Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21


Thanh Duy khẽ cựa mình một chút, mơ mơ hồ hồ không rõ bản thân là đang ở chỗ nào. Không gian xung quanh tối đen như mực, một chút ánh sáng le lói cũng không có. Thế nhưng cái mùi hương đang bao bọc lấy cậu một cách chặt chẽ kia lại vô cùng quen thuộc khiến cậu không ngần ngại mà rúc vào chăn sâu hơn, bàn tay đặt ở hông của người kia cũng siết chặt hơn một chút.

"Em tỉnh rồi à?" Giọng Đại Nhân nhựa nhựa vì cơn buồn ngủ, bàn tay mò mẫm trong đêm tối để bật lên ánh đèn ngủ màu vàng dìu dịu.

"Ừm, em ngủ bao lâu rồi ấy?" Nương vào chút ánh sáng nhạt từ đèn ngủ,Thanh Duy thấy Đại Nhân ngáp một cái rõ dài, đưa tay lau đi chút nước từ khóe mắt. Rõ là vẫn còn buồn ngủ lắm.

"Giờ là ba giờ sáng, em ngủ từ lúc ở suối nước nóng cơ!" Vì trời còn đang tối, mắt lại nhá nhem buồn ngủ, Đại Nhân cũng không có thấy mặt Thanh Duy đỏ lên khi nghe đến cụm từ 'suối nước nóng'. Còn Thanh Duy thì tức anh ách ở trong lòng, rõ là có mưu đồ từ trước, còn làm như không có chuyện gì xảy ra.

"Thôi chết! Thêm một lần nữa em về nhà mà không thèm chào cô chú!" Thanh Duy giật nảy khi nhớ ra bản thân lại một lần nữa khi quân phạm thượng, còn định bật dậy đã bị Đại Nhân giữ chặt lấy, cưng chiều mà ủ trong lòng.

"Gì đấy? Định chạy đi đâu cơ? Mới ba giờ sáng bố mẹ anh chưa có thức cho em chào đâu!"

"Ờ ha! Nhưng mà..."

Thanh Duy cũng không biết nói tiếp sau cái nhưng đó là gì, mặc dù trong lòng vẫn còn áy náy lẫn lo sợ lắm. Đại Nhân đưa tay vuốt tóc cậu, lại đem cậu kéo chặt vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi. "Ngủ thêm đi. Hôm nay là chủ nhật, sáng dậy rồi muốn nói gì với bố mẹ anh cũng được cả! Cho em nói cả ngày luôn!"

"Còn anh thì sao? Có đến công ty không?"

"Anh mang văn kiện về nhà giải quyết! Sẵn share một ít công việc với em luôn! Chứ mà dám bỏ công việc ở bên kia rồi chạy sang đây chơi không như vậy cuối tháng sẽ bị trừ lương à nha!" Đại Nhân. dùng ngón trỏ đỉnh vào trán Thanh Duy. Mặc dù đang đe dọa nhưng trong giọng nói vẫn chứa đựng nhiều cái sự ôn nhu lắm. Thanh Duy cũng chả phải sợ.

"Xì! Thích thì cứ trừ! Để coi anh có dám trừ thật không?"

"Dám thách anh hả!"

"A đừng có thổi vào cổ em! Nhột muốn chết!"

"Không phạt em là em làm tới mà!"

"Huhu đừng thổi mà!"

"Tha cho đấy! Ngủ thêm một chút nữa đi!"

"Anh ngủ ngon!"

"Ôm em trong tay như vậy sao mà không ngon chứ! Bảo bối cũng ngủ ngon!"
---
Một nhà bốn người ngồi ở phòng bếp ăn điểm tâm rất vui vẻ. Bố mẹ Đại Nhân thường hay hỏi và kể chuyện về Đại Phong , dẫu sao cậu ấy cũng vắng mặt khỏi nhà lâu rồi. Nhưng cũng không để cho Thanh Duy  cảm thấy lạc lõng.
Trong cảm nhận của Thanh Duy, mẹ Trần nấu ăn rất ngon, cũng rất hợp với khẩu vị của cậu. Mấy món trên bàn tuy không phải sơn hào hải vị nhưng lại vừa miệng vô cùng, khiến cho không khí lạnh lẽo mùa đông cũng không thể bao trùm lên căn bếp này được.

