Chương 731: MỚI SÁNG SỚM ĐÃ CHỌC ANH, MUỐN GÌ ĐÂY?
Hôm sau là thứ Sáu, sẩm tối.
Lê Tiếu lái xe đến trường tư quốc tế Nam Dương.
Cô dừng xe bên đường, một tay vịn vô lăng gõ một cái, chưa đến mười phút, Mạc Giác mặc đồ jeans đeo cặp đã xuất hiện.
Cửa kính xe hạ nửa, Mạc Giác thấy Lê Tiếu liền cười toét miệng, nắm dây đeo cặp chạy tới: "Bàn Thờ, em đến rồi, chờ lâu chưa?"
"Lên xe đi." Lê Tiếu hất cằm tỏ ý về phía phó lái. Mạc Giác vòng qua đầu xe chui vào trong.
Cô nàng tháo cặp xuống ném xuống hàng ghế sau, nghiêng người dựa lưng ghế, ánh mắt đảo tròn: "Chúng ta sắp đi đâu?"
Lê Tiếu khởi động xe, sau khi hòa vào dòng xe chạy thì liếc đối phương: "Đến biên giới, dẫn chị đi gặp một người."
Mạc Giác gật đầu, ngồi thẳng người không hỏi thêm.
Trên đường về biệt thự, trong xe rất yên ắng, Mạc Giác không líu ra líu ríu mà lấy iPad trong cặp ra, nghiêm túc làm bài tập online.
Lê Tiếu thỉnh thoảng quan sát đối phương, mắt hiện lên ý cười: "Chị đã quen chuyện đi học chưa?"
"Quen rồi quen rồi." Mạc Giác hưng phấn ngẩng đầu lên, ôm iPad bắt đầu nói không ngừng: "Giáo viên rất tốt, bạn học cũng nhiệt tình, hơn nữa giáo viên chủ nhiệm còn cho chị ngồi chung chỗ với thành viên nhóm học tập."
Trên đường gặp đèn đỏ, Lê Tiếu dùng trước vạch cho người đi bộ, nghiêng đầu nhìn cách ăn mặc của Mạc Giác, dạo trong sân trường chẳng hòa hợp chút nào: "Chị học nổi chương trình lớp mười hai không?"
Mạc Giác mím môi chớp mắt: "Chị học lớp mười một. Hôm nhập học, giáo viên chủ nhiệm cho chị làm khảo sát, thấy bảo nền tảng của chị kém..."
Lê Tiếu hiểu ra, đèn xanh bật, cô lại đạp ga, liếc kính chiếu hậu. Mạc Giác lại hỏi: "Lần này chúng ta đến biên giới gặp ai vậy?"
"Người nhà họ Mộ."
...
Buổi tối, Lê Tiếu nhận được cuộc gọi của Lê Ngạn: "Em đón Mạc Mạc rồi?"
"Vâng." Lê Tiếu ngôi trong phòng thí nghiệm, tùy ý lật trang báo cáo: "Có vài việc, Chủ nhật em sẽ đưa người về lại."
Lê Ngạn yên lặng mấy giây, liếm răng cấm: "Mấy giờ Chủ nhật về? Anh đi đón mọi người."
Lê Tiếu nói không cân, đang chuẩn bị cúp điện thoại thì Lê Ngạn kín đáo nói: "Vậy em nhớ kiểm tra cặp sách của cậu ấy giúp anh."
"Có chuyện gì?" Lê Tiếu nhướng mày không hiểu.
Lê Ngạn cố ra vẻ thân bí, cười nhạt: "Em kiểm tra xong thì biết thôi."
Lê Tiếu không bận lòng vì chuyện này.
Dù tư tưởng Mạc Giác vẫn chưa chín chắn, nhưng cũng là người trưởng thành, cô có riêng tư và tự do cá nhân.
Huống hồ trên đường về, Mạc Giác vẫn luôn dùng iPad làm bài, rõ ràng so với những gì họ tưởng tượng, mức độ tiếp nhận việc học tập này của cô còn thuận lợi hơn.
Đêm tối, đèn phòng khách vẫn sáng.
Mạc Giác nằm trên bàn viết thoăn thoắt, thỉnh thoảng nhíu mày cắn bút khó hiểu lật sách tìm đáp án, miệng nhẩm để văn điền vào chỗ trống: "Chất lượng chữa trị là chuyện lớn liên quan đến mạng sống con người. Cứu sống người bị thương là thiên chức (phòng ngừa chu đáo) của nhân viên y tế. Ủa sao lại không đúng nhỉ?"
Lê Tiếu mới đẩy cửa ra không khỏi tức cười.
Thiên chức "phòng ngừa chu đáo"... năng lực lý giải thành ngữ quái lạ thật.
Lê Tiếu đứng ngay cửa, kim đồng hồ đeo tay đã chỉ mười một giờ đêm, cô nhìn Mạc Giác vẫn đang làm bài tập, lẳng lặng ra ngoài phòng khách.
Dưới lầu, Thương Úc chưa về.
Lê Tiếu đến cạnh cửa sổ nhìn bóng đêm dày, thâm tính toán.
