Chap 22 (p7)
Nhát súng bang lên chói tai, mọi người không ai kịp trở tay, chưa kịp hiểu chuyện gì thì viên đạn đã bay thẳng về phía Tao và đang bay thẳng về nơi quả tim của Băng Thần đang đập.......Tao đang chết sững người nhìn thầy mình trân trân, nó không biết phải làm gì nữa không phải sợ hãi nhưng chân không thể nào bước đi được........
"RẦM...."
_TAO...._chúng nó hét ầm lên khi thấy Tao ngã xuống, mặt đứa nào đứa nấy đều tái mét. Nhất là anh Kai mặt cắt không còn 1 giọt máu nào luôn.....
_Tao à.....Tao...... _Baekhyun khóc nấc lên lay cậu bạn của mình
_Um.....tui không sao _Tao mở mắt, lắc đầu
_Đừng dỡn chứ.....thế máu ở đâu kia....máu kìa.....đau không?_Baekhyun rối rít hỏi, chỉ vệt máu dài, đỏ thẫm dính ở tay và eo nó
_Máu....Máu này không phải của tui....Mà vừa nãy ai cứu tui vậy?_Tao nhìn vệt máu trên tay mình, chẳng có cảm giác gì là đau cả, quyệt vệt máu đi thì hoàn toàn không có vết thương, 1 vết xước xát nhỏ cũng không.....
_Con heo, có xuống mau không? Cậu còn định ngồi đè lên tôi tới bao giờ hả? _Tiếng nói của Kris gắt lên
_Sặc....Kris, mi làm cái quái gì ở đó vậy???_Tao nhìn thấy Kris đang bị mình ngồi lên người thì như cái lò xo bật dậy liền
_Làm cái quái gì nữa chứ. Tôi vừa cứu cậu đấy, người đâu mà cứ đứng yên chịu bắn là sao vậy..... A, đau quá _Kris lồm cồm đứng dậy, bỗng dưng nhíu mày nhăn mặt vì cảm giác đau
_Kris, máu kìa..._Mika chỉ vào eo Kevin, máu đang thi nhau chảy ra từ đó
_Ờ! Chắc nãy viên đạn sượt qua thôi, không sao đâu, ngoài da thôi ý mà_Kris xua tay
_Để tụi này băng lại cho _Sehun xé "roạt" luôn cái áo mình đang mặc để bịt miệng vết thương cho Kris
_Ổn thật chứ? _Chanyeol hỏi lại, nhìn máu chảy ướt đẫm cả vùng eo nên Chanyeol thấy lo
_Ừ, ổn _Kris cười, trấn an Chanyeol
Chanyeol với Sehun nhanh chóng giúp Kris quấn lại vùng eo để cầm máu vết thương. Luhan với Baekhyun thì sợ Tao cũng dính đạn nên lo lắng kiểm tra lại nhưng dường như nó không sao cả, hoàn toàn lành lặn.....Thằng nhóc giờ chỉ biết nhìn 1 ai đó chăm chăm khó hiểu thôi, cái tên bị thương mà vẫn cười được kia thật khiến cho nó không biết nên nghĩ sao nữa........
_Thầy, sao thầy lại làm vậy chứ?_Kai quay lại nhìn ông thầy đáng kính của mình đã chút nữa thì giết chết em trai và thằng bạn thân của mình
_Hừ, còn sao nữa hả? Ta đã mất bao nhiêu công dạy dỗ các ngươi, tạo ra các ngươi như ngày hôm nay....thế mà từ Windy tới tụi bây đều phản bội lại ta......1 lũ phản bội các người còn nói sao???_Ông quát to, nhìn chúng nó bằng ánh mắt đầy tức giận
_Thầy nhầm rồi, tụi con vẫn luôn kính trọng thầy nhưng thầy đã bị cái lòng tham nó làm mờ mắt tới giết đi cả cô học trò mà thầy cưng chiều nhất. Ai mà chẳng là con người dù ta có là người thông minh, thiên tài hay chỉ là 1 kẻ hèn mọn, yếu kém thì cũng vẫn chỉ là 1 con người mà thôi, con người phải có tình cảm tình người thầy ạ. Cái kế hoạch thầy tạo nên, đẩy nhanh ngày tận cùng để thế giới chạm tới ngày tận cùng nhanh nhất có thể đó đang chính là bằng chứng cho thấy cái tình của thầy đã bị cái dã tâm, ham muốn tầm thường của con người nuốt chửng rồi........_Kris hơi nhíu mày vì vết thương nhưng ánh mắt nhìn ông thầy đầy kiên định, chắc chắn nói
_Tụi bây thì hiểu cái gì chứ? Làm sao mà hiểu được hết mà nói chứ, toàn 1 bọn nít ranh mà dám lên mặt dạy ta sao? Ta đã sống hơn nửa cuộc đời này rồi, ta hiểu cái gì cần hơn các ngươi, thế giới này không dành cho những kẻ hèn yếu _Ông đập bàn tức giận. Dường như người thầy nhân hậu của chúng nó không còn tồn tại trong người ông nữa
Giờ hiện trước mặt chúng là 1 người đàn ông đầy tham vọng, độc chiếm; ánh mắt vằn lên những tia lửa giận, giọng nói khàn đặc tham vọng của 1 con giã thú,thân hình run lên vì tức giận......Ông thầy trước mặt chúng nó h đây đã mất hoàn toàn nhân tính.....
