Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 03: Vật lưu niệm part 03

Thứ bảy

Naruto bò ra khỏi giường với một cái ngáp rõ to, rồi ngã uỵch xuống bàn, rên rỉ. Cậu lê bước vào trong cái nhà bếp bé tí, mặc mỗi chiếc áo phông rộng thùng thình, quần đùi và chiếc mũ ngủ khiến người ta liên tưởng với con chó với cái mồm mở rộng. Tay cậu bỗng khựng lại ngay trước tủ lạnh. Đôi mày nhăn nhó lại vì cái dạ dày của cậu đang biểu tình ầm ĩ.

"Kakashi-sensei ngu ngốc và cả cái bài tập sinh tồn đó cũng ngu ngốc không kém," cậu lẩm bẩm, giậm chân quay lại phòng ngủ để thay đồ.

.

Khi Sasuke tỉnh dậy vào 6h đúng, cậu lôi ngay ra một bộ đồ mới và lên đường tới bãi tập, định bụng sẽ ngồi đó chờ 1 tiếng nữa. Dù sao cậu cũng chẳng có gì để làm vì không được phép ăn sáng.

.

Sakura căn đúng 4h50' để thức dậy. Cô cố nuốt thanh lương khô không mùi vị và một chai nước, mặc kệ lời cảnh báo của Kakashi. Nếu là một shinobi theo đúng khuôn phép, cô nhất định không để bụng mình phải kêu than. (Cả vụ y thuật cũng góp phần nữa.) Trong 2h tiếp theo, cô sẽ tới thư viện làng Lá để tìm hiểu về giáo viên mới của mình.

.

Sasuke đứng đút tay vào túi quần như mọi khi, dáng vẻ bình thản.. Chỉ có nếp nhăn trên đôi mày và vẻ mặt cau có là cho thấy sự ức chế trong cậu. Naruto đã kiên nhẫn ngồi chờ từ 2 tiếng trước, giờ cũng đang gầm gừ và hậm hực vì giận dữ.

"Thầy giờ đang ở cái xó xỉnh nào rồi?!" cậu hét lên, đập tay xuống đất. "Rõ ràng bảo là 7h cơ mà!" Nghiến răng kèn kẹt. "Và cả Sakura-chan nữa?!"

Cuối cùng thì cô gái cũng xuất hiện vào lúc 10h30' với bộ mặt thích thú pha chút ranh mãnh.

"Thế là sao hở Sakura-chan!"

Cô suýt bật cười khi cậu tóc vàng phát điên, gào ầm lên hỏi sao giờ cô mới tới, vì nói nhanh quá nên cô chẳng nghe được mấy .

"Thì đó," cô nói, khoanh tay lại và chuyển sang đứng trụ bằng 1 bên chân, "giá hai cậu chịu khó tìm hiểu về đối thủ. Nếu các cậu lên thư viện tìm thông tin về Kakashi-sensei như tớ đây, các cậu sẽ biết ngay được rằng thầy thường xuyên đến muộn 4 tiếng trong bất kì dịp nào."

Sasuke lườm cô trong im lặng, trong khi đó Naruto đã máu nóng dồn hết lên mặt.

"Thật là — thật là — GHỪỪỪ! Tớ sẽ giết thầy!"

"Được thế thì tốt," Sakura nói thẳng. "nhưng giờ chúng ta cần vào việc chính trong lúc vẫn còn thời gian đã." Cô quay sang Sasuke, cậu nhìn cô với con mắt ngờ vực. "Nào Uchiha, chúng ta thật lòng với nhau một chút nhé."

Nếu để ý hơn một chút, chắc cô đã cảm nhận được Kakashi đang đứng giữa tán cây ngay cạnh bãi đất trống. Đồng đội của cô – vì không có kinh nghiệm trong việc cảm nhận chakra – cũng không hề hay biết gì. Sau khi nghe thấy lời tuyên bố thẳng thắn từ thành viên nữ duy nhất trong đội, người đàn ông tóc bạc quyết định ngồi chờ để nghe nốt câu chuyện.

"Cậu không thích tụi tôi và tụi tôi cũng chẳng thích cậu." Anh chàng Uchiha đảo mắt, nhưng cô vẫn tiếp tục nói, coi như không thấy gì. "Thế nhưng vấn đề là, chúng ta cùng chung một đội. Sau này nếu thích thì tách nhau ra cũng được, nhưng còn bây giờ, chúng ta cần tập trung. Cậu thực sự nghĩ rằng cậu có thể tự mình đấu lại Kakashi-sensei được sao?"

Cậu quắc mắt nhìn. "Tôi không giống như các cậu."

Cô lườm lại. "Cậu có thể thôi cái kiểu tự cao tự đại đó trong 1 phút mà lắng nghe được không? Cô rít lên. "Kakashi-sensei có nhiều kinh nghiệm trong chiến đấu hơn chúng ta nhiều. Thầy ấy phải hơn chúng ta gấp đôi – có thể là gấp ba – cả về tuổi tác lẫn trình độ."

Kakashi nhăn nhó. Có mái tóc màu bạc đâu có nghĩa là anh già đến thế.

Tiếc thay, đó lại là hậu quả anh tự chuốc lấy vì không bao giờ chịu để lộ tuổi thật cho người khác biết.

"Trong tờ giấy đó có ghi chúng ta phải cướp chuông từ thầy." Naruto hăng hái gật đầu, cậu cảm thấy tự hào về bản thân vì đã đọc hết cả tờ. "Chúng ta phải lấy chúng cùng một lúc rồi chia nhau."

"Tôi không đời nào lấy chuông cho cậu đâu," Sasuke chế nhạo, vênh mặt lên tạo thành vẻ mặt khinh bỉ. "Nếu hai cậu không tự lấy được cho bản thân thì các cậu còn kém cỏi hơn tôi tưởng đấy."

Tay nắm chặt, cô phải cố kiềm chế lắm mới không để mình giới thiệu cho cậu ta xem thứ sức mạnh mà cô học được từ tiên nhân Tsunade. Bốn năm ở với aniki không hề dạy cô tính kiên nhẫn hay sức chịu đựng đối với lũ khốn. "Nghe đây, tên đần độn ích kỷ, ngạo mạn kia," cô gầm gừ, thấy thế Naruto cười thầm trong bụng. "Cậu có thể phải dẹp cái tôi ngu ngốc đó sang một bên để làm việc với tụi này, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác đâu. Chúng ta sẽ thành một lũ ngu nếu từng người một đấu với thầy, vừa đấm đá vừa la hét như mấy con khỉ thiểu năng. Vậy nên nếu cậu không muốn bị đánh trượt và gửi trả lại học viện thì chúng ta buộc phải kết hợp với nhau để đánh bại thầy."

"Chậc." Nhắm mắt lại, cậu quay đầu đi, rõ ràng là muốn lờ cô.

Nhận thấy cô gái đang chuẩn bị ném một thứ – nhiều khả năng là một thứ rất sắc nhọn – về phía cậu nhóc, Kakashi chọn đúng ngay lúc đó để xuất hiện. Anh cười tít mặt lại, giơ tay lên vẫy chúng một cách uể oải.

"Chào buổi sáng, các em!"

"THẦY TỚI MUỘN!" Naruto hét lên, chỉ tay về phía anh như muốn kết tội.

Vẫn giữ nụ cười, anh thả túi xuống 3 cây cột gỗ và đặt chiếc đồng hồ báo thức lên cây cột ở giữa. Mặc kệ cậu tóc vàng đang gào lên chửi rủa mà cứ làm việc của mình như bình thường.

"Thầy đã đặt báo thức vào lúc đầu giờ chiều," anh từ tốn bảo chúng. Giơ tay lên, anh để cho chúng thấy mục tiêu của bài tập mà như thể trêu ngươi. "Ở đây thầy có hai cái chuông. Nhiệm vụ của các em là đoạt lấy nó từ thầy trước khi chuông báo hết giờ reo lên. Ai không làm được thì khỏi ăn trưa. Thay vào đó" – anh nói, vẻ tươi tỉnh – "sẽ bị trói vào cột gỗ và nhìn thầy ăn."

Hai cái bụng đồng thanh kêu ùng ục, Sakura nhếch mép cười. Cái vẻ mặt đau đớn hãi hùng của Naruto quá ư thú vị.

"Các em chỉ việc kiếm cho mỗi người... một cái chuông thôi." Sasuke nghiến chặt hàm. Naruto cau có còn Sakura nheo mắt suy nghĩ. "Nhưng vì không đủ cho tất cả nên chắc chắn một trong số các em sẽ bị trói vào cột. Và đó sẽ là người đầu tiên trượt." Cái chuông rung lên như chế nhạo. "Một trong số các em sẽ phải quay lại học viện." Naruto nuốt khan. "Muốn dùng vũ khí nào cũng được," anh nói. "Nhưng đã tấn công thì phải hết sức, không thì không có nổi một cơ hội đâu."

Sakura hướng một cái nhìn sắc bén về phía Sasuke, nhưng cậu vẫn khó chịu lờ cô đi. Kakashi thở dài đánh sượt trong lồng ngực.

"Đến cả cái giẻ thầy còn không tránh nổi!" Naruto bật cười, đưa tay lên để sau đầu. "Thầy sẽ chết mất thôi!"

"Đứa nào to mồm nhất thì đứa đấy yếu nhất," anh nói, vẻ lãnh đạm. "Thôi, cứ mặc kệ thằng ngốc đấy, chúng ta sẽ bắt đầu sau khi thầy ra dấu."

Cậu nhóc tóc vàng nổi gân xanh, mặt nhăn lại. Trong cơn tức giận, cậu phóng một chiếc kunai về phía thầy giaos và lao người tới. Thế nhưng chỉ trong tích tắc, Kakashi đã biến ra phía sau, một tay kéo bên tay cầm vũ khí chĩa ngược lai vào đầu cậu, còn tay kia tóm lấy mái tóc vàng bù xù.

"Từ từ đã nào," Kakashi chặc lưỡi, cười tươi. "Thầy còn chưa nói 'bắt đầu' mà."

Sakura đưa tay lên ôm mặt, trong khi Sasuke nhếch mép cười.

Vậy ra đây là shinobi thượng đẳng. Có lẽ cậu phải suy nghĩ lại về vụ "thầy-giáo-tôi-là-một-tên-ngốc-bị-giẻ-lau-bảng-rơi-vào-đầu".

"Nhưng ít nhất thì em cũng đã chịu nghiêm túc tấn công...," anh lẩm bẩm, mắt tít lại. "Thế có nghĩa là em đã bắt đầu coi trọng thầy rồi." Anh cười khúc khích. "Có lẽ... chỉ có lẽ thôi...," Cả 4 người họ đều mỉm cười hoặc nhếch mép. "...thầy bắt đầu thích các em rồi đấy... Nào. Chuẩn bị." Sự căng thẳng tràn ngập ba đứa trẻ. "Sẵn sàng."

Sasuke thu vai vào. Sakura mở rộng thế đứng, một tay gập lại.

"Bắt đầu!"

Chỉ trong chớp mắt cả ba đã biến mất – Sakura tóm lấy Naruto và lôi cậu ta theo cùng vì nếu không, thể nào cậu ta cũng đứng lại đòi đánh tay đôi với thầy. Kakashi khúc khích cười.

Được đó.

Dù là trẻ con hay không, anh thực sự bắt đầu thích chúng rồi.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hãy nhảy múa cho chúng xem đi, con rối của ta, và để chúng thấy gương mặt của ngươi;

Rút ra quân vua chứ không phải là quân át,

Vì ở bên cạnh ta là nơi chốn định mệnh của ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com