Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. bão sự thật

Hôm nay từ bầu trời âm u lại trút xuống một cơn mưa giận dữ, mưa nặng hạt vỗ lộp độp vào khung cửa kính, mưa trắng xóa cả thành phố. Cũng may sáng nay tôi và Yerin quyết định đến công ty sớm, bằng không chắc sẽ hắt hơi liên tục cả ngày vì mắc mưa.

Vì trời cứ mưa không ngừng, tôi chẳng thể ra ban công đổi gió, phòng Pantry thì cứ 5 phút lại có người ra vào, tôi cuối cùng đành ôm tách trà nóng của mình đi về phía lối thoát hiểm. Chọn lối thoát hiểm để giải khuây thì kể ra con người tôi cũng kỳ quặc thật, nhưng đó là nơi cũng lý tưởng không kém cạnh ban công, bởi hầu hết mọi người đều sẽ chọn sử dụng thang máy thay vì cuốc bộ trong lối thoát hiểm, vô hình chung biến lối thoát hiểm thành nơi có ít người qua lại nhất.

Chỉ là tôi không ngờ quyết định đó của bản thân đã khiến tôi trở thành một kẻ nghe trộm bất đắc dĩ. Tôi không có hứng thú nghe lén cuộc nói chuyện của người khác, nhưng kể từ khoảnh khắc trông thấy Yerin, chân tôi đã không tài nào cử động nổi.

"Em nghĩ mình làm vậy là hay lắm sao?"

"Gì nữa đây...? Chẳng phải chị đã cảm động suýt khóc khi trông thấy hai tấm vé à?"

Chân bước ngược lại vài bậc thang, tôi cảm nhận được tim mình đang đập nhanh hơn bao giờ hết, linh tính mách bảo tôi đang bị ai đó đùa giỡn, rằng tôi sắp sửa có thể tỏ tường toàn bộ những sự tình mà tôi đã bỏ sót.

Qua hình ảnh mờ nhạt phản chiếu từ khung cửa kính, tôi thấy Jung Eunbi dần rút ngắn khoảng cách với Yerin, cho đến khi cả hai chỉ còn cách nhau mỗi một đốt ngón tay.

"Đem cảm xúc của người khác ra đùa giỡn hẳn là sở trường của em nhỉ?"

"Không không, em không đùa, có gì để mà đùa cơ chứ? Trước giờ em luôn rất có trách nhiệm với những điều mình đã nói. Nếu nói về chơi đùa cảm xúc, là chị đang chơi đùa cảm xúc của em mới phải."

Jung Eunbi hạ giọng, nhưng lối thoát hiểm này yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe được tiếng thở của cả chị và Yerin.

"Em đã dung túng chị quá lâu rồi. Bao giờ chị mới giải quyết xong chuyện tình cảm cá nhân của chị đây?"

"Eunbi..." - Yerin thở dài quay đi, giọng chị pha chút mệt mỏi - "Chuyện này chúng ta đã nói xong rồi mà em?"

Tim hẫng đi một nhịp, tôi cắn răng lùi về sau thêm một bước trong sự bàng hoàng. Cái tên Eunbi bật ra từ miệng chị không chỉ dành để gọi mỗi mình tôi.

"Xong hả?" - giọng cười khinh rẻ của Jung Eunbi đồng điệu với tiếng mưa bên ngoài đến lạ - "Không. Nó chỉ ổn với bản thân chị thôi, đồ ích kỷ. Chị định diễn vở kịch này đến bao giờ? Đừng cố tỏ ra mình ngây thơ trong sáng nữa Jung Yerin, chị nghĩ Hwang Eunbi là đồ ngu à?"

"Đừng lôi em ấy vào đây."

"Chuyện liên quan đến em ấy, đương nhiên không thể thiếu tên em ấy. Còn nhớ chị đã từng nói gì chứ? Nếu Hwang Eunbi biết được chuyện dơ bẩn chị làm, chị sẽ chủ động chia tay em ấy."

Vai tôi run lẩy bẩy trước những lời đanh thép của Jung Eunbi, tôi lo lắng, và sợ hãi, cảm tưởng như người vừa cất tiếng có thể nhìn thấu ruột gan mình. Yerin đang bị khống chế, chị hoàn toàn không có tiếng nói trong cuộc hội thoại này, và dù chỉ qua hình ảnh phản chiếu trên khung kính, tôi cũng có thể thấy được sự sợ hãi qua cách chị co chặt nắm tay.

"Em rốt cuộc đang muốn nói gì?"

"Chị giả ngốc hay là ngốc thật vậy?" - Jung Eunbi cười, đoạn nâng cao cằm Yerin chỉ bằng một ngón tay - "Hwang Eunbi biết cả rồi đấy, chuyện chị cắm cho con bé cặp sừng."

"Jung Eunbi! Em..."

"Em? Em giúp chị phơi bày sự thật, chị nên cảm ơn em mới phải."

"Em đã hứa sẽ không can dự vào đời sống cá nhân của chị!"

