Chương 15
Thanh Duy khó nhọc nâng lên mi mắt nặng trĩu, nhìn quanh quất một lúc mới nhận thức bản thân đang ở trong phòng ngủ của chính mình. Điều này làm cậu hi vọng tất cả những việc xảy ra đêm qua là ác mộng. Nhưng cảm giác ê ẩm đau đớn chân thật khắp người như này, hoàn toàn không phải mơ. Có điều, bên cạnh không có ai, rất lạnh lẽo, trái tim lại thấy vô cùng trống vắng.
Ngẩng đầu nhìn lên, Thanh Duy mới phát hiện Đại Nhân ngồi ở sô pha, đầu tựa lên thành ghế, vẫn an tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi. Thanh Duy thận trọng bước xuống giường, lại cảm thấy hạ thân không đau đớn như mình nghĩ, trên người lại mặc chiếc áo phông trắng và quần sóc.
Lại là anh ấy, thay mình làm tất cả mọi việc.
Thanh Duy khệ nệ ôm lấy tấm chăn trên giường đi đến trước mặt Đại Nhân, cẩn thận đắp lên người anh, lưu lại ngắm nghía anh một chút. Đại Nhân thật sự rất đẹp trai, ngũ quan tinh xảo trên gương mặt của anh khiến cậu cảm giác bản thân như lọt vào một kì quan bí ẩn của vũ trụ.
Thanh Duy tiến lại gần, dùng ngón trỏ men theo đường nét trên mặt Đại Nhân, từ lông mày rậm đến đuôi mắt rồi chiếc mũi thẳng.
Thanh Duy bất giác mỉm cười.
Ngắm nghía đủ rồi định quay lưng đi thì bàn tay bị nắm lấy, ngay sau đó là một lực mạnh kéo cậu về phía sau. Đại Nhân như đã tỉnh từ lâu, một tay kéo tay cậu, một tay đem tấm chăn vừa được phủ lên người mình vứt sang một bên, một bước đem Thanh Duy ôm chặt trong lòng.
Thanh Duy bị Đại Nhân ôm chặt lấy, đầu tựa vào ngực anh, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng vô cùng quen thuộc, "Còn đau không?"
Thanh Duy khẽ lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi!" Đại Nhân mỉm cười, rồi lại ngập ngừng nói tiếp, "Thanh Duy, tin tưởng anh, được không?"
Thanh Duy có chút bất ngờ, nhẹ ngẩng đầu nhìn Đại Nhân, đập vào mắt cậu là ánh mắt kiên định của Đại Nhân. Rất chắc chắn và cũng rất an toàn. Thanh Duy khẽ kéo cuốn phim kí ức dài ra một chút, tất cả những gì anh ấy làm đều là vì mình, tất cả những gì anh ấy chịu đựng cũng là do mình gây ra. Bản thân lại vô thức cần những thương yêu như vậy. Nếu bây giờ nói không, chẳng phải rất buồn sao?
"Được."
Thanh Duy đã thấy, đáy mắt của Đại Nhân tràn ngập ánh nắng, và cậu cũng bất giác mỉm cười.
Thanh Duy khẽ dụi đầu vào hõm cổ Đại Nhân, hai tay cũng vòng ra sau ôm lấy thắt lưng của anh, thoải mái tận hưởng cảm giác yên bình của hiện tại. Đại Nhân đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Thanh Duy, cưng chiều hôn lên đỉnh đầu của cậu.
"Đã đói chưa?"
"Đói!"
"Xuống bếp thôi, anh nấu bữa sáng rồi chúng ta cùng ăn!"
Khái niệm cùng nhau này, đã thật lâu mới được nghe lại. Ấm áp cùng dịu ngọt có lẽ vẫn nguyên vẹn như những ngày trước.
Thanh Duy ngồi ở bàn ăn, ánh mắt vẫn chung thủy dán chặt vào bóng lưng của Đại Nhân đang loay hoay nấu bữa sáng. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng khá rộng, đầu tóc chưa được chải chuốt có điểm lộn xộn càng khiến cho Thanh Duy cảm thấy gần gũi hơn vài phần. Cảm giác so với trước đây có giống mà vẫn có khác, vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.
Thanh Duy chống cằm, khóe miệng vô thức câu lên.
"Cười ngốc cái gì đấy?" Trong lúc Thanh Duy còn đang treo hồn lên bóng lưng người ta thì Đại Nhân đã đặt hai phần điểm tâm ra bàn. Nụ cười dịu dàng kia đương nhiên cũng được anh thu vào mắt, tiện tay chạm vào môi cậu.
"Ơ..."
"Em cười lên rất đẹp!"
Thanh Duy nghe tim đập thật nhanh, hai má nóng bừng và lỗ tai có lẽ chẳng khác con tôm luộc là bao. Biết rõ Đại Nhân là người rất dịu dàng, thế nhưng nói với cậu những lời như vậy tim không đập mặt không đỏ mới là chuyện lạ.
