Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21

Đôi mắt nó díu lại , giọng nói nhỏ dần đi rồi gục trên vai hắn.Hắn thấy bất ổn , liền gỡ tay nó ra và bik nó đã ngất , lập tức gọi taxi đưa nó đến bệnh viện lớn.

Lần thứ 3 nó nhập viện trong lúc nguy cấp nhất .

Nó được đưa đến phòng cấp cứu ....Và hắn lại ngồi bên ngoài đợi như bao lần trước.....trong lòng đầy lo lắng , không yên chút nào ....Căn bệnh của nó đã chuyển biến xấu ư?????

Hắn vùi đầu vào 2 lòng bàn tay , chờ đợi ....chờ đợi nó tỉnh.....

Đã khuya lắm rồi , nó vẫn nằm trong phòng cấp cứu chết tiệt kia , chưa có tín hiệu sẽ ra khỏi đó . 1 mình hắn ngồi bên ngoài , không gian yên lặng hết mức .Có thể nghe thấy tiếng thở gấp và nhịp đập của trái tim hắn, nghe thấy cả tiếng của con muỗi bay qua .

Vì hắn mà nó ra nông nỗi này, hắn thấy có lỗi, mà tim đau đớn quá .Vì hắn mà nó lo lắng đến phát ngất đi ....Có lẽ, căn bệnh ung thư máu của nó vì hắn mà nghiêm trọng lên mất .....Nếu như thế, hắn phải làm sao ??????

Tại hắn.....

Tại hắn hết.....

Nếu hắn không làm như vậy.....

Nếu không bỏ đi.....để nó lo lắng thì nó sẽ.......

Tất cả là tại hắn.....

Đing!!!!!!

Hắn lập tức đứng bật dậy , tiến nhanh vầ phía bác sĩ đang đi ra , gấp gáp hỏi:

-Cô ấy.....

-Thiếu gia Jungkook.....Cậu nên cho cô ấy nhập viện sớm !Chúng tôi đã tìm ra tủy thích hợp , chỉ cần cô ấy nhập viện, chúng tôi sẽ tiến hành lập tức phẫu thuật , vì tình hình bây giờ đang giai đoạn xấu , mong thiếu gia quyết định nhanh chóng , đến khi cô ấy tỉnh , hãy khuyên cô ấy phẫu thuật !Chỉ còn vài ngày nữa , bệnh cô ấy sẽ chuyển sang giai đoạn cuối , với người trẻ như thế chết đi rất uổng công !Thiếu gia , hãy nói cho cô ấy bik!

-Tôi.....tôi......

Giọng hắn trở nên run hơn , tay chân cũng mềm nhũn ra , đứng không vững ngồi thụp xuống ghế .Ông bác sĩ đỡ lấy hắn:

-Thiếu gia , cậu nên nghỉ ngơi thôi!Cậu cứ yên tâm , bây giờ cô bé rất bình an!

-Tôi....tôi...không dám nói với cô ấy .....Cô ấu sẽ càng đau đơn hơn khi bik mình mắc phải căn bệnh này .......

Ông bác sĩ nhìn hắn . 2 đôi mắt hắn đã đỏ lên , hắn đang kiềm chế nước mắt .

-Thiếu gia , cậu yêu cô bé đó?

-......

-Nếu yêu nhiều như thế , cậu hãy khuyên cô ấy nhập viện càng sớm càng tốt , vì có như thế , mới cứu sống được !

-Tỉ lệ là bao nhiêu?

-80%, nếu phẫu thuật thành công , căn bệnh này sẽ khỏi hẳn hoàn toàn !

-80%?????

-Đúng! Tỉ lệ thành công xuất sắc như vậy , nếu để lâu , e là.....

-Tôi biết rồi ....cô ấy đang ở đâu?

-Phòng hồi sức , thưa thiếu gia!

Hắn bước lẹ đến phòng hồi sức , mở cửa , bước vào.

Nó đang nằm trên chiếc giường trắng , nó đã 3 lần vào đây và nằm trên chiếc giường này .Nhưng lần này khác , lần này là vì hán.....