"Đúng. Yerin, đúng. Em hứa không can dự vào đời sống cá nhân của chị, giữa em và chị là mối quan hệ gì em đương nhiên là hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Nhưng em chưa bao giờ nói rằng bản thân sẽ không can dự vào đời sống cá nhân của Hwang Eunbi."

"Vì cái gì...? Vì cái gì lại muốn hủy hoại chị đến cùng như vậy?"

"Trực giác của phụ nữ vốn rất mạnh mẽ, chị nghĩ Hwang Eunbi ngốc đến mức cần có người chỉ điểm sao? Dựa vào phản ứng mà em tận mắt trông thấy, thì con bé vốn đã biết chị ngoại tình từ trước rồi, chẳng đợi đến em ra tay, cho nên không thể nói là em hủy hoại chuyện tốt của hai người. Với cả, em chỉ mấp mé đôi chút về chuyện chị có người khác, chứ chưa tiết lộ cho con bé biết người đó là em."

"Jung Eunbi!"

Cốc trà trên tay tôi thình lình rơi xuống, trà nóng nhằm vào chân tôi mà đáp. Nóng, đau, rát đến cùng cực, nhưng tôi vẫn cố cắn răng chịu đựng không kêu nửa lời. Tôi có thể che giấu nỗi kinh hãi của mình, song lại không tài nào giấu nổi âm thanh lốc cốc phát ra từ chiếc cốc giấy đang tuần tự lăn xuống từng bậc thang.

Hai bóng người phản chiếu qua khung cửa kính tức thì tách nhau ra, tôi lập tức xoay người, lo sợ bọn họ biết được bóng người lấp ló sau tay vịn cầu thang chính là một Hwang Eunbi hèn nhát. Tôi không luống cuống rời đi, mà ngược lại giữ cho mình một dáng vẻ điềm tĩnh, chậm rãi rời khỏi lối thoát hiểm trong yên lặng.

Tôi không nghĩ hai người họ nhận ra tôi, mà tôi hiện tại không quá quan tâm đến chuyện đó, cũng chẳng muốn nghĩ đến chuyện gì khác, đầu óc tôi rỗng tuếch, vừa mông lung vừa vô định. Có điều, với vết bỏng trên mu bàn chân của mình, tôi nghĩ tôi cần phải làm lạnh nó trước tiên.

Tôi bình thản bước vào phòng Pantry của một tầng khác, cách bộ phận mà tôi làm việc 3 tầng lầu, ngỏ ý xin một cốc giấy nhỏ cùng một vài viên đá, sau đó vào nhà vệ sinh cùng tầng và bắt đầu rửa vết bỏng với nước lạnh.

Nhìn bàn chân đỏ ửng một cách bất thường của mình, tôi tự hỏi không biết là do sức chịu đựng của bản thân quá cao siêu hay do trái tim tôi sớm đã bị đoạn hội thoại giữa hai người kia bóp nghẹt. Nỗi đau thể xác không so được với nỗi đau trong lòng, tôi bất giác ôm lấy lồng ngực, ôm lấy quả tim đang khóc lóc ỉ ôi chẳng có lấy một ai dỗ dành.

Tôi không thấy Jung Eunbi khi trở về bàn làm việc, không phải tôi quan tâm muốn biết hai người họ đã trở về hay chưa, mà vì vị trí ngồi của tôi và Jung Eunbi ở cạnh nhau, nên chỉ vô tình biết được chị chưa quay lại qua tầm nhìn ngoại vi. Về phần Yerin, tôi không có can đảm ngẩng đầu trông sang bàn làm việc của chị. Tôi sợ mình vô thức chạm phải đôi đồng tử chất chứa nhiều tâm sự của Yerin.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, nghe nói đã gây ngập lụt ở một vài nơi, kể ra thấy thật nặng nề, nhưng tôi lại cảm thấy như được vỗ về khi nghe tiếng mưa rơi. Nên, dù có hơi ích kỷ một chút, tôi hiện tại chỉ mong trời cứ mưa như thế cho đến khi tôi cảm thấy khá hơn.

Cộc cộc. Trưởng phòng gõ hai gõ xuống mặt bàn làm việc của tôi, phải đến khi thật sự hoàn hồn tôi mới ý thức được người trước mặt mình là ai.

"Hôm nay sắc mặt em không được tốt lắm. Cảm rồi à?"

Tôi bất giác sờ tay lên mặt mình, tiện thể vỗ vào má bốn lần:"Không...không đâu ạ, em ổn mà."

"Thật không? Nhìn em xanh xao lắm, hay là đói bụng rồi?"

"Không ạ, em cũng không muốn ăn gì."

"Không muốn ăn cũng phải ăn, đến giờ nghỉ trưa rồi, hôm nay canteen có xúc xích hun khói em thích đấy."

Nếu không có Trưởng phòng, tôi nghĩ tôi thật sự sẽ không cho gì vào bụng dù có là trưa, hay chiều, hay tối. Cả ngày làm chuyện gì cũng không ra hồn, đầu óc tôi cứ lâng lâng trên chín tầng mây, may mắn là không bị ai khiển trách.

---------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://truyen2u.com/tac-gia/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com