"Chú có nghe Đại Nhân nói, cháu là Trưởng phòng Kế hoạch - Đầu tư, thành tích thì khỏi phải bàn!" Bố Trần gắp vào chén của Thanh Duy một miếng ba chỉ lớn, mỉm cười nói.

"Cháu còn phải cố gắng nỗ lực nhiều lắm ạ!" Thanh Duy lễ phép cúi đầu.

"Có Thanh Duy giúp một tay thì sau này đỡ đần cho Đại Nhân quá rồi!"

"Đúng! Không có con dâu thì xem như có thêm cậu con trai, lâu lâu ba bốn bố con lại ngồi nhâm nhi vài chung rượu cũng đâu có tệ!"
Những lời này được nói ra, đối với Thanh Duy mà nói là ngũ vị tạp trần. Cũng có thể do cậu nhạy cảm, cũng có thể thật sự là như vậy, cậu hiểu được bố mẹ Đại Nhân đang vừa động viên anh và cậu, lại vừa tự trấn an chính mình. Thanh Duy cúi đầu không nói, đáy lòng bỗng run rẩy một trận. Con đường này, chưa bao giờ là thật sự dễ đi.

Đại Nhân âm thầm nắm lấy bàn tay của Thanh Duy đang mãi nắm lấy gấu áo, khẽ xoa nhẹ mu bàn tay của cậu, sau đó dùng tay của mình bao trọn lấy. Thay cho một lời, không sao cả, vẫn còn có anh vẫn luôn đứng bên cạnh em.

"Hai đứa phải sống thật hạnh phúc đấy! Có như vậy thì niềm tin của hai ông bà già này mới xem như không bị uổng phí!" Bố Trần khẽ nhấp một ngụm nước trắng, mỉm cười hiền từ mà nhìn Đại Nhân cùng Thanh Duy ở đối diện.
"Có chuyện gì cũng phải bảo cho nhau nghe một tiếng, chuyện của một đứa cũng là chuyện của đứa kia. Nếu nó mà có ức hiếp con, về đây mách với bọn ta một tiếng, chắc chắn sẽ bị xử đẹp!" Mẹ Trần quả quyết, trong giọng nói có chút đùa vui để Thanh Duy không còn quá áp lực, nhưng đáy mắt lại ánh lên một sự kiên định vững chãi.

"Con hiểu rồi. Thật sự cảm ơn cô chú!" Thanh Duy liên tục lễ phép cúi đầu. Trong tình cảnh này, đây có lẽ là động tác biểu lộ sự biết ơn của cậu một cách chân thành nhất.

"Không phải nên đổi xưng hô rồi sao? Đừng cứ một tiếng cô chú, hai tiếng cũng cô chú thế chứ!"

"Vâng... bố, mẹ! Con cảm ơn rất nhiều!"
Cảm động nhìn đến hai vị trưởng bối trước mặt, Thanh Duy rốt cuộc cũng không kiềm được nước mắt. Tuy không phải náo loạn khóc nháo cả lên, nhưng cái vẻ an tĩnh thả rơi một giọt nước mắt như vậy cũng đủ để các đương sự hiểu được cõi lòng của cậu xao động đến mức nào. Rốt cuộc thì, Thanh Duy cũng không còn một mình độc bước nữa. Rốt cuộc thì, Thanh Duy cũng có được một chốn bình yên để an ổn mà quay trở về.

---

"Nào, đừng khóc nữa! Mọi chuyện đều ổn cả rồi không phải sao?"

Cả hai ngồi ở trên giường trong phòng Đại Nhân, Thanh Duy cứ tựa lên vai anh mà thút thít mãi, còn Đại Nhân thì vẫn kiên nhẫn vừa cười vừa vỗ lưng cho cậu.

