Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12

Riz bước ra từ gốc cây, trời vẫn còn tối lắm, cúi xuống nhìn đồng hồ của mình, 4 giờ sáng, mới nói chuyện với bọn họ có mấy câu mà đã 4 giờ sáng rồi.

'Nếu như bất ngờ có ai thấy mình thì có kì quái lắm không nhỉ? 4 giờ sáng chạy bộ chăng?'

Nghĩ rồi nhìn lại bộ y phục đang mặc trên người, chả có gì giống đồ tập thể dục cả! Sei, Riz và Yuu khác với Edna, vì họ là Thần Chết, cơ thể vốn dĩ chẳng ấm áp như con người, nên lúc nào cũng mặc quần áo che kín cả người để không có ai vô tình đụng trúng người họ. Con người vốn là loại sinh vật phức tạp, chỉ cần thấy cái gì khác lạ, như người ngoài hành tinh chẳng hạn, thì sẽ lấy làm hiếu kì, biết đâu bất ngờ có một ngày nọ cả ba người họ mở mắt dậy và thấy mình đang nằm trên bàn thí nghiệm thì chắc buồn cười lắm! Thoát ra cũng dễ thôi nhưng phiền phức, thà từ đầu không dính đến. Edna thì khác, Edna giống mẹ, mẹ của Riz và Edna là Thiên Thần, từ khi sinh ra Edna đã ấm áp đến lạ, con bé bao giờ cũng phát ra hào quang, như một mặt trời nhỏ vậy. Cho nên cũng không cần rườm rà như bọn họ, mặc hết lớp áo này đến lớp áo kia.

Riz đi qua con phố nọ, bất giác mỉm cười khi nhìn thấy bến xe buýt hôm nào, nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau mình bị gọi là biến thái, liền bối rối gãi đầu. Chả hiểu cái bộ óc này như thế nào mà mỗi lần nhớ lại cái lần gặp định mệnh (miễn cưỡng gọi là) đẹp đẽ thì toàn nhớ đến việc bị gọi là biến thái! Đến nỗi lúc còn trong bệnh viện SinB cũng có ý kiến

-"Sao unnie cứ nhớ những thứ không tốt đẹp thế?" - con bé nghiêng đầu khó hiểu, lúc này mắt đã khỏi được vài ngày rồi

Thay vì nói 'Bởi vì ta có phải thiên thần đâu!' Riz lại nói - "Ờ thì cái gì làm mình ấn tượng nhất mình sẽ nhớ lâu mà!"

-"Thế..." - SinB đột nhiên áp sát mặt vào Riz làm Riz bất ngờ rụt cổ lại một chút - "...unnie nhớ tới em suốt đời nhé!"

Riz bật cười xoa đầu con bé.

Ngốc ạ! Ta nhớ em từ năm này qua năm nọ, yêu em từ kiếp này qua kiếp khác. Cho dù em có đầu thai với thân phận gì, ta cũng vẫn yêu em. Nhưng không biết Thượng Đế là đang thương hay ghét ta, khiến hình dáng của em giống hệt như ngày trước, từ mắt, mũi đến miệng, cả đôi bàn tay ấm áp này không hiểu sao lại y như đúc. Lỡ như chỉ là trùng hợp, em không phải là người con gái ta đang tìm, ta sợ rằng mình sẽ yêu em vì cái hình hài giống người ta thương, em sẽ là người thiệt thòi...
Đó là điều Riz luôn sợ, nỗi sợ càng nhân lên khi nghe Edna nói đến chuyện vết bớt hình hoa anh túc. Không biết có phải do Riz để ý không kỹ hay không nhưng quả thật Riz thấy chả có cái vết bớt nào trên người con bé cả. Nhưng không chịu thua ở đó, Riz phải đi kiểm chứng. Trong đầu Riz hiện lên hình ảnh đồn cảnh sát, nơi SinB làm việc, liền nhanh chóng bước đi. Riz nóng ran cả người, đột nhiên thấy rất nhớ con bé, rất muốn gặp, không biết bây giờ con bé thế nào. Nhìn quanh thấy mặt trời vẫn chưa lên và đường vẫn còn tối, Riz thoải mái búng người bay lên không trung, xoay vài ba vòng như đang khiêu vũ một điệu gì đó, trông rất ngộ nghĩnh. Rồi phóng người lao thẳng về phía đồn cảnh sát.

