38.Người từng đứng sau Pháp- và căn phòng chứa mọi kịch bản
“Anh có từng nghĩ… người yêu anh thật sự có thể là một kịch bản do người khác viết không?”
---
Hiếu và Dương – dấu vết dẫn đến căn phòng bị khóa kín
Manh mối cuối cùng Hào để lại là một tài khoản thư viện điện tử cũ, từng đăng ký dưới tên người khác – nhưng lại lưu giữ một tọa độ GPS trong phần ghi chú: một căn nhà ngoại ô vùng Cam Ly.
Hiếu và Dương đến nơi. Căn nhà hoang, bụi phủ, nhưng cửa sau vẫn còn khóa mới.
– “Cậu ấy… từng ở đây.” – Dương thì thầm, như đọc chính trong trí nhớ của mình.
Họ phá khóa, bước vào. Trên tầng hai, là một căn phòng nhỏ, không cửa sổ, và chứa đầy sổ tay, giấy nhớ, và hồ sơ bệnh lý giả mạo.
---
Bên trong là một bản đồ kịch bản tình yêu
Trên tường có bốn sơ đồ dòng chảy, mỗi cái ghi rõ tên:
DƯƠNG – HIẾU – ĐĂNG – HÙNG.
Mỗi sơ đồ như một vở kịch, với các cột mốc được viết tay:
“Giai đoạn lôi kéo”
“Tạo cảm giác đặc biệt”
“Khoảng lùi cảm xúc”
“Hồi kết lý tưởng hóa hoặc rời bỏ”
Hiếu gần như không thở nổi.
– “Từng chi tiết… đều trùng khớp với những gì chúng ta đã trải qua.”
Dương đứng lặng trước bản đồ có tên mình – và một dòng ghi chú duy nhất, đỏ rực:
> “Cảm xúc lớn nhất là giận dữ. Không ai chạm vào được phần yếu mềm.”
---
Trong khi đó – tại Đà Lạt, Đăng tìm thấy Hùng trước
Hùng, rối loạn sau cuộc gặp người tự xưng là “bác sĩ từng điều trị cho Pháp”, ngồi lặng tại một quán nhỏ trong rừng. Trời lạnh, sương giăng, tay anh không ngừng run.
Đột nhiên, Đăng ngồi xuống trước mặt, lặng lẽ đưa cho Hùng một chiếc khăn ấm.
– “Anh không nên ở đây một mình.”
Hùng nhìn Đăng, bối rối.
– “Tôi tưởng anh còn ở Sài Gòn.”
– “Tôi từng thấy người nào đó.” – Đăng thì thầm.
– “Từ rất lâu… bên cạnh Pháp. Nhưng không trong bệnh viện – mà trong một quán rượu ngầm ở quận 3.”
– "Người đó không phải bác sĩ.”
– "Mà… là diễn viên.”
---
Thanh Pháp và người "bạn diễn” – một người từ quá khứ .
– "Pháp từng tìm cách tạo ra những ‘thử nghiệm cảm xúc’.
Có lần em ấy nói với tôi:
> ‘Nếu mình có thể khiến một người tin rằng họ yêu mình, thì cảm xúc của mình có thể là thật – ít nhất là khi ở cạnh họ.’”_
– “Người đó… từng đồng hành trong một ‘thử nghiệm’ Pháp dựng lên.
Hùng chết lặng.
---
– khi bóng tối không phải là kết thúc, mà là sự khởi đầu của trò chơi mới
Hiếu và Dương tìm được một đoạn nhật ký ghi tay cuối cùng:
> “Tôi muốn thử viết kịch bản cho một người không yêu tôi… để xem liệu cuối cùng, tôi có yêu chính mình không.”
Đăng cầm tay Hùng trong màn sương lạnh, giọng khẽ run:
> “Nếu em ấy thật sự chết vì cô đơn… thì người dựng lại vở kịch này không phải vì thương tiếc.
Mà là vì chưa từng muốn nó kết thúc.”
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com