Hắn ngồi im nhìn nó .Sẽ nói gì với nó bây giờ , sẽ phải thế nào nó hiểu?

Đã 1h sáng , đôi mắt hắn mở to và nhìn nó....tỉnh lại đi.....

Vì quá mệt , hắn cũng thiếp đi ngay sau đó .....

CHỈ CẦN TÔI YÊU EM LÀ ĐỦ!
CHỈ CẦN EM SỐNG , TÔI CÓ THỂ ĐÁNH ĐỔI BẤT CỨ GIÁ NÀO!
CHỈ CẦN THẤY EM TRÊN ĐỜI , TÔI SẼ LÀM TẤT CẢ !

Nó tỉnh lại sau cơn mơ có hình bóng hắn.....

Và ngay trước mặt nó lúc này là khuôn mặt điển trai , rực rỡ của hắn khi ngủ , nhưng có vẻ không được thoải mái , vì đôi lông mày kia cứ giật giật ....Hắn vẫn ngồi đây và đang ngủ.....đôi tay hắn đang nắm chạt tay nó ....Vậy là hắn chưa chết ....hắn còn sống trong vụ tai nạn kia ....mà không....hắn có lấy 1 vết thương.....Điều đó làm nó thoải mái và an tâm .....

Nó muốn rút tay ra khỏi tay hắn , vì tay nó bắt đầu tê bởi hắn nắm quá chặt , nhưng không nỡ đánh thức hắn dậy , đành nhắm mắt ngủ tiếp.....

Tay nó càng tê hơn , liền giật lên , làm hắn choàng tỉnh , thả đôi tay của mình ra :

-Em tỉnh rồi à?Sinb?

Hắn tiện tay bấm cái nút đỏ bên cạnh , bác sĩ lập tức đi vào .Cũng là lúc nó mở đôi mắt to .Bác sĩ khám cho nó rồi nói :

-Thưa thiếu gia , tình hình đã ổn , nhưng mong cậu nhanh chóng nói với tiểu thư !

Hắn trở nên bối rối .Nó hơi giật mình , gặn hỏi:

-Tôi bị làm sao à?

-Không...cô....coo....không sao cả....

-Vậy tại sao bác sĩ.....

-Được rồi , tôi nhờ người đi mua dồ ăn sáng !

Hắn lập tức đứng dậy và gọi điện thoại cho ai đó , chắc là ông Jongdae .

Gọi xong , hắn nhét điện thoại vào túi , rồi ngả người lên chiếc ghế chẳng phải sô pha!

Nó nhìn hắn chăm chăm , rồi như phát hiện ra điều gì đó , hỏi:

-Đôi mắt của cậu.....chúng thâm cuồng rồi kìa !Đem qua cậu ngủ lúc mấy giờ?

-Chính xác là 1h30' sáng!

Nó nắm lấy tay hắn lo lắng hỏi tiếp:

-Sao lại như thế?Đừng nói, đêm qua , cậu ngồi canh tôi nhé?

-Đúng là như vậy!

Nó thôi không nắm tay hắn , phụng phịu :

-Cậu thật là.....Thiếu gia nhà giàu chưa bao giờ ngủ muộn như cậu mà cũng đòi thức đem như bọn học hành chúng tôi à?

-Vì cô , tôi có thể không cần ngủ!

Nó im bật .Câu nói của hắn như một loại điện có mức công phá rất lớn đi lướt qua từng tế bào và đâm trúng trái tim đang đập nhanh hơn bình thường của nó.

Mây mà đúng lúc ông Jongdae mang bữa sáng vào .Hỏi thăm nó vài câu rồi lui ra ngoài .Hắn một mực đòi đút cho nó ăn và nó cũng bị khuất phục .ư

Hôm nay là chủ nhật.....

-Sinb , tôi có chuyện muốn nói với cô !

-Chuyện gì?

Hắn bắt đầu trở nên ấp úng :

-Thực ra....thực ra.....chuyện về......

-Về gì?

-Cô ....cô ....cô dính phải ung thư máu , nó đang dần chuyển sang giai đoạn cuối !