"Em, em chỉ nghĩ mình đơn giản sang đây để gặp anh thôi! Nào ngờ, nào ngờ, chuyện kinh hỉ như vậy em cả đời cũng không dám nghĩ tới!" Thanh Duy nói trong tiếng nấc, viền mắt đã đỏ hoe hết cả. Cái sự kinh tâm động phách này làm cậu xúc động mãi không thôi. Thật may mắn là không có khóc nháo trước mặt bố mẹ Đại Nhân, không thì còn gì là hình tượng.

"Sao lại cả đời không nghĩ tới, bộ em cả đời này chỉ muốn làm tình nhân của anh thôi sao?" Giọng Đại Nhân vẫn rất ôn nhu, khẽ đẩy vai cậu một chút để cậu đối diện với mình. Sau đó đưa tay lau đi mấy vệt nước mắt ngổn ngang trên mặt cậu.

"Không phải, em không có ý đó, nhưng, nhưng..."

"Ừ ừ, anh đùa thôi. Không khóc nữa, nhé?"

Thanh Duy gật gật đầu, cố sức dùng tay lau đi mấy dòng nước mắt trên mặt mình. Nhưng nói thì dễ lắm, làm mới khó. Một cỗ xúc động này không phải nói ngưng liền có thể ngưng được. Thế là một bước biến thành một đứa trẻ đang ra sức dụi mắt đến đỏ hoe trong mắt Đại Nhân, khiến anh thương thật thương.

Vậy nên, vẫn là dứt khoát kéo hai tay Thanh Duy xuống, một bước hôn lên môi cậu để đoạt đi mấy tiếng nấc nghẹn ngào kia.

Có anh bên cạnh, thật tốt.

---

Cùng nhau làm việc, sinh hoạt ở Mĩ ngót nghét mười ngày thì cả hai cũng lên máy bay về Việt Nam. Ngày về, bố mẹ Đại Nhân có đi tiễn chân anh và cậu một chút, cũng tâm tâm niệm niệm dặn dò hai đứa con trai phải sống thật vui vẻ. Có như vậy thì bố mẹ mới có thể an tâm được.

"Anh cảm thấy mình sắp bị bố mẹ cho ra rìa rồi ấy!" Đại Nhân nhìn Thanh Duy đang chu môi hút lấy hộp sữa tươi, khẽ đưa tay chỉnh lại tóc cho cậu, vừa cười vừa ai oán cho số phận bị ra rìa của mình.

"Làm gì mà có chuyện đó! Bố mẹ chỉ dọa dẫm như vậy thôi chứ vẫn thương anh nhất!"

"Lúc xuống sân bay cũng muộn rồi nên là đến chỗ anh nhé? Sáng mai lại đưa em đi làm luôn!"

"Em sao cũng được, chỉ sợ phiền Đại Phong thôi!"

"Kệ nó đi! Thằng nhóc ấy cũng chả thèm quan tâm đâu!"

Lúc xuống đến sân bay cũng đã mười giờ tối, Đại Nhân đánh một cuộc gọi cho Đại Phong, bảo nhóc em mau đưa xe đến rước hành lí của hai người họ về. Còn Đại Nhân và Thanh Duy thì một bước dắt nhau đi ăn khuya.

"Này anh hai, anh ngộ nghĩnh vậy luôn đó hả? Gọi em ra chỉ để mang hành lí của các anh về, em là tay sai của anh đấy à?" Đại Phong chu mỏ lớn giọng khi thấy anh trai của mình chỉ tống đống hành lí lên ghế sau, còn người thì cứ đứng mãi bên ngoài chả chịu chui vào. Mất một lúc mới nhận ra ý đồ của anh trai nhà mình.

"Vậy Phong đi ăn đồ nướng với bọn anh luôn nhé? Trời lành lạnh như vậy ăn đồ nướng là ngon nhất! Ha?"

