp qua – Tả Hiên.
Vậy thì, cô gái ngồi trên xe lăn là...
Lê Tiếu nhìn thoáng qua đối phương, nhưng cũng đủ nhận rõ, trên bàn đạp xe lăn không có chân trái.
Trong nháy mắt, bốn người họ đứng đối diện nhau.
Tả Hiên mặc đồ huấn luyện màu đen, cung kính cúi đầu: "Đường chủ, cô Lê."
Cô gái ngồi xe lăn cũng khom lưng gọi Đường chủ.
Sau đó, cô gái nhìn thẳng Lê Tiếu, mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa, cười khẽ, hơi cúi đầu: "Chào cô Lê, tôi là Tả Đường."
Nói thế nào nhỉ?
Trước khi thấy Tả Đường, Lê Tiếu đã từng tưởng tượng dáng vẻ đối phương thế nào.
Dù gì cô ấy cũng là thuộc hạ của Thương Úc, có thể là một người phụ nữ giàu kinh nghiệm và nhanh nhẹn như Lạc Vũ.
Hoặc... yêu kiểu, quyến rũ, giàu thủ đoạn như Nam Hân.
Nhưng giờ gặp nhau, một Tả Đường chân thật đã đạp đổ mọi giả thiết.
Trên người cô ấy không có khí chất cường tráng như Lạc Vũ, cũng không có vẻ ngoài quyến rũ như Nam Hân, cô ấy lẳng lặng ngồi trên xe lăn, không hẳn là người đẹp tuyệt đỉnh, nhưng được gò má trắng nõn, ánh mắt trong trẻo, khí chất vô cùng dịu dàng, không có tính công kích khiến người ta vô cùng dễ chịu.
Lê Tiếu nhìn vào mắt Tả Đường giao nhau, nhàn nhạt cong môi: "Chào cô."
Mấy người sóng vai vào cửa chính, đường hầm phòng không dường như không có điểm cuối, nhưng hai bên có nhiều phòng. Họ không dừng lại, Lê Tiếu cũng không tiện hỏi nhiều.
Đi bộ khoảng năm phút, phía trước có một thang máy.
Trong thời gian này, Lê Tiếu chú ý đến xe lăn của Tả Đường, đó là loại tự động thông minh vô cùng tân tiến.
Chí ít hai bên tay cầm của Tả Đường có nhiều nút ấn điều khiển, không tẻ nhạt như xe lăn tự động thông thường.
Có thể vì tò mò nên Lê Tiếu chăm chú nhìn Tả Đường, ngay khi vào thang máy, ngón tay cô bị Thương Úc bóp nhẹ.
Trong thang máy, cô nghiêng đầu nhìn anh, khóe miệng hiện ý cười nhạt, nét mặt vô cùng sâu xa.
Lúc này, đôi mắt đang nheo lại của anh lại trở nên nguy hiểm, anh buông tay cô ra rồi vòng qua eo cô. Lòng bàn tay thô to đặt trên eo cô cách lớp vải.
Cả người Lê Tiếu cứng đờ: "..."
Nửa phút sau, cửa thang máy mở ra lần nữa, gió mát thổi đến, Lê Tiếu ngước mắt, nhìn thấy phòng thí nghiệm trí tuệ nhân tạo phân cách từ nham thạch bên trong vách núi, hơn nữa lại đầy đủ khoa học công nghệ.
Ngoại trừ điều này ra, bên tay trái còn có một đám lập trình viên đang miệt mài gõ bàn phím.
Cô vẫn cho rằng, Ám Đường là thế lực ngầm do anh đào tạo, đều là cường tướng điêu luyện như Tả Hiên.
Nhưng không ngờ nơi này còn có một thế giới khác.
Tả Hiên và Tả Đường dẫn đường ở trước, Thương Úc ôm eo Lê Tiếu, cúi người nói bên tai cô: "Có điều gì muốn hỏi?"
Anh cho rằng cô muốn hỏi về Tả Đường sao?
Lê Tiếu liếc anh, sau đó nhìn đám lập trình viên bên trái, hất cằm nói: "Đó là... thành viên của Honker Union?"
"Không phải, bên trái là trung tâm khai thác thông tin, bên phải là căn cứ phát triển trí tuệ nhân tạo."
Lê Tiếu nhìn theo, đến gần mới phát hiện có không ít người máy trí tuệ đang... ừm bưng trà rót nước cho những kỹ thuật viên kia.
Cô day trán bật cười.
Quyền sử dụng cả núi Nam Dương nằm trong tay anh, những thứ này e rằng chỉ là một góc núi băng.
Anh nhếch môi, cúi mặt xuống, cưng chiều hỏi: "Muốn đến sân huấn luyện xem thử không?"
Lê Tiếu nhướng mày: "Ừm, được."
Không bao lâu sau, bốn người xuyên qua toàn bộ động núi. Phía trước hiện ra thang cuốn chót vót.
Lên tới đỉnh cầu thang cuốn là khu huấn luyện trên chóp núi rộng bao la.
Các loại dụng cụ huấn luyện nhiều không kể xiết. Nhiều người mặc đồ huấn luyện màu đen đang tập luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com