6. Hạnh phúc giản đơn của Yerin
Có lẽ Eunbi thật sự rất ghét nó.
Eunbi phạt nó ngồi dưới nắng vì nó cắn oan Eunbi, và nó đã tự hứa với lòng rằng từ nay sẽ không tùy tiện cắn người nữa, nó sẽ tuyệt đối nghe lời để không bị phạt. Khi nãy vì đau và rát nên nó đã khóc, nó muốn xin Eunbi tha cho nó, nhưng khi trông thấy khuôn mặt giận dữ của Eunbi, nó biết dù có van xin thêm nữa cũng vô ích. Eunbi vẫn giận, Eunbi vẫn mặc kệ nó vùng vẫy.
Eunbi sau khi phạt nó trông cũng chẳng dễ chịu gì, Eunbi vội vã đóng rèm và nhìn nó với một ánh mắt buồn. Nó đã ngoan ngoãn chịu phạt nhưng Eunbi vẫn không vui.
Eunbi thở dài thả xích ra cho nó, còn nhìn chằm chằm vào mặt, vào tay chân nó. Eunbi cứ chần chừ đứng một chỗ, vừa như muốn tiến đến gần nó vừa như không. Eunbi còn sợ nó, vì Eunbi còn sợ nó nên nó sẽ chủ động lại gần, nó sẽ cho Eunbi thấy rằng nó không cắn bậy bạ nữa và thực chất nó rất ngoan. Vậy là nó bò đến chân giường, nơi Eunbi đang đứng, nhưng Eunbi lập tức lùi ra sau một bước và lớn giọng.
- Ở yên đó.
Nó xụ mặt ngồi yên. Eunbi nhếch môi, thở mạnh ra đằng mũi, rồi như thường lệ vung nắm đấm và trừng mắt về phía nó.
- Chạm vào người tôi là coi chừng đấy nhé.
Vậy là nó buồn bã bò về chỗ cũ và chấp nhận sự thật rằng Eunbi ghét nó.
...
Một hôm như mọi ngày, nó bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng thường nhật. Cơn ác mộng có những con quái vật mặc áo khoác trắng muốt, răng nanh dài và to, cầm những ống tiêm khổng lồ chuẩn bị tiêm vào tay nó. Nó mệt mỏi dụi mắt, và phát hiện dây xích của nó được thả ra khá dài, nó có thể lăn thoải mái với độ dài dây xích thế này. Là Eunbi làm chăng?
Nó đảo mắt tìm Eunbi, nhưng không trông thấy Eunbi nằm ngủ trên sofa như mọi khi. Nó nhìn quanh phòng, cuối cùng phát hiện Eunbi đang ngồi trên bờ tường cạnh cửa sổ. Khung cửa sổ mở toang, gió lùa vào từng đợt và Eunbi không mặc áo khoác trắng. Nó nhìn xuống, và trông thấy một chiếc áo khoác trắng đang phủ trên người mình. Trong túi bên trái của chiếc áo khoác, nó lại tìm được một chiếc thẻ. "Hwang Eunbi. Khoa Ngoại tim mạch và Lồng ngực." Nó đọc được như thế, nhưng nó chỉ hiểu Hwang Eunbi là tên đầy đủ của Eunbi mà thôi.
Eunbi đang đọc sách, một cuốn sách rất dày, khi không mặc áo khoác trắng Eunbi trông thật khác. Eunbi tập trung đến nỗi không phát hiện ra nó đã dậy. Nó sợ rằng Eunbi ngồi như thế không cẩn thận sẽ té xuống, phòng nó ở tầng ba, cũng là tầng cao nhất ở tòa nhà phía Tây, nếu Eunbi mà giật mình thì thật sự nguy hiểm lắm. Nó lo lắng không biết làm sao, nghĩ tới nghĩ lui nó lại quyết định ngồi im, vì nó sợ khi nó nằm xuống, tiếng leng keng của dây xích sẽ khiến Eunbi giật mình té ngã.
Nó bỗng nhớ đến hôm nọ, hôm mà nó cũng chợt tỉnh giữa đêm vì ác mộng và trông thấy Eunbi ngồi bên khung cửa sổ hệt như bây giờ. Nó sợ Eunbi sẽ giật mình té xuống, nên không dám tạo ra tiếng động lớn, nó chỉ cẩn trọng tiến đến, kéo nhẹ ống tay áo của Eunbi. Nó muốn bảo Eunbi hãy vào trong chứ đừng ngồi trên này, vì nguy hiểm. Nhưng Eunbi đã hốt hoảng hét lớn và xô nó ra.
- Đi lên giường!
Khi đó Eunbi đã quát vào mặt nó. Và kết quả, vẫn là nó buồn bã quay về chỗ cũ.
