Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 05: Khởi đầu part 02

"Ta là Tazuna," Naruto nói nhái theo cái giọng nghe thật buồn cười trong khi miệng còn đầy miso ramen. "Ta là tên kĩ sư xây cầu bị dở, thế nên phải cố mà bảo vệ ta đấy, bởi vì ta ngu lắm! HỨ!"

Sakura khịt mũi trước lời phàn nàn của cậu nhóc tóc vàng, cố ăn hết bát miso ramen mà không bật cười. "Thôi nào Naruto; ông ấy có nói nghe ngớ ngẩn đến thế đâu."

"Có đấy!" cậu đáp lại, nhào vô tấn công bát mì thứ tư. "Mà thực ra là còn ngớ ngẩn hơn cơ!"

Cô kunoichi nở nụ cười với đôi đũa trong miệng. "Nói gì thì nói chúng ta vẫn phải đi cùng cho tới đi ông ta về nhà an toàn."

"Bực ghê!" Vài sợi mì bắn ra khi cậu hét lên. "Cứ tưởng được đi bảo vệ cho một cô công chúa, thế nào mà lại vớ phải ông già đó! Ai mà thèm cướp của ổng chứ? Thiệt tình!"

"Lạc quan mà nói," Sakura nhắc nhở, "nếu chúng ta không bị cướp tấn công trên đường thì càng sớm đưa được ông ta về, và thế là khỏi lo phải gặp lại ông ta nữa."

Cậu hậm hực, phùng má lên và lẩm bẩm với bát ramen. "Ừ, chắc thế." Cô mỉm cười.

"Đi thôi, Naruto," cô vỗ vào tay cậu. "Kakashi và Sasuke chắc đã ăn xong ở quán dango rồi đấy. Chúng ta mà không đến cổng làng sớm thì khách hàng sẽ bực mình, và phải nghe ông ta kêu ca suốt cả đoạn đường đến Sóng quốc."

Naruto nhăn nhó.

"Ông già dở hơi."

.

Naruto, như thường lệ, là người đầu tiên trong nhóm người ít ỏi bước chân ra khỏi làng. Tazuna bước ngay sau đó còn Kakashi với Sasuke và Sakura đi cuối cùng. Ngay lập tức, cái cục pin năng lượng di động giơ tay lên và ngả đầu về phía sau.

"Được rồi!" cậu hét đầy phấn khích. "Du hành thôi!"

Sasuke khẽ cau có sau lưng cậu tóc vàng, còn Kakashi chỉ thở dài chán chường. Nhiệm vụ lần này sẽ dài đây.

"Đây là lần đầu tiên em được ra ngoài cổng đấy!" cậu cười lớn, dáng đi khệnh khạng, chân tay vung vẩy.

Tazuna chỉ tay về phía cậu và nhăn mày nhìn Kakashi. "Có thật là tôi phải giao phó tính mạng vào tay thằng ngốc này không?"

"Không cần phải lo đâu," vị jounin cười ngại ngùng. "Tôi là ninja thượng đẳng, tôi sẽ bảo vệ ông."

Trong khi Naruto còn đang thầm rủa xả về người khách tồi tệ nhất trong lịch sử làng Lá thì Sasuke quan sát xung quanh. Thật tình mà nói thì cậu cũng chưa bao giờ được ra bên ngoài. Trước kia, đã từng có người hứa với cậu rằng sẽ đưa cậu đi dạo trong khu rừng bao quanh làng vào ngày đầu cậu trở thành genin – đương nhiên, giờ chuyện đó không thể trở thành hiện thực. Nó không bao giờ trở thành hiện thực.

Vì bận hướng cái nhìn lạnh lùng lên hàng cây ở phía bên kia con đường lớn, đầy bụi bặm nên cậu không biết rằng Sakura đang quan sát biểu hiện của cậu. Cô quay sang Naruto, thấy ngay cậu đã kịp hét lên với Tazuna vì điều gì đó.

"Nghe đây ông già kia! Đừng có đùa với ninja nghe chưa – nhất là với một người siêu hạng như tôi!" Sakura bật cười trước bộ mặt cáu tiết của Kakashi. "Tôi là đỉnh của đỉnh! Một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành Hokage đời tiếp theo, thế nên hãy nhớ kĩ tên tôi đây này! Uzumaki Naruto!"

Hiển nhiên là Tazuna chả hề thấy xúc động chút nào.

"Hokage à? Trưởng làng nhóc ý hả? Cứ mơ đi."

Và thế là nó đã bùng nổ – dây thần kinh nhẫn nhịn không hề tồn tại cuối cùng của Naruto.

"ÔNG LÀ CÁI LÃO GIÀ NGU NGỐC!"

Sasuke đảo mắt. "Tên thiểu năng," cậu lầm bầm, nhưng thật may mắn là cậu tóc vàng không nghe thấy. Một vụ cãi lộn đã là đủ lắm rồi.

"Khi nào tôi trở thành Hokage, rồi ông sẽ phải hối hận vì đã không kính trọng tôi hơn!"

Người kĩ sư xây cầu cong mày lên, vẻ lãnh đạm. "Kính trọng nhóc á? Quên đê. Kể cả nhóc có là Hokage đi nữa."

"ÔNG TIÊU RỒI!"

"Thầy đã bảo không rồi cơ mà, thằng ngốc này."

.

Thật ngạc nhiên là sau khi tất cả đã bình tĩnh, họ có thể bước đi trong im lặng. Nhưng cũng không được bao lâu vì Naruto bắt đầu thấy chán (Kakashi đáng ghét không cho cậu giết lão già say xỉn đó), cậu quay sang nói chuyện với Sakura.