Nó lập tức bị cứng đơ .Mắt nó nhìn hắn , không chớp .Khuôn mặt trở nên tái mét và nổi đường gân .Hắn ôm lấy vai nó:

-Sinb , tôi bik cô sẽ thật sự không chịu đựng nổi cú sốc này !Cô cần làm phẫu thuật ngay , tỉ lệ thành công rất cao , 80% cho người ung thư máu gần chuyển sang giai đoạn cuối , bác sĩ đã tìm ra tủy thích hợp , chúng ta chỉ cần đồng ý phẫu thuật thôi! Rồi căn bệnh đó sẽ không xâm chiếm cơ thể cô nữa !HÃY NGHE TÔI!NẾU KHÔNG EM SẼ CHẾT , XIN EM!

-Tôi....tôi...chúng ta ra khỏi đây thôi!Tôi không tin mình mắc căn bệnh quái ác này !Đi về!_Nó ngồi dậy và ra khỏi chiếc giường nhưng bị ngã , hắn đỡ được nó:

-Không , chúng ta không về , em cần phải đồng ý , tôi không thể để em chết được , em quan trọng với tôi!Hãy nghĩ cho tôi và bố mẹ , Jimin , Yerin và Dahyun , họ đều ở xung quanh em , cả ông Jongdae nữa , em hãy vì họ mà làm phẫu thuật đi !

Nó bật khóc , vùng vẫy khỏi hắn:

-Không....tôi không tin.....đưa tôi về ngay.....

Hắn ôm chặt lấy eo nó:

-Không , tôi sẽ không cho em rời khỏi đây , đến khi em chấp nhận !

Nó quay người nhìn hắn , đôi mắt đỏ au vì khóc :

-Sao cơ?Không cho tôi đi?Vậy cứ để tôi chết trong này đi !!!!Tôi sẽ không phẫu thuật , tôi không mắc phải căn bệnh gì cả!Ok?

-Không , em phải tin tôi chứ?

-TÔI KHÔNG BAO GIỜ TIN LỜI CẬU NÓI CẢ!!!!!

Hắn đơ người , đôi bàn tay thả lỏng , nó thoát khỏi tay hắn , lấy áo khoác lên người .Định đi ra khỏi cửa thì bị hắn kéo giật lại , 1 cái ôm run rẫy .

-Được....em không tin tôi....được ....tôi sẽ bảo bác sĩ đến nói cho em nghe !

-Tôi không tin.Buông ra.

-Vậy tôi sẽ bảo Jimin đến nói cho em bik!

Nó không vùng vẫy nữa , giọng nói nó bắt đầu run lên:

-Sao???Jimin...anh ấy .....bik......

-Đúng .

-Vậy....tôi...tôi.....

Và nó ngất thêm lần nữa.Hắn lại bế nó lên giường rồi hớt hải đi tìm bác sĩ .

Nó quá sốc với căn bệnh của mình .Khi cầm tờ giấy sức khỏe.....dòng chữ:Ung Thư Máu sắp sang giai đoạn cuối mà nó như run bần nật .....Nó có thể chết như vậy sao?Chết một cách vô ích ?Tại sao , khi xưa , nó không cảm nhận nhận được dấu hiệu này ?Đặc biệt , nó chẳng ốm lần nào và đi bệnh viện lần nào , tại sao có thể mắc phải bệnh này chứ.....nó run lên , chân tay mềm nhũn .May mà có hắn bên cạnh đỡ nó , không có lẽ nó đã gục xuống nền đất kia .

Bây giờ phải nói sai với gia đình ?Nó cảm thấy khó xử......

-Sinb , cô sẽ phẩu thuật phải không?

-Không!

Câu trả lời nó quá nghiêm túc , hắn ghét cái câu trả lời nayd , gắt lên:

-Tại sao chứ?Cô không quý bản thân sao?Còn người nhà , bạn bè cô định bỏ họ sao?Tiếp tục đẻ căn bệnh này lấn chiếm cơ thể ?

-Tôi sẽ bình thường .Như thế sẽ không khiến bố mẹ và anh Monbin lo lắng !Họ đều rất yêu tôi .Tôi sẽ không phẫu thuật .Cảm ơn cậu đã quan tâm tôi !