Nó biết rằng hiện tại nó chỉ cần ngồi yên như vậy, sẽ chẳng có gì xảy ra cả nếu nó chỉ ngồi yên một chỗ, nhưng không hiểu sao nó vẫn thấy sợ, nó cứ sợ Eunbi sẽ té xuống.
Trong lúc lật sang trang sách khác, Eunbi bất ngờ nhìn về phía nó. Bàn tay khựng lại, Eunbi mở to mắt. May quá, Eunbi đã không giật mình khi trông thấy nó, giờ thì nó có thể an tâm nằm xuống rồi. Hình ảnh Eunbi trước mắt bỗng nhòe đi, có lẽ vì nó buồn ngủ, nó khịt mũi, dụi mắt nằm xuống và ôm chặt lấy chiếc áo khoác trắng của Eunbi.
Đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó vừa chạm vào chân mình, nó nhìn xuống, và trông thấy Eunbi đang đứng dưới chân giường.
- Sao khóc?
Mặt Eunbi không biến sắc, và Eunbi đã hỏi nó như vậy.
Nó khóc sao? Nó vì sợ Eunbi té xuống mà khóc sao?
Nó lắc đầu nguầy nguậy, co chân lên. Nó nghĩ bây giờ mới là lúc nó khóc thật và nó không muốn Eunbi thấy mặt nó lúc này, vì xấu lắm. Mùi hương trên áo khoác của Eunbi là thứ xoa dịu nỗi lo trong lòng nó, đó là một hương thơm dịu nhẹ như sữa tắm, lần trước khi ôm Eunbi nó cũng ngửi được mùi này, và nó rất thích. Nhưng vì Eunbi cấm nó lại gần, nên suốt một thời gian dài nó chẳng thể ngửi thấy.
Nó dụi mắt nhìn xuống chân giường, Eunbi đã không còn ở đó, nhưng bên cạnh chân nó có một chai nước. Nó liền ngồi dậy, vớ lấy chai nước và uống ừng ực, nó khát lắm rồi. Xong xuôi nó lại trông về sofa, vẫn không có Eunbi, nó đảo mắt, phát hiện Eunbi lại ngồi cạnh khung cửa sổ, tay đang cầm quyển sách dày mà mắt thì nhìn chằm chằm vào nó. Nhưng khi mắt nó chạm vào mắt Eunbi, chưa được 2 giây Eunbi đã quay đi.
Vậy là nó lại ôm áo khoác của Eunbi và ngủ.
Nhưng mà, về sau nó không nghĩ rằng Eunbi ghét nó nữa. Vì nó nhận thấy Eunbi thực chất rất quan tâm đến biểu cảm trên mặt nó, chỉ là Eunbi ít hỏi, ít nói, và luôn trưng khuôn mặt cau có ra với nó mà thôi. Eunbi hay nhìn mặt nó để đoán nó muốn gì, điều khiến nó ngạc nhiên nhất là Eunbi luôn đoán được chính xác những gì nó muốn. Như việc xác định được khi nào nó đói, Eunbi để vài gói bột lên chiếc xe đẩy mà Eunbi tự chế rồi đưa đến cho nó. Eunbi cho nó chọn thứ nó muốn ăn, Eunbi như muốn nó phải học cách tự lập. Vì nó là một đứa trẻ ngoan, nên nó sẽ nghe lời Eunbi, nó sẽ tự chọn và tự làm đồ ăn cho mình mỗi khi đói.
Nó nhớ một hôm trời mưa, lâu lắm rồi nó mới thấy mưa, vì trước giờ phòng nó toàn đóng rèm, nhưng từ khi Eunbi xuất hiện, cả rèm lẫn cửa sổ đều được mở ra thường xuyên hơn. Nó đã kêu lên một tiếng như để bày tỏ sự vui mừng khi thấy mưa. Sau đó nó thấy Eunbi ngẩn người, nó lập tức nhận ra bản thân vừa gọi tên Eunbi.
*Bi trong tên của Eunbi có nghĩa là "mưa" trong tiếng Hàn.
Cuối cùng nó cũng đã nhớ được cách cất giọng, nó vui lắm, nó muốn đến cạnh Eunbi, nói xin lỗi Eunbi, nói rằng nó thích Eunbi nhiều lắm và xin Eunbi đừng ghét nó nữa.
Vậy mà Eunbi vừa trông thấy nó bò đến đã nhăn mày gằn giọng. Vì chất giọng không mấy dễ chịu của Eunbi mà nó quyết định không tiến tới nữa, đành quay lại chỗ cũ vậy. Nó không muốn khiến Eunbi khó chịu hơn.
