7.Chúng Ta Từng Là Nhân Chứng Của Nhau
Lỗ hổng trong ký ức – và thời gian bị mất.
Ba ngày sau khi rời khỏi biệt thự, Hùng nhận ra: có một khoảng thời gian 4 tiếng giữa lúc Pháp được cho là rời khỏi nhà Đăng… và lúc thi thể cậu được phát hiện.
Không ai trong ba người cung cấp được bằng chứng chắc chắn về thời điểm đó.
Chỉ có Đăng – người cuối cùng ở cùng Pháp – nói một câu mơ hồ:
> “Anh ra ngoài mua thuốc lúc 21h. Khi về đã 22h. Không thấy Thanh Pháp đâu. Nghĩ cậu ấy về rồi.”
Nhưng camera quanh nhà Đăng đều mất kết nối từ 20h57 đến 23h10.
> Vô tình? Hay cố ý?
---
Tin nhắn nặc danh – ai đã gửi?
Hùng tìm đến một người bạn cũ làm trong ngành viễn thông, nhờ truy lại số nặc danh từng nhắn đến máy mình. Kết quả khiến anh rùng mình:
Tin nhắn không gửi từ điện thoại.
Mà là từ một máy chủ định tuyến quốc tế – dạng cấu hình chuyên dùng để ẩn danh trong điều tra nội bộ hoặc... theo dõi đối tượng.
> Ai trong ba người đủ trình độ làm điều này?
Hiếu – anh từng học xuất sắc ngành này , nhưng vì nghe lời gia đình, anh chọn học y
---
File ẩn trong ổ cứng – và bản sao vô hình
Ổ cứng mà Hiếu trao trước đó có 27 file. Nhưng khi kiểm tra bằng công cụ forensic, Hùng phát hiện… có 1 file đã bị xóa trước khi giao lại.
Anh khôi phục file, mở ra một đoạn ghi âm rất ngắn:
> “Đừng tin giọng nói của người an ủi em. Kẻ đó không yêu em. Hắn chỉ muốn giữ em như một con rối.”
Giọng nói là của… Hiếu. Nhưng không phải hắn đang nói – mà là Pháp đang nhại lại giọng hắn.
Tức là Pháp từng nghi ngờ Hiếu. Và ghi âm để cảnh báo chính mình.
---
Dương – dõi theo quá khứ bằng đôi mắt hối lỗi
Khi Hùng đối chất, Dương im lặng. Rồi đưa ra một mảnh giấy cũ, là bản in lịch sử định vị của Pháp do anh âm thầm lưu lại.
> “Anh biết mình sai. Anh từng dùng phần mềm theo dõi vị trí của Pháp – chỉ vì không tin cậu ấy.”
“Nhưng đêm hôm đó… tín hiệu từ điện thoại Pháp bị ngắt hoàn toàn từ 21h15 đến 23h.”
Vị trí cuối cùng trước khi mất tín hiệu: gần kho chứa nhạc cụ cũ của Đăng.
---
Căn phòng không ai quay lại – và camera chưa từng chết
Hùng đến kho nhạc cụ – nơi Thanh Pháp từng phụ Đăng sắp xếp đàn cũ.
Tường đầy bụi, cửa khoá, nhưng camera trên trần vẫn còn đèn xanh.
Hùng lén lấy thẻ nhớ. Về nhà, mở ra — và thấy thứ mà không ai muốn tin là thật:
> 22h14: Một bóng người gầy gò bước vào kho – Pháp.
22h21: Một người đàn ông đeo khẩu trang, áo khoác đen, bước theo.
Họ nói chuyện rất nhỏ. Sau đó… người đàn ông kia ép Pháp ngồi xuống, rút ra ống tiêm.
Cảnh quay mờ, nhưng rất rõ: Pháp gào thét, vùng vẫy… rồi ngất lịm.
> 22h37: Người đàn ông đó kéo Pháp đi.
22h58: Camera bị xoá.
---
Giọng nói trong bóng tối – và màn kịch chưa kết thúc
Hùng hoảng loạn. Nhưng chưa kịp gọi ai, điện thoại anh rung lên.
📞 Số nặc danh.
> “Đừng hành động dại dột.”
“Mọi điều em thấy… là để em hoài nghi, không để em hiểu rõ.”
“Em là nhân chứng – và khi nhân chứng nhớ lại quá nhiều, họ biến thành nạn nhân tiếp theo.”
“Em vẫn còn yêu một trong ba người họ. Nhưng chỉ một người… còn yêu em thật sự.”
---
– Lựa chọn.
Cuối chương, Hùng đứng giữa ba bóng người.
Không còn là quá khứ. Là hiện tại – cả ba cùng bước đến, mắt nhìn anh.
> Ai là người giết Thanh Pháp?
Ai là người thao túng?
Ai là người vẫn còn yêu anh đến tận cùng?
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com