Người ta vẫn chưa thích ứng được có biết không hả!?
Ting.
Thanh Duy đã nhìn thấy, trên màn hình điện thoại của Đại Nhân là tin nhắn từ Đại Phong, hỏi rằng mọi chuyện của đêm qua đã ổn thỏa cả chứ. Chỉ qua một đêm, con người ta không thể quên nhanh như vậy, chỉ là Thanh Duy không muốn để những thứ hỗn độn ấy lại ám ảnh lấy mình. Cậu của hiện tại cần phải sống tốt hơn.
Đại Nhân ngồi cạnh Thanh Duy, anh điềm nhiên xóa tin nhắn kia đi rồi lại quẳng điện thoại sang một bên, bàn tay đã nắm chặt lấy tay Thanh Duy như để trấn an.
"Đại Nhân, đừng giấu em. Cuộc sống của em, em phải đối diện và có trách nhiệm với nó!"
Đại Nhân vốn dĩ không định đề cập lại mớ hổ lốn tối qua, tâm tình của Thanh Duy khá lên còn chưa được bao lâu, anh không muốn cậu phải chịu đựng hết thảy chuyện này đến chuyện khác. Nhưng Thanh Duy nói không sai, cậu có quyền được biết.
Không phải ngẫu nhiên mà Đại Nhân có mặt kịp thời lúc đó, cũng không phải anh đem chuyện này nói với em trai. Chẳng là, nếu Đại Phong không có hẹn ở nhà hàng đó, nếu cậu nhóc không nhìn thấy cảnh giằng co giữa Thanh Duy với Hoàng Nam, có lẽ Thanh Duy đã không thể an tĩnh ngồi ở nhà như hiện tại.
"Nó đã gọi cho anh! Lúc đó, anh thật sự rất hoảng. Sợ em..."
Thanh Duy đặt ngón trỏ lên miệng Đại Nhân ra dấu yên lặng, ngón tay lại di chuyển đến khóe môi vẫn còn hằn lại vết thương, nhìn đến phần tóc mái thả trước trán để che đi một mảng bầm tím, Thanh Duy không khỏi cảm thấy chua xót. Anh ấy vì mình mà chịu đựng hết thảy mọi tổn thương từ thể xác đến tinh thần, đáy mắt cậu đã dần ẩm ướt, khuôn miệng lại khẽ mỉm cười.
"Em không sao rồi. Cảm ơn anh đã không bỏ em lại một mình!"
Đại Nhân thật sự không rõ, nụ cười của Thanh Duy rốt cuộc chứa đựng buồn thương vô tận đến nhường nào, cũng chưa từng nắm bắt những nguyên nhân khiến cậu luôn cười một cách gượng gạo như vậy. Điều duy nhất anh biết, anh phải là người giúp cậu tìm lại một nụ cười đơn thuần không chứa bất cứ sầu lo nào. Nắm lấy bàn tay vẫn làm loạn trên mặt mình, trực tiếp đem người ôm vào trong lòng.
"Duy, đừng cười buồn như vậy. Anh đau lòng."
Thanh Duy đã thấy bản thân đứng dưới một khung trời rất trong xanh, nắng rất nhạt, nhẹ nhàng chảy tràn trên vai áo của người kia, vẫn một mực đặt hình bóng cậu vào trong mắt, cẩn thận đặt cậu vào nơi mềm mại và dịu dàng nhất trong tim, rất mực tĩnh lặng, cũng vô cùng an nhiên.
Em hết lần này đến lần khác đẩy anh đi thật xa.
Em cũng tự tay cắt đi sợi dây tin tưởng với cuộc đời này, trong đó có anh.
Em cũng mặc kệ anh nói ra những lời vô cùng bất lực.
Mặc kệ tất cả, để anh tránh xa em.
Còn anh, vẫn kiên trì đứng ở đó, đem em làm chấp niệm mà đặt vào tâm trí, để em trở thành thương yêu vụng về, trở thành động lực, từng chút một ghi nhớ hết thảy dù là những điều nhỏ nhặt, tổn thương bao nhiêu, buồn bã thế nào, cũng chẳng bao giờ để em phải một mình gánh chịu.
Anh, thương em nhiều như vậy, không thấy rất mệt mỏi hay sao?
Em khiến anh đau hoài đau hoài. Còn anh lại cứ mãi thương hoài thương hoài.
"Bây giờ có anh ở bên cạnh em rồi, phải nói cho anh biết, nói rằng em không vui, nói rằng em không ổn, cũng nói em cô đơn như thế nào. Anh không muốn cứ vì mãi im lặng mà chúng ta có khoảng cách với nhau."
"Em biết rồi. Anh cũng không được giấu em chuyện gì đâu!"
Căn bếp nhỏ, hai bát cháo trứng muối vẫn chưa kịp nguội đi, cái ôm chặt chẽ và một lời ước định đã tròn vành rõ chữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com