Nó buồn bã xụ mặt xuống, lúc đó nó nghĩ Eunbi chắc sẽ chẳng bao giờ có thể thương nó, vì Eunbi vẫn cọc cằn như cũ, Eunbi vẫn trông khó chịu mỗi khi nó tiến lại gần. Dù nó luôn cố gắng chứng tỏ cho Eunbi thấy mình là một đứa trẻ ngoan, dù nó luôn răm rắp nghe lời Eunbi, nhưng kết quả thì sao? Kết quả vẫn là Eunbi không thương nó.
- Ăn bánh không?
Câu hỏi đó của Eunbi khiến nó vô cùng ngạc nhiên, nó không nghĩ Eunbi sẽ hỏi đến nó trong khi đang khó chịu. Nó liền gật đầu, tuy nó không biết Eunbi sẽ cho nó ăn bánh gì, chỉ là trong trí nhớ của nó thì mọi loại bánh đều ngon. Eunbi sau đó đã hỏi một câu mà nó không hiểu: "Socola hay trà xanh?". Nó đã nghiêng đầu, chớp mắt nhìn Eunbi.
Và nó trông thấy một cảnh tượng đẹp không tưởng. Eunbi cười. Dù nụ cười ấy rất ngắn ngủi, chóng đến rồi cũng chóng đi hệt như gió vậy, nhưng nó cảm thấy hạnh phúc đến kì lạ khi trông thấy nụ cười đó. Cảm giác rất khác so với khi trông thấy nụ cười của Sojung, nó không lí giải được, nó chỉ biết nó muốn nhìn thấy Eunbi cười lần nữa.
Eunbi đột nhiên đem một chiếc hộp đến trước mặt nó, nó lại ngạc nhiên. Eunbi đang đứng rất gần, rất gần nó, và Eunbi trông không hề khó chịu tí nào. Nó bỗng khó hiểu, Eunbi hết sợ nó rồi sao? Eunbi không ghét nó nữa sao?
Eunbi đưa đến trước miệng nó một mẩu bánh, nó đã ăn. Khi Eunbi đưa đến miệng nó một mẩu bánh khác, nó cũng lại ăn. Vì bánh Eunbi cho thật sự ngon lắm. Nó hạnh phúc nuốt xuống, cũng chẳng biết đã bao lâu rồi nó mới được ăn bánh ngon như vậy. Trước giờ người ta chỉ cho nó ăn bột, bột thì nhiều vị thật đó nhưng nó không thấy hứng thú cho lắm, nó chỉ ăn vì ngoài bột ra nó chẳng được ăn gì khác mà thôi.
Trong hộp có hai cái bánh, Eunbi hỏi nó thích cái nào hơn, nó liền chọn bừa một cái, vì cái nào nó cũng thấy ngon cả. Eunbi đã cho nó ăn cái nó chọn, và nó cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Tim nó đập mạnh và nhanh đến nỗi nó cảm thấy khó xử. Cũng từ chuyện này mà nó có thể kết luận một điều rằng Eunbi thực chất không ghét nó. Nếu Eunbi ghét nó, Eunbi sẽ chẳng cười với nó. Nếu Eunbi ghét nó, Eunbi sẽ chẳng cho nó bánh. Nếu Eunbi ghét nó, Eunbi sẽ chẳng cho nó lựa chọn.
Đêm đó nó vui đến không ngủ được, nó lẳng lặng ngồi một chỗ, tâm trí cứ mãi tái hiện lại nụ cười của Eunbi, nụ cười xinh đẹp nhất mà nó từng thấy. Nó nhận ra Eunbi rất hay quan sát nó, bởi hầu hết những lần nó vô tình nhìn sang Eunbi cũng đều phát hiện Eunbi đang nhìn nó. Mặc dù mỗi lần như vậy Eunbi đều quay đi rất nhanh, nó vẫn thấy vui vì Eunbi đã chú ý đến mình. Bấy giờ thì nó đã có thể lí giải cho việc Eunbi khó chịu mỗi khi được nó ôm, không phải vì Eunbi ghét nó, Eunbi khó chịu vì đơn giản Eunbi không thích được ôm mà thôi.
Về sau nó rất hay nói chuyện với Eunbi, dù nó chỉ nói được những từ đơn giản, nó vẫn cảm thấy vui vì nó đã có thể cất giọng. Ngoài chuyện nó không còn được thấy Eunbi cười ra, thì Eunbi không còn sợ nó, Eunbi thỉnh thoảng cũng hay tiến lại gần nó để đưa đồ ăn hoặc thả xích, Eunbi không thường xuyên dùng chiếc xe đẩy mà Eunbi tự làm nữa. Eunbi dù luôn tỏ ra lạnh nhạt nhưng lại rất quan tâm đến nó, nó không hiểu tại sao, nhưng là gì cũng được, nó không quan tâm, miễn Eunbi không ghét nó là nó thấy hạnh phúc rồi.
---------------------------------------
Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.
https://truyen2u.com/tac-gia/Matchitow
Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com