Nó lặng lẽ bước đi .....Hắn bị đảy lùi lại phía sau , giọng nói có phần tức giận và lo lắng :

-Nha đầu chết tiệt!Cô định để tôi sống không yên sao ?Tôi đã nói rồi , tôi thích cô , yêu cô , tôi không thể mất cô dễ dàng vậy được .Hãy đồng ý phẫu thuật đi!

Đáp trả hắn là sự im lặng của nó và tiếng giày quệt dưới đất .Tim hắn như muôn nó tung lên , đầu hắn như muốn vỡ ra , vì nó nghiêm túc như thế , khiến hắn khó chịu .Hắn chạy theo , đuổi kịp nó , dựa thế , ép nó vào tường của bệnh viện , hơi thở gấp gáp :

-Em phải phẩu thuật!

-Không.

-Em định chết như thế ư ?Sao em ngang bướng thế hả?Em là vợ của tôi , em phải sống tiếp bên tôi .Em phải phẫu thuật!

-.....

Đôi mắt to của nó giương lên nhìn hắn .Nó không muốn gia đình bik về bệnh của nó .Bố mẹ sẽ đau và ốm mất .Anh Monbin sẽ không có thời gian với chị Yuju , họ sẽ không thể tiến tiếp .Tốt nhất nên để mọi thứ như bình thường .Nếu có chết lí do là tai nạn xe .

Còn hắn , nó bik hắn lo cho nó , nhưng nó không thể phẫu thuật .Nếu phẫu thuật sẽ tốn rất nhiều tiền , nhà nó thì khá giả thật nhưng đau đến mức là giàu có , thừa tiền mà đem nộp viện phí , xin lỗi .

Nó lạnh lùng cầm tờ giấy khám sức khỏe thoát khỏi vòng tay hắn rồi đi ra ngoài cửa bệnh viện .Hắn nhìn theo , hắn bất lực quá .Sao nó lại có thể ngang bướng như thế chứ ?Chẳng phải đem qua , nó đã rất nhớ hắn , rất muốn gặp hắn và lo lắng cho hắn sao?Vậy sao không hiểu cho hắn một chút gì chứ?Thiếu nó , hắn sẽ sống tiếp được ư ?Hoang đường thật!

Hắn phải khuyên nó tin vào sự thật này !

Hắn chạy theo nó , nhưng không thấy nó đâu , lại nghe tiếng khóc vang lên ở cầu thang bệnh viện .Hắn chạy tới ....nhìn nó chăm chăm.....nó đây rồi.....

Hắn ngồi im lặng bên cạnh nó , nghe nó khóc .Hình như nó không cảm nhận được sự có mặt của hắn , đôi mắt hắn 1 lúc lại liếc nhìn nó , dựa vào tường , nhìn qua cửa sổ kính .Nó khóc nhiều lắm , khóc chẳng ngừng nghỉ , làm hắn nát lòng lắm .Hắn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nó , nhìn vào đó .Đôi mắt đã sưng húp , nó vẫn nấc lên từng đợt , nó khẽ nhíu mày , hắn cũng nhíu mày theo , rồi nói :

-Em phải tin tôi!

-.....

-Em tin phải không?Em tin em sẽ hết bệnh phải không?

-.....

-Hãy nhập viện , tôi sẽ làm tất cả để em được sống , chỉ cần em đồng ý thôi , mọi thứ sẽ ổn thỏa.

-Sẽ ổn thõa ư?Không đâu.....

-Tại sao lại không ?Em không hiểu thì làm sao bik?

-Tôi sắp chết rồi .

-Em chưa chết , em chỉ mới ở giai đoạn hai thôi , dễ dàng hết bệnh , em phải thử mới bik được!

-Tôi sợ....

-Có tôi ở đây , em không phải lo lắng .


Endchap

Trời ơi tui đau quá .....
Mặc dù , ít khi thấy sinb và jungkook khóc hay đau khổ nhưng các bạn hãy tưởng tượng ra đi nhá ! Vậy sẽ hay hơn rất nhiều !!!!!
Nhớ vote+comment nhé^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com