Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7. hai tấm vé

"Eunbi, client muốn logo của chúng ta phải tạo cảm giác mùa Xuân một chút vì cửa tiệm dự kiến sẽ khai trương vào mùa Xuân."

Tôi ngẩng đầu, không tài nào giấu nổi sự mệt mỏi trong ánh mắt, đó đã là mẫu thiết kế thứ năm không được duyệt của tháng này.

"Họ nói gì về mẫu mới nhất của em ạ?"

Tôi chỉ không biết họ thật sự muốn gì, bởi mỗi lần gửi thiết kế đi lại có một phản hồi mới, và để tìm ra một ý tưởng thiết kế thỏa mãn tất cả các phản hồi mới lẫn cũ thật sự rất đau đầu. Tuy nhiên đây không phải bên khách hàng khó khăn nhất tôi từng gặp, kỷ lục bị từ chối cao nhất của tôi là hai mươi lần, cũng vì lẽ đó mà tôi được vinh dự đứng đầu phòng Thiết kế về sự kiên nhẫn và sức chịu đựng thượng thừa.

"Hơi quá u tối, cảm giác như Halloween, họ bảo thế."

Tôi bất lực cười trước lời nhận xét đó, Jung Yerin ở cách đó không xa cũng nghe được lời mà Trưởng phòng nói với tôi, chị thay vì trộm nhìn tôi đã trốn sau cửa phòng Pantry, vội vã nhắn một tin an ủi:"Cục cưng cố lên".

Tôi không thể không nở nụ cười khi trông thấy mẩu tin ấy.

Thở ra một hơi để trút bỏ phiền muộn, tôi lại tiếp tục nghiên cứu những phản hồi từ khách hàng. Có đôi lúc tôi cần phải trực tiếp làm việc với khách hàng, có đôi lúc thông qua Trưởng phòng, hoặc Phó phòng, vì tôi thường được nhận xét là quá lạnh lùng và khô khan để tiếp chuyện người khác. Tôi cũng công nhận điều đó.

Thậm chí có lần trong tiệc công ty hằng năm, tôi được dịp nghe đồng nghiệp lén lút nhận xét về mình trong nhà vệ sinh, đại khái nói rằng tôi quá u tối và nhạt nhẽo, rằng họ chỉ vì tử tế nên thi thoảng mới cố bắt chuyện để tôi đỡ cô đơn. Thật ra tôi luôn ngầm đồng thuận với tất cả những nhận xét mà đồng nghiệp dành cho mình, vì tôi nghĩ họ nói đúng, kể cả khi tôi không thật sự thân thiết với ai. Tuy nhiên, Yerin chưa bao giờ nhận xét về tôi giống như họ, chị chưa bao giờ bày tỏ quan điểm về tính cách hay lối sống của tôi, nên thú thật tôi cũng có chút tò mò, tôi nghĩ tôi sẽ lấy hết can đảm để hỏi chị vào một lúc thích hợp nào đó.

"Em thích xem nhạc kịch không?"

Tôi tức thì phóng ánh nhìn về nơi phát ra tiếng nói ấy, Jung Eunbi cong môi cười, chị phe phẩy hai tấm vé nhạc kịch Romeo and Juliet trước mắt tôi.

"Cho em đấy, nhất định phải đi xem với người em yêu nhé."

Vào khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chị hiện mỗi nụ cười của Yerin, người chị vừa rời công ty cách đây ít phút vì có hẹn cùng ăn trưa với khách hàng.

"Thế em có thể mời chị không?"

Lời từ miệng tôi thốt ra hoàn toàn đối lập với những gì tôi đang nghĩ trong đầu, tôi đề nghị một cách điềm tĩnh, như một lẽ hiển nhiên, như một lời mời tử tế, không cợt nhả, không đưa đẩy, cũng không có bất kì ý đồ không đứng đắn nào khác.

"Em đúng là khiến người khác không thể đoán trước." - Jung Eunbi cười xòa rít vào một hơi, đoạn vuốt ngược tóc ra sau - "Cảm ơn sự tử tế của em, nhưng chị đã giữ lại phần cho mình rồi, nó chắc chắn là một vở kịch đáng xem."

Cũng may mọi người trong văn phòng đều đã xuống canteen ăn trưa, bằng không cuộc hội thoại giữa tôi và Jung Eunbi sẽ trở thành chủ đề bàn tán trong suốt ba ngày tới mất.

"Mà, Hwang Eunbi này..."

"Vâng?"

"Nếu hôm đó em đến một mình, chị sẽ xem đó là sự đồng ý."

Giống như bị phù phép, toàn thân tôi đông cứng, mắt cứ dán chặt vào hai tấm vé nhạc kịch trên bàn làm việc của mình, từ lúc Jung Eunbi còn ở bên cạnh cho đến khi chị bỏ đi ăn trưa. Tôi tự hỏi vì sao bản thân lại có những cảm xúc đáng hổ thẹn như vậy, tim tôi đập nhanh, cơ hồ tưởng chừng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, và dù chỉ qua hình ảnh phản chiếu trên khung kính trong suốt, tôi cũng biết mặt mình đang đỏ bừng lên. Phải mất kha khá thời gian tôi mới có thể quay về trạng thái bình thường, nhưng rồi lại tốn thêm một vài phút đắn đo xem bản thân có nên xuống canteen ăn một bữa trưa đàng hoàng hay không, tôi sợ mình sẽ chạm mặt Jung Eunbi, người tôi không biết phải bày ra vẻ mặt gì khi đối diện lúc này.

Băn khoăn tới lui, kết quả tôi đã bỏ bữa trưa, thay vào đó là lót dạ bằng một vài chiếc bánh ngọt trong phòng Pantry.

Đêm đó Yerin về muộn, tôi như mọi khi ngủ gật ngoài sofa chờ chị đến hơn 11 giờ, chỉ vì muốn trực tiếp khoe với chị hai tấm vé nhạc kịch được cho hồi sáng.

"Romeo and Juliet? Thật hay mơ vậy? Vở này khó săn lắm đấy Eunbi! Mỗi tháng họ chỉ diễn mỗi một lần và vé luôn sold out trong 5 phút."

"Thế ạ...?"

Tôi tất nhiên là hết sức kinh ngạc, bởi trước giờ chưa từng thấy Yerin tỏ ra hứng thú với nhạc kịch, không phải, nói đúng hơn là hẹn hò lâu như vậy, tôi thậm chí còn chẳng biết chị cũng có hứng thú với nhạc kịch. Điều đó khiến lòng tôi chùng xuống, tôi vô thức ôm gối ngả đầu lên lưng ghế sofa, ngước nhìn chị với đôi mắt trĩu nặng.

"Ừm. Chị từng thử săn mấy lần, nhưng đều lỡ mất vì tranh không lại người ta, một tấm vé thường cũng không có, vậy mà em săn được những hai vé VIP. Em làm cách nào vậy?"

"Không ạ...không phải em tự mua đâu, là...được cho."

"Ồ!"

Yerin hào hứng đến hai má đỏ hồng hết lên, chị cứ cười mãi, thậm chí còn chụp hai tấm vé đăng lên mạng xã hội. Yerin chẳng buồn hỏi ai là người tốt bụng đã cho tôi hai tấm vé, chẳng buồn thắc mắc vì sao tôi vốn không có hứng thú với nhạc kịch nhưng vẫn nhận tấm lòng của người ta, sự chú ý của chị lúc bấy giờ đã dồn cả vào hai tấm vé, không còn giữ lại một chút gì cho tôi cả.

Ngay khi những suy nghĩ ấy vừa lướt ngang tâm trí, Yerin bất chợt ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Hôm đó chị sẽ hủy hết lịch trình bằng mọi giá, chị sẽ xin nghỉ phép, hay là chúng ta cùng nghỉ phép đi, được không?"

Trước bộ dạng hào hứng như trẻ con của chị, tôi chỉ phì cười gật xuống. Cả tôi và Yerin đều còn những hơn hai mươi ngày phép, chúng tôi đều là những con trâu chăm chỉ cày bừa, dù mệt đến không để lết ra khỏi giường vẫn sẽ đến công ty bằng được, người thì xem việc đi làm như một thói quen không thể thiếu trong sinh hoạt hằng ngày, chỉ cần ở nhà sẽ đổ bệnh, người thì nếu không đi làm sẽ cảm thấy bản thân thật vô dụng, suốt ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, lý do của cả hai tuy là khác nhau nhưng lại dẫn đến cùng một kết quả.

"Hwang Eunbi." - Yerin bỗng áp sát đến tôi - "Mình hẹn hò đi, em có nơi nào muốn đến hay việc gì muốn làm không? Dù sao cũng phải đợi đến tối kịch mới bắt đầu."

"Hmm...em có thể suy nghĩ không?"

"Được, chúng ta sẽ cùng suy nghĩ. Xem nào...từ giờ đến đó còn hơn một tuần, cho em bốn ngày suy nghĩ."

"Vâng, cảm ơn chị."

"Chị đi tắm đây, em vào phòng ngủ đi nhé, đừng đợi."

"Em biết rồi."

---------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://truyen2u.com/tac-gia/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com