_Phải, tụi con không thể nào hiểu được rằng tại sao thầy lại thay đổi tới như vậy _Kai cay đắng nói
_Haha...tại sao ư???...Vì những lũ người dưới kia, những con người không có đầu óc, những bọn thiểu năng kia kìa....chúng chỉ tổ làm cho vấy bẩn cái xã hội này thối, chính chúng là lý do lớn nhất khiến cho xã hội này suy tàn....chính chúng là lũ man di mọi rợ đáng phải tiêu diệt....._Ông hét lớn, cười như điên dại
_Không ai sinh ra đã tài giỏi, cũng chẳng ai sinh ra có thể chọn được cha mẹ để đầu thai vào nhà giàu có để mà hưởng cuộc sống hạnh phúc, ăn no mặc ấm, sống trong nhung lụa cả thầy ạ. Và cũng chẳng có cái gì là hoàn hảo, hay định mức của hoàn hảo cả...núi cao còn có núi cao hơn huống chi là con người có nhiều tầng lớp, mỗi tầng lớp đều có 1 giá trị riêng của nó cả nhưng nó đều đáng để tự hào, ai cũng đáng được tự hào cả.......Thứ tạo nên xã hội này k phải chỉ có những con người có đầu óc,có tư chất thông minh đâu thầy....Đoàn kết, chung lòng chung sức mới tạo nên được 1 đất nước, 1 trái đất mới là điều quan trọng, 1 cây làm chẳng nên non 3 cây chụm lại nên hòn núi cao _Kai cười hiền nhưng nụ cười này không mang tính chất vui vẻ mà nó cho ta 1 cảm giác đắng cay, thấm nhuần lẽ đời.....
_Ta bất biết.....Chúng mày phá vỡ của ta tất cả thì ngày hôm nay chúng mày phải chết ở đây........ HAHAHAHAHAHA........._Tiếng cười kinh khủng đó của ông lại vang vọng lên trong khắp gian phòng
_Thầy, tụi con bất hiếu rồi......_từ khóe mắt của Kai rơi ra 1 giọt nước. Không biết có phải là nước mắt không nữa nhưng nó cho ta nhìn thấy sự đau thương trong đó và sau đó là tiếng súng vang lên.........
"PẰNG........"
Viên đạn bạc từ khẩu súng lục của Kai bay thẳng về phía ông không hề khoan nhượng........
"KENG..."
Viên đạn nhắm thẳng vào đầu ông, cảm tưởng như gần chạm tới được ông thì bỗng dưng nó đập vào cái gì đó bật ra và rơi xuống đất lăn dài trên mặt đất..........
_Hừ, các ngươi nghĩ rằng giết được ra dễ vậy sao? Chỉ với 1 viên đạn bạc cỏn con đó à??? HAHA.....quá tầm thường_Ông ta cười đắc trí
_Ha, xin lỗi thầy nhưng con chưa bảo xong mà. 1 viên đạn không chạm được thì nhiều vậy....._Kai nhìn thầy khẽ nhoẻn miệng nở nụ cười đầy ẩn ý
_Mấy đứa thấy viên đạn anh vừa bắn ở điểm nào trên tấm kính chống đạn đó chứ? Nhắm thẳng vào đó mà bắn đi _Kai quay lại nhìn chúng nó nói
"CẠCH.........CẠCH..........CẠCH......."
Tiếng lên cò súng vang lên đồng thời, ngay sau câu nói của anh Kai và...............