Kinh nguyệt của cô giữa tháng, khoảng mười ngày nữa.
Có trúng thưởng hay không sẽ biết nhanh thôi.
...
Hôm sau là thứ Bảy, chưa đến bảy giờ Lê Tiếu đã dân tỉnh lại.
Phòng ngủ chính mờ tối, bên tai là tiếng hít thở đều đặn của Thương Úc. Hai người dựa sát gần nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.
Lê Tiếu liếc nhìn, trước mắt là gương mặt khi ngủ của Thương Úc.
Không biết đêm qua anh về mấy giờ. Để có thể cùng cô đến biên giới, hai hôm nay anh luôn tăng ca xử lý chuyện trong công ty.
Lê Tiếu nằm nghiêng, ngón tay vuốt ve phác họa đường nét gương mặt anh.
Xương mày, chóp mũi, cằm, yết hầu, xương quai xanh...
Càng sờ, bầu không khí càng khác thường.
Hơi thở vốn bình thường của anh dần trở nên nặng nề, Lê Tiếu run tay chạm vào yết hầu anh.
Thương Úc chọt xoay người giam cầm cô phía dưới, gương mặt anh tuấn vùi vào cổ cô hôn một cái, giọng chậm rãi khàn khàn: "Mới sáng sớm trêu chọc anh, muốn gì đây?"
Lê Tiếu: "..."
Đầu ngón tay cô xuyên qua tóc anh xoa nhẹ: "Tối qua anh về mấy giờ?"
"Hai giờ." Thương Úc ngậm vành tai cô, bàn tay cũng không đàng hoàng di chuyển trên người cô.
Lê Tiếu nắm cổ tay anh, nhích sang bên cạnh, yếu ớt nói: "Vậy anh ngủ thêm một lúc nữa đi, em đi xem Mạc Giác thử..."
Còn chưa nói xong, tay Lê Tiếu đã bị anh kéo xuống dưới người.
Đúng là nóng bỏng như sắt.
Cô vuốt mặt, im lặng.
Nửa tiếng sau, Lê Tiếu rửa mặt xong cùng Thương Úc ra khỏi phòng ngủ chính.
Khi đến phòng ăn dùng bữa, Lạc Vũ bất ngờ phát hiện mợ Cả nhà họ cầm ly sữa bằng tay phải run run.
Chuyện gì đây?
Một lát sau, Mạc Giác với vành mắt thâm đen thẫn thờ vào phòng ăn.
Học giỏi khó quá đi, hai mươi để văn điền vào chỗ trống, cô chỉ đúng có một, không ngu thì là gì.
...
Mười giờ sáng, Lê Tiếu và Thương Úc dẫn Mạc Giác lên máy bay đến biên giới.
Trong khoang máy bay, Mạc Giác câm cặp đến quầy bar tiếp tục làm bài.
Lạc Vũ và Lưu Vân ngồi phía sau khoang, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, nội dung chủ yếu là tay phải của mợ Cả có bị thương không?
Chưa đến ba giờ, máy bay đáp xuống sân bay biên giới.
Dưới cầu thang mạn đã có ba chiếc SUV đỗ chờ sẵn.
Lê Tam mặc quần áo huấn luyện màu đen, một tay chống nạnh, tay kia chống nắp xe, thấy họ đi đến
nói: "Chẳng phải nói chuyến bay chín giờ sao?"
Anh đợi ở bãi đỗ máy bay hơn một tiếng, nếu máy bay vẫn không đến, anh sẽ cho rằng Lê Tiếu gạt mình.
Lê Tiếu đội mũ bucket, thờ ơ trả lời: "Gặp chuyện giữa đường."
Lê Tam câm nín liếc cô, mím môi nhìn Thương Úc cao ngất, sau cùng không nói gì.
Nghĩ anh ngu sao?
Đường bay FA001 của Thương Thiếu Diễn Nam Dương, tháp chỉ huy điên rồi mới để chuyến bay của anh bị muộn giờ.
Lê Tam cười khẩy, ánh mắt chợt bắt gặp Mạc Giác trốn sau lưng Lê Tiếu.
Anh nhướng mày, híp mắt: "Cô ấy là ai?"
Lê Tam chưa gặp Mạc Giác, nhưng không ảnh hưởng đến phán đoán của anh. Người có thể đi bên cạnh Lê Tiếu thì hết tám phần là người mình.
Lê Tiếu nghiêng người tránh ra, quay đầu nhìn Mạc Giác: "Gọi anh Ba."
Mạc Giác vui vẻ nhìn Lê Tam, lay cặp sách, gọi giòn giã: "Chào anh Ba, em là Mạc Giác."
Lê Tam liếc cô nàng, mím môi gật đầu, sau đó lại hỏi Lê Tiếu: "Đến công xưởng hay khu ổ chuột trước?"
"Công xưởng."
Lê Tiếu và Thương Úc ngồi chung xe, Lạc Vũ, Lưu Vân và Mạc Giác đi xe sau.
Trên đường về công xưởng, Lê Tiếu nhìn ghế phó lái trống không, biếng nhác hỏi: "Nam Hân không tới sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com