Đang còn ai oán ông anh trai ngang ngược nhà mình thì được Thanh Duy dỗ ngọt, Đại Phong dĩ nhiên không từ chối, ngay lập tức mở cửa sau để cả hai leo lên.

"Kìa sao anh còn đứng đó, muốn đi bộ đến quán thịt nướng thì em cũng không cản đâu à!" Thanh Duy đã ngồi vào trong xe, loay hoay một lúc mới thấy Đại Nhân vẫn phồng mang trợn má đứng bên ngoài, liền nửa đùa nửa thật chồm ra kéo tay anh ngồi vào trong.

Xe chạy được một lúc, Đại Phong mới đưa tay vặn nhỏ bản nhạc đang phát trong xe lại. Thông qua kính chiếu hậu lại thấy Đại Nhân nhìn mình với ánh mắt không thể rực lửa hơn liền một bước châm dầu vô lửa luôn cho bỏ ghét. "Em đáng lẽ nên có anh trai như anh Duy thì tốt hơn! Còn anh hả, có cũng như không!"

"Thì bây giờ cậu ấy cũng là anh trai của chú đấy thôi!" Đại Nhân liếc Đại Phong một cái sắc lẹm, cũng không thèm đôi co nữa.

"Ớ, vậy là đã xong xuôi hết rồi ạ? Bố mẹ đồng ý rồi ạ?" Đại Phong cao hứng thấy rõ, vì sắp tới có Thanh Duy hiền lành bảo kê, cậu nhóc có thể tùy ý chọc giận anh hai mà khỏi lo bị ăn đập.

"Ừ, thật ra thì bố mẹ đã đồng ý từ lâu rồi! Lần sang Mĩ này xem như là thông báo cho anh thôi!" Thanh Duy mỉm cười đối đáp với Đại Phong. Chuyện gì khác chứ chuyện này dù cho có nhắc lại bao nhiêu lần đi nữa thì cậu vẫn thấy vui vẻ, cũng thật tâm thấy ấm lòng.

"Anh còn gọi bố mẹ nữa kìa! Vậy là em sắp phải tốn tiền quà cưới rồi!"

Yên lặng quan sát người yêu lẫn em trai của mình nói chuyện vui vẻ như vậy, Đại Nhân cũng bất giác mỉm cười theo. Thanh Duy đúng là gặp hoa hoa nở gặp người người yêu. Đối với người nhà của anh ai cũng hòa thuận ôn nhã như nước, xem ra Đại Nhân anh không hề thương nhầm người.

"Anh hai, sẵn tiện em gọi thêm Tuấn An nữa nha! Nó vừa nhắn tin kêu đói, rủ em đi ăn khuya nè!"

Quả nhiên, Đại Nhân đối với Đại Phong cười chưa quá ba giây liền quay ra như chó với mèo như nước với lửa ngay tắp lự. "Một mình chú mày là quá đủ rồi gọi thêm cái thằng láo toét kia làm gì nữa! Anh muốn bẻ cổ hai đứa bây lắm rồi nha!"

"Anh đừng có mà hở ra là đòi bẻ cổ nữa đi bọn em lớn hết cả rồi chứ bộ! Với cả đi với hai anh thì sắp tới toàn ăn cẩu lương chứ ăn gì thịt nướng! Em không có người yêu thì cũng phải kẹp nách được thằng bạn để khỏi tủi thân chứ anh ngộ ghê!" Đại Phong cũng không có nể nang gì anh mình mà gân cổ cãi lại. Thôi thì cứ cho là cậu ấy có lí ở một phương diện nào đó đi.

"Không sao, càng đông càng vui mà!" Tuy vẫn còn ngại gặp người lạ nhưng cái người tên Tuấn An đó xem ra rất quen thuộc với anh em nhà Đại Nhân. Hơn nữa, cậu mà từ chối thì coi sao đặng.

"Thấy chưa! Em vẫn là nên có một anh trai tên Thanh Duy !"

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com