"PẰNG......PẰNG...............PẰNG..............."
Hàng loạt những tiếng súng nổ vang lên giòn giã, chói tai, đinh óc và mục tiêu của chúng chỉ là nhắm vào đúng 1 điểm duy nhất trên tấm kính chống đạn dày cộm đấy mà thôi.....
Hết băng đạn này lại đến băng đạn khác, cứ thế tiếng sung cứ vang lên liên hồi, dưới đất rơi đầy vỏ đạn lăn long lóc, vương vãi khắp nơi xung quanh tấm kính dày.......Tới băng đạn cuối cùng thì chúng nó cũng mới chỉ làm nứt được tấm kính đó mà thôi.......
_Chậc, mới nứt thôi sao? _Tao tặc lưỡi chán nản
_Ha, tụi bây chỉ làm được có vậy thôi sao? Quá tầm thường. Nói cho tụi bây biết, đây là tấm kính chống đạn đã được cải tiến rồi, nó không bình thường như tụi bây nghĩ đâu....ngu ngốc_Ông ta nhìn tụi nó khinh khỉnh
_Chưa kết thúc được đâu_ Kris bước ra từ phía sau nó, tay đang lắp nốt băng đạn cuối cùng vào khẩu súng lục dài màu bạc....
Cánh tay Kris khẽ dơ lên, ánh mắt sau thăm thẳm như vực đó lạnh băng không cảm xúc gì, Kris bóp cò súng và.........
"PẰNG ......PẰNG.....PẰNG............"
_Haha......ta nói rồi, có bắn nữa cũng thế thôi...đây là tấm kính đặc biệt _Ông ta nhìn cố gắng cửa Kris cười nhạt
_Và đây cũng không phải đạn thường. Ông nghĩ vì sao tấm kính đí lại nứt vậy?_ Kris nhìn ông ta nhoẻn miệng cười....nụ cười khiến ông ta sững người lại.........
Tiếng súng vang lên liên tiếp, tấm kính chắn đạn vẫn ngoan cường đứng vững cho tới khi viên đạn bạc cuối cùng bay tới.......nó vừa chạm vào thì tấm kính chắc chắn đó đã vỡ tan nát và lao lun vút về phía ông ta đang vô cùng ngạc nhiên đó nhằm thẳng vào tim ông ta.....
Cánh tay đang vội vang nhấn cái nút đỏ trên bàn đó, chưa kịp thì đã...............
"A....................A..........A.........."
Tiếng hét đâu đớn của ông ta vang lên và người đàn ông đó đã gục ngã hoàn toàn....ông ta không thể đứng thẳng được nữa, không thể bệ vệ oai phong như trước nữa khi hứng nhát đạn đó.... Bàn chân ông ngày càng lùi ra sau đẩy cánh tay kia xa cái nút đỏ trên bàn.........và rồi ông ngã gục xuống đất, máu loang loáng trên sàn, mồm cũng bắt đầu máu tràn ra......đau đớn
Và có lẽ là nếu Kris không bắn viên đạn đó nhanh hay viên đạn không kịp ghim vào tim ông nhanh, chỉ 1 khắc thôi có lẽ tất cả chúng nó ở đây đã tan nát xác khi ông nhấn nút đỏ khởi động toàn bộ hệ thống "hủy diệt" đó để hơn mấy trăm khẩu súng cấp cao nghiền nát chúng nó trong nháy mắt........Có lẽ chúng nó là do may mắn chăng hay là do cái chính luôn thắng cái tà?
Tao, Kris, Kai bước tới bên cạnh người thầy của mình, cả 3 cúi đầu nhận lỗi trước thầy.......chính chúng nó đã giết chết người thầy của mình.......Với 3 con người này thì dù ông có trở thành người độc ác và nham hiểm tới mức nào đi chăng nữa thì ông vẫn luôn là 1 người thầy kính yêu, vĩ đại trong lòng chúng nó mãi mãi......
Những hồi ức xưa lại ùa về, hình ảnh người thầy phúc hậu nhưng nghiêm khắc cũng với những bài tập quái dị, biến thái làm cho chúng nó dở khóc dở cười đã khiến cho chúng nó từ những đứa bé non nớt, những tâm hồn yếu đuối đã trở nên trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn và biết suy nghĩ hơn......