"Ne, cậu đã bao giờ ra khỏi làng chưa, Sakura-chan?" cậu hỏi vu vơ, không thật tâm muốn nghe câu trả lời.

"Vài lần rồi," cô nhẹ nhàng đáp lại.

Cậu bạn đồng hành của cô suýt nữa thì khựng lại. "Thật á?"

Kakashi nhìn xuống, vẻ tò mò. "Học sinh học viện không được phép bước ra khỏi cổng cơ mà."

Cô gượng cười. "Aniki có đưa em đi khoảng 1,2 lần." Sasuke lại quay phắt ra nhìn, cô nhún vai. "Anh ấy được ra ngoài, nên họ cho phép em đi cùng." Anh sở hữu cả một đống chứng minh thư shinobi giả mạo; đúng là anh rất giỏi làm mấy thứ ấy.

"Eo ơi," cậu tóc vàng khẽ rên rỉ. "Không công bằng chút nào." Rồi lại quay sang cô cười tươi. "Nhưng giờ chúng ta có thể đi bất kì khi nào chúng ta muốn rồi nhỉ?"

Sakura cười nhẹ đáp lại. "Đúng thế, Naruto." Chỉ khi cô không bận luyện tập thôi. Mà cô thì lúc nào cũng bận luyện tập. Cô không muốn làm cậu phải thất vọng, nhưng việc trở nên mạnh mẽ quan trọng hơn rất nhiều – Luôn luôn là thế, cô tự nhắc nhở. Mình không được phân tâm. Tuyệt đối không.

Thật may là Naruto xem ra không để ý tới tâm trạng rối bời của cô.

'Tazuna-san?" cô lên tiếng, hy vọng kéo sự chú ý của cậu bạn sang hướng khác.

Người đàn ông rõ ràng là không được vui lắm khi thấy tên mình lại được gọi. "Gì nữa đây?"

"Theo cháu nhớ thì ông đến từ Sóng quốc đúng không?"

Ông không ngừng lại, và cũng không nhìn cô. "Thì đã sao?"

"Sóng quốc hiện tại không có shinobi phải không?" cô hỏi.

Người đàn ông dừng chân và liếc nhìn cô từ khóe mắt. "Phải," ông trả lời cụt lủn. "Sao nào?"

Sakura không cần phải nói gì thêm. Chiến dịch: Đánh lạc hướng Naruto đã thành công.

"Gì cơ, thật à?" ngôi sao của cả đội hỏi, vẻ bất ngờ. "Không có ninja nào ở đấy sao?"

"Không có đâu," Kakashi đáp, cảm thấy khá phấn khích khi được giảng cho học sinh một thứ đáng tốn thời gian của mình. "Đã là một quốc gia, dù văn hóa và phong tục có thể khác, nhưng hầu hết đều có làng ninja của riêng mình. Ngoài năm quốc gia lớn, còn có những quốc gia nhỏ hơn –"

Tới đó là đủ khiến Naruto hết thấy hứng thú.

Vị jounin thở dài bực bội. Ai bảo trông trẻ con là dễ nào. Lương lậu hiện giờ chả ăn nhằm gì với những việc anh phải làm. (...dù gì cũng có được trả công để làm thầy giáo đâu...)

"Thế là mình không phải đánh nhau với shinobi phía địch nào hả?"

"Sợ là không đâu," Sakura đáp, mặc dù trong lòng cảm thấy hơi thất vọng vì không có cơ hội để thử khả năng của mình đến đâu khi đứng trước một người khiến mình không khỏi run sợ. Đương nhiên là cô muốn biết liệu mình có thể tiêu diệt được kẻ địch hay không; bản thân cô vẫn còn chưa chắc chắn lắm việc mình trụ được với một shinobi cấp bậc cao hơn vì thiếu khả năng kết hợp với đồng đội hồi bài tập cướp chuông với Kakashi.

Vậy nhưng Sasuke là người duy nhất để mắt thấy vì cậu ta là người duy nhất thực sự nghiêm túc về nhiệm vụ này.

Tazuna trông rất lo lắng.

Và Sasuke thầm tự hỏi lí do tại sao.

Đôi mắt xanh nhạt của Sakura quay phắt sang bên cạnh khi cô nhìn thấy một vũng nước trên đường – và Kakashi cũng để ý tới nó như cô. Cô cau mày ngẫm nghĩ. Mấy ngày nay không hề có mưa, cô biết điều đó vì mỗi khi trời đổ mưa cô lại ngồi bên vệ đường. Cô thích cái cảm giác những hạt mưa hắt vào mặt.

Thế mà vấn có một vũng nước nhỏ xinh xinh nằm trên con đường đất đầy bụi bẩn. Một vũng nước còn đọng lại trong những ngày nắng hạn. Liệu, cô trầm ngâm, nó có mang ý nghĩa nào đó?

Khi tất cả còn đang bận rộn với những suy nghĩ của riêng mình, thì hai shinobi trông như ác quỷ khoác áo đen, đeo găng tay có gắn móng rất to trồi lên từ vũng nước.

Và trong khoảnh khắc, chúng xé toạc Kakashi ra thành nhiều mảnh đẫm máu, không thể nhận diện được bằng sợi dây xích dài có cạnh sắc nhọn. Hai tên cười một cách nham hiểm.

"Xong một con lợn."

--------------------------------------------------------------------------------------------------

Khi ngươi ngã trên mặt đất,

Hãy xoay vòng, xoay vòng

Cho tới khi nào tìm được thấy ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com