Gần đến nơi Riz lách vào một con hẻm nhỏ, vì dù gì trời cũng đã sáng, đã có vài ba người qua lại rồi. Nếu trên đời này cũng có một người đặc biệt như Jaewon, có thể nhìn thấy Thần Chết thì nguy to, dù gì đề phòng vẫn tốt hơn, Riz đáp xuống và đi ra đường lớn từ trong hẻm. Nhìn về phía đồn cảnh sát , vẫn có vài kẻ qua lại nhưng đợi mãi không thấy SinB đâu, Riz thở dài cúi đầu xuống đất, trông thấy có vũng nước to ở dưới chân, liền soi mình xuống dưới, nhưng ngoài khoảng trời xanh thì chẳng thấy gì. Vũng nước kia phản chiếu qua bên kia đường, Riz trông thấy một cửa hàng nhỏ, có một cô gái bước vào, thân hình mảnh mai nhỏ nhắn với mái tóc đen dài, cô ấy đẩy cửa với gương mặt tươi cười, cúi đầu chào nhân viên ở đó.

Hôm nay con bé trông tươi tính quá nhỉ?! Riz mỉm cười đi về phía cửa hàng.

-"Áaaa!"

Bỗng có một tiếng la thất thanh, thì ra là của cô nhân viên nọ

-"Chuyện gì vậy?" - Một người trông có vẻ như là ông chủ, Riz đoán vậy vì ông ấy có vẻ già dặn, mập mạp, không mặc đồng phục và ngồi ngay quầy thu ngân. Ông ta đang dán mắt vào cuốn sổ nhỏ trước khi giật bắn mình vì tiếng la của cô nhân viên kia.

-"Cửa...cửa tự mở...ông chủ..." - Cô ta run rẩy chỉ tay về phía cửa.

Riz sờ tay lên đầu, chết tiệt, lúc nãy theo thói quen lại với lấy cái mũ tàng hình! Vậy mà nãy giờ cứ làm như mình là người, đề phòng hết người này đến người kia, còn uổng công mặc bộ đồ dày cộm như vậy! Riz vội búng tay, biến ngay về nhà.

Sei lúc này đang nấu cơm và Yuu thì đang tập trung lo cho bộ móng bảy sắc cầu vồng của mình.

-"Lại gì nữa đây cô hai." - Sei không nhìn ra cửa cũng biết là ai vừa về.

-"Cái bộ dạng này...Chị lại hù người nào nữa rồi à?!" - Yuu dừng cây cọ sơn móng tay lại, ngước lên nhìn Riz khi thấy cô nàng hớt ha hớt hải tháo cái mũ tàng hình quăng đi.

Riz chẳng nói chẳng rằng, mặt nhăn nhó mà tháo mũ, xong rồi rà xét trên người một lượt, mới quay sang nhìn Yuu

-"Em thấy chị giống người chưa?"

Bất ngờ trước câu hỏi của Riz, nó vừa ngây ngô vừa buồn cười. Yuu buông cây cọ, câu hỏi của Riz làm cho con bé hứng thú hơn nhiều so với việc sơn móng tay. Con bé bước từng bước lại gần Riz, nhìn bà chị từ trên xuống dưới

-"Ừ giống! Giống lắm!"

-"À! Vậy được rồi!"

Nói rồi Riz biến đi mất không một lời từ biệt, cùng với bộ dạng hối hả, bỏ lại câu nói đang dang dở của Yuu

-"Giống người chết!"

Nhưng ai kia chưa kịp nghe thì đã biến mất rồi, chắc là đi gặp nhân tình, ăn vận đẹp đẽ lại còn gấp gáp thế mà! Yuu xoay cười vào trong, nhún vai không hiểu nổi, còn Sei thì ôm bụng cười sặc sụa trong bếp với cái vá còn cầm trên tay.

Riz búng tay quay trở lại con hẻm nọ, mặt hất lên, ngẩng cao đầu sải bước hiên ngang vào cửa hàng. Vừa bước vào đã được ba bốn người gật đầu chào đón, nhân viên ở đây có vẻ thân thiện quá nhỉ? Nhưng chỉ kịp chào họ một cách gấp gáp vì Riz còn có việc quan trọng hơn. Đi một vòng thì tới góc rau củ, Riz thấy SinB liền đi kè kè bên cạnh con bé.