_Về thôi _Kai vỗ vai cậu em trai nhỏ
_Dạ _Tao khẽ gật đầu đứng dậy, hàng nước mắt vẫn còn vệt dài trên gò mà
Chúng nó bước đi, để lại thầy đang nhắm mắt nằm đó....
Chúng nó để thầy cũng với căn nhà này kết thúc ở đây bằng ngọn lửa đỏ kết thúc câu chuyện kéo dài 4 năm này mãi mãi để cho ta 1 tương lai tốt đẹp, để cho thầy được an nghỉ thanh thản bên cơ nghiệp mà thầy đã bỏ bao tâm huyết ra
QUÁ KHỨ TỪ ĐÂY SẼ ĐÓNG LẠI MÃI MÃI.......
_Mọi thứ ổn cả rồi. Mong thầy sẽ bình yên trên thiên đường...._Tao thở dài 1 tiếng nhẹ nhõm....cái quá khứ đau thương suốt 4 năm qua nó gánh trên vai giờ đã có thể rũ bỏ
_Ừ, ổn cả rồi_Giọng Kris trầm ấm vang lên bên cạnh nó
_Ừ, mà này, sao mi đi loạng choạng vậy? Sao không? _Tao nhìn cái dáng đi siêu vẹo của Kris nhíu mày hỏi
_Ừ, ta không........_Chưa nói hết câu Kris đã đổ gục xuống người Tao rồi
_KRIS.....
_KRIS......
.....................
12 GIỜ ĐÊM TẠI BỆNH VIỆN NGÀY HÔM SAU:
Kris vẫn chìm trong mộng ảo và đã mơ thấy..... mơ thấy cậu nhóc đó: mái tóc màu đen tuyền óng ánh trong nắng, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, gò má lúc nào cũng ửng hồng, đôi mắt nâu long lanh nhìn 1 thằng nhóc khác mỉm cười rất tươi, nụ cười tràn đầy sức sống như 1 đóa hoa mặt trời vậy....
Kết thúc là 1 cảnh tượng khiến hắn không bao giờ quên được và cũng là lúc hắn tỉnh dậy
Mở mắt, hiện ra trước mặt hắn là 1 căn phòng trắng xóa và đấy thuốc sát trùng....... Hắn nhận ra đây là bệnh viện. Quay sang bên cạnh, hắn rất ngạc nhiên khi thấy nó đang gục đầu bên cạnh mình ngủ ngon lành....
_Tỉnh rồi hả? _1 giọng nam vang lên
Kris đảo mắt quanh căn phòng và dừng lại bên bệ cửa sổ nơi có 1 người con trai với dáng người dong dỏng cao, khoác trên mình bộ đồ trắng đang đứng tựa người vào bệ cửa sổ nhìn hắn
_Kai .... _Kris nhíu mày
_Hừ, cậu giỏi lắm. Viên đạn đấy ghim chúng vào eo mà dám bảo là sượt qua hả? Biết chút nữa là chết vì mất máu nhiều quá không hả? _Kai mắng cái tên ngốc đang nằm trên giường kia hù mọi người sợ muốn chết luôn
_Haha, nhưng sự thật là tui vẫn chưa chết mà. Tui nằm bao lâu rồi?_Kris khẽ cười, ngồi dậy tựa vào thành giường
_Nguyên 1 ngày rồi, cậu làm Tao nó lo sốt vó_Kai thở dài
_Là sao? Vậy nên cậu ta ở đây hả?_Kris nhìn nó đang thiêm thiếp mà khẽ cười
_Uh, thì mi vì nó bị thương, chút xíu nữa là đi gặp diêm vương rồi mà. Từ lúc mi vào viện tới giờ nó cũng ở đây suốt đấy, có chịu về đâu_Kai chán nản nói
_Ưm...._Kris nhìn Tao, bàn tay chạm nhẹ vào gương mặt nó....
Mọi thứ lại chìm vào im lặng khi Kris chứ ngồi đấy ngắm Tao ngủ còn Kai thì đứng nhìn 2 đứa kia mà nở nụ cười đầy ẩn ý
Những ngày sau đó Tao vẫn ở lại chăm sóc cho Kris tới tận khi ra viện. 2 đứa này vẫn thi thoảng chí chóe nhau khi Kris nổi hứng trêu nó nhưng khoảng cách trước giờ của 2 người đã được rút ngắn rất nhiều khi 2 đứa phát hiện ra rằng chúng nó hợp nhau 1 cách kì lạ......Không hiểu sao trước 2 đứa lại không thể ưa được nhau nhỉ???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com