Chap 5
Sau tai nạn không nhỏ ấy, SinB quả thực đã ở trong bệnh viện mấy tháng trời. Vì con bé đầu óc bây giờ vẫn còn mơ hồ nên Riz đã lấy điện thoại SinB, giả giọng con bé gọi về cho gia đình bảo là đi lên vùng núi sống mấy tháng coi như xả stress vì công việc mệt mỏi quá...Cho đến tận bây giờ Riz vẫn không hiểu tại sao lúc bấy giờ lại chọn cái lí do nhảm nhí như thế...Gia đình SinB thì cũng rất dễ, chỉ dặn con bé mặc ấm, giữ sức khỏe, bao giờ thấy tâm trạng thoải mái thì về, chắc họ cũng quá quen với tích cách thích tự do tự tại của con bé rồi.
Chẳng những mất kí ức tạm thời, cú đập đầu ngày hôm đó cũng để lại di chứng ở mắt con bé. Lần đầu tiên mở mắt, SinB hốt hoảng vì mình chẳng nhìn thấy gì, đi lại cũng khó khăn. Bác sĩ phụ trách SinB là Jaewon bạn của Riz, cậu ta giúp giữ bí mật về sự tồn tại của Riz trước mặt con bé. Jaewon đã tỏ ra rất tức giận khi tên bác sĩ quái quỷ kia chẩn đoán SinB không để đi lại nữa, sai hoàn toàn! Đôi chân này thực có khả năng bình phục! Thoạt đầu Jaewon sẽ tập cho SinB làm quen với cặp mắt không thấy gì của mình, sau khi quen dần mới tiến hành tập vật lí trị liệu. Cậu ta biết Riz sẽ ở bên cạnh chăm sóc SinB nên cũng không đề nghị con bé gọi cho người thân, cứ coi như thủ tục nuôi bệnh đã xong.
Riz thì chỉ lặng lẽ ở cạnh và quan sát tất cả, cố không gây ra một tiếng động nào, nhưng mọi việc không hoàn hảo như dự kiến. Bằng chứng là có một hôm, SinB tỉnh dậy vì khát nước, con bé bước xuống giường, khó khăn leo lên xe lăn, nặng nhọc lăn bánh đến cái bàn ở gần cửa sổ. Riz đang ngủ trên chiếc sofa bên cạnh bỗng giật mình tỉnh giấc làm lò xo bên trong ghế kêu cọt kẹt, biết mình đã gây ra tiếng động nên búng tay biến ra xa cái sofa nhanh nhất có thể.
SinB biết từ lúc con bé tỉnh dậy luôn có một người kè kè bên cạnh, âm thầm đáp ứng mọi nhu cầu của mình nhưng con bé không hỏi, vì xét thấy người kia cũng không muốn bị phát hiện. Nếu không thì cũng không cần phải giật mình né tránh mỗi khi SinB bước lại gần đến như vậy. Nhưng người này cũng lộ liễu quá rồi, trên người còn có cả hương hoa dịu nhẹ, chắc là con gái. Tuy đầu óc có hơi mơ hồ nhưng vẫn còn phân tích rất khá, qua bác sĩ phụ trách của mình SinB cũng biết bản thân đang bị chứng mất trí nhớ tạm thời. Có lẽ cô gái này là người mình biết. SinB coi như mình chưa nghe thấy gì, tiếp tục bình thản lấy nước uống. Rồi từng việc tương tự như thế cứ tiếp diễn, người tưởng chừng mình có thể che mắt thiên hạ, kẻ đóng giả mình bị cả thiên hạ che mắt.
Mỗi ngày cứ lặng lẽ trôi qua như thế, SinB vẫn chưa thể nhìn thấy, Riz vẫn lặng lẽ ở bên, hai người không ai nói với ai câu nào trong suốt 4 tháng trời. Cho đến một buổi tối khi chân đã khá hơn, SinB đã có thể đi lại một chút trong phòng, không khí yên ắng khiến con bé thấy chán nản nên buộc miệng
-"Cứ im lặng mãi cô không thấy ngán sao?"
Câu nói làm mắt Riz trợn ngược - 'Bị phát hiện rồi sao?' - Nhưng vẫn cố chấp không lên tiếng.
SinB bước xuống, chân còn yếu nhưng vