Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7-8

           

7
  Ánh sáng quyến rũ, tiếng chim hương hoa.

Cảnh Dương và Tiểu Lam thỉnh an trong cung trở về, thay y phục hàng ngày, luyện chữ ở trong sân.

  Sáng sớm Cảnh Dương nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Tiểu Lam, thật sự không đành lòng đánh thức nàng, đợi cho mặt trời lên cao mới vào cung thỉnh an, Hoàng Đế Hoàng Hậu xưa nay thương Cảnh Dương nhất, tự nhiên không nói gì, cho rằng đêm tân hôn hôm qua hắn dùng sức quá mức.

  Cảnh Dương cũng xin nghỉ thời gian này, càng không muốn để Tiểu Lam chịu tủi thân, còn xin Hoàng Đế cho Tiểu Lam một cái danh tốt, Quận Chúa Tiểu Lam, Tiểu Lam không chỉ là Vương Phi, cũng là Quận Chúa, thân phận tự nhiên cũng cao hơn.

  Hoàng Đế, Hoàng Hậu nhìn Cảnh Dương yêu thương tân nương tử như vây, trong lòng tự nhiên cap hứng, Cảnh Dương luôn luôn phóng túng ngang bướng, không đặt hôn nhân đại sự trong lòng, hôm nay nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tảng đá trong lòng hai người cuối cùng cũng rơi xuống, chỉ ngóng trông sớm ngày ôm tôn tử (cháu), rất vô tư thỏa mãn yêu cầu của Cảnh Dương.

Nhưng mà bên ngoài lại không lưu truyền như thế.

Đồn rằng, Thất Vương Gia cực kì yêu thương tân Vương Phi, lưu luyến việc rời giường, ngay cả giờ thỉnh an cũng không màng.

  Đồn rằng, Thất Vương Gia cực kì sủng ái tân Vương Phi, vì không muốn tân Vương Phi bị bắt nạt, tự mình xin Hoàng Thượng một cái danh, dùng địa vị này để bảo vệ tân Vương Phi.

  Đồn rằng, Thất Vương Gia cực kì cưng chìu tân Vương Phi, vì muốn vui vẻ với tân Vương Phi, không chỉ xin Hoàng Thượng thời gian nghỉ một tháng, còn xin miễn tiếp người đến chúc mừng...

  Đồn rằng.........

  Tóm lại, khắp thiên hạ đều đồn rằng, Thất Vương Gia vô cùng sủng ái tân Vương Phi, quả thực chính là nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.

  "Vương Gia, đây là chữ gì?" Tiểu Lam cầm cây quạt trong tay, đứng phía sau Cảnh Dương, vừa nhẹ nhàng quạt mát cho y, vừa nghiên cứu chữ y viết.

  Chữ Vương Gia cũng thật đẹp, tựa như họa, đáng tiếc nàng xem một chữ cũng không hiểu...

  "Lam. Đây là Lam, là tên nàng." Cảnh Dương buông bút, kéo Tiểu Lam lại ngồi trên đùi mình, có chút đau lòng cầm cây quạt trong tay nàng.

  8
  Tiểu Lam từ nhỏ đã cực khổ không nơi nương tựa, cho đến trước khi gặp hắn vẫn là một nha hoàn, bị người ta bán cũng không biết, nhìn bàn tay nàng thì biết, những năm gần đây, nàng vất vả ra sao.

  "Không cần quạt, loại chuyện này để hạ nhân làm là được, lại đây, ta dạy nàng viết chữ."

  "Viết chữ?" Tiểu Lam có chút thụ sủng nhược kinh trợn to mắt: "Thật ạ? Vương Gia muốn dạy thiếp viết chữ?"

  "Nhưng mà..." Tiểu Lam lại nói: "Tiểu Lam không thông minh, chỉ biết lãng phí thời gian của Vương Gia mà thôi."

  Cảnh Dương giận sự không tự tin của nàng, nhưng không thể làm gí, chỉ có thể cúi đầu hôn lên môi nàng.

  Thật lâu sau, mới buông ra, chỉ vào trán nàng: "Tiểu Lam, ở trong này, không ai sẽ bắt nạt nàng, càng không ai nói nàng ngốc, đừng tự làm thấp mình như thế, ta sẽ đau lòng."

  Tiểu Lam mặt đỏ như chảy ra máu, nhiều người như vậy, cực kì xấu hổ.

  "Dạ, thiếp muốn Vương Gia dạy thiếp viết chữ, ưm... Thiếp muốn học Cảnh Dương, thiếp muốn học hai chữ "Cảnh Dương" được không?"

  Cảnh Dương cảm động một trận, cái đầu tiên Tiểu Lam muốn học, không phải tên của nàng, mà là tên của hắn.

  Thê tử ngốc như thế, ngốc đến đáng yêu, làm sao mà tìm.

  Tiểu Lam, gặp được nàng, thật may mắn.

  Kết quả là, mỗi ngày, Cảnh Dương đều bớt thời gian đến hoa viên dạy Tiểu Lam viết chữ, lúc cao hứng nếu không có kì đà thì lại hôn nồng nhiệt, ngày tân hôn thật vui sướng!

  Trong phủ Tể Tướng thành Trường An, Ôn Hương Di giờ phút này đang ngồi trong khuê phòng nghe nha hoàn, thám tử bẩm báo.

  "Ngươi nói Thất Vương Gia hôm nay mang theo Lạc Tiểu Lam đi dạo trên đường, còn tự mình mở dù cho nó?!" Ôn Hương Di mở to hai mắt nhìn, không thể tin chỉ vào nha hoàn cúi đầu, giống như là một con hổ sắp nhảy lên.

  Thất Vương Gia khinh thường nơi cá rồng hỗn loạn này, nhưng lại vì một con tiểu nha hoàn mà cúi người như thế, sao nàng không tức giận chứ!

  Nếu biết Thất Vương Gia là nam nhân dịu dàng như thế, tuấn mĩ như vậy, gia tài bạc vạn, có quyền thế, so với nam nhân của nàng ở thành Trường An kia cả ngày chỉ biết khua môi mua mép mua ý cười vớ vẩn thì tốt hơn nhiều, nàng sẽ không dâng hắn lên tặng một tiểu nha hoàn như thế!

  Sớm biết hiện tại, lúc trước đã.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com