Trong khi ai kia cứ nghĩ mình sẽ hù được bé con, nhưng SinB sớm đã phát hiện ra Riz đang đi sau lưng mình, bởi cái mùi hương phản chủ trên người Riz, con bé mỉm cười, vẫn giả ngơ đi lại. Riz thấy thời cơ đã đến, hù con bé một cái khiến con bé nhảy dựng lên chắc sẽ buồn cười lắm. Nhưng vừa giơ tay lên thì SinB đột nhiên quay phắt lại đồng thời chỉ một ngón tay vào mặt Riz

-"Này thì hù em!"

-"Á!" - Cứ tưởng là hù được con bé, ai ngờ lại tự mình hại mình.

Riz ngạc nhiên đến mức nhảy cẫng lên, rồi ôm ngực thở gấp giống như bị ai bóp mũi, SinB thì đang cười hì hì - 'Lạ thật! Sao con bé biết nhỉ?!' - Riz cúi người, ngước nhìn SinB và nghĩ thầm.

SinB cũng gập người xuống, mặt đối mặt với Riz, cười và nói - "Unnie đang tự hỏi tại sao em biết phải không?"

Riz đớ người, tròn xoe mắt nhìn SinB - 'Con bé sao lại biết mình đang nghĩ gì vậy?'

Lần này thì SinB bật cười - "Giờ thì unnie đang thắc mắc sao em biết unnie nghĩ gì đúng không?" - Nói rồi con bé ôm bụng cười.

Riz lại tiếp tục băn khoăn, không lẽ năng lực tiềm tàng kia hôm nay lại bộc phát? Nếu như vậy thì nguy to!

SinB ngừng cười, vén tóc mái của Riz lên -"Em biết là vì mùi hương trên người Rinnie."

Mùi hương trên người mình sao? Riz chưa bao giờ nghĩ đến trên người mình lại có một thứ hương gì đó.

Đứng thẳng người dậy, Riz nghiêng đầu hỏi SinB - "Nó như thế nào?"

-"Hmmm để xem...một chút hương hoa anh đào, thoảng mùi hoa hồng...À! Có cả hoa tường vi nữa!" - Con bé nói một cách hồ hởi lắm.

Riz ngước mắt lên trời, gãi nhẹ đầu mình - 'Sao nó không dính dáng gì đến thân phận mình vậy nhỉ?! Thần Chết mà toàn hương hoa là sao? Chắc hồi đó mẹ sinh mình trong vườn hoa của bố...'

SinB đi chợ xong thì trở ra ngoài, trông thấy đồn cảnh sát ở đối diện, Riz liền hỏi SinB

-"Hôm nay em không đi làm hả?"

-"Hôm nay chủ nhật mà Rin." - SinB quay sang nhìn Riz, cười hiền lành - "Với lại chủ nhật em không có ca."

Riz gật gù, SinB thấy thế liền hỏi - "Rin tìm em có chuyện gì không?"

-"Phải có chuyện mới tìm em được hả?" - Riz mang bộ mặt phức tạp mà SinB không thể lí giải nổi, vừa như cười nói bình thường mà cũng vừa như mỉa mai.

SinB nghĩ chị đã hiểu lầm ý mình nên khua tay - "Không ý em là..."

-"Nếu nhất định là phải có chuyện..."

Riz ngắt ngang lời SinB, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn con bé, đồng thời vòng một tay qua eo SinB.

-"Thì..."

SinB linh cảm có chuyện chẳng lành, nuốt nước bọt, tròn mắt căng thẳng nhìn người đối diện đang ngày càng áp sát mặt lại gần mình, vẻ mặt ma mãnh không thể ma mãnh hơn.

-"Nhớ vị của em rồi, muốn đi khách sạn không?"

-"Hả?" - SinB ngạc nhiên, đảo mắt nhìn quanh, cũng may mà không có ai ở gần. Cái con người này sao mà lộ liễu như vậy.

Trong lúc SinB đang bận hoang mang thì cảm nhận được một bàn tay bất ngờ bóp chặt ngực mình

-"Á!..." - Con bé la lên vì giật mình nhưng do sợ bị người đi đường chú ý nên vội che miệng.

-"Sao? Chịu không? Chuyện quan trọng thế còn gì!" - Riz vẫn dùng khuôn mặt cười đáng ghét đó, tay lại không ngừng xoa nắn.

-"Ưmmm....Đừng..." - SinB bất lực rên khẽ - 'Cái đồ biến thái này! Giữa đường đó! Thiệt hết nói mà!'

(Đây là đồ biến thái này :)))) - matchitow)

------------------------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://truyen2u.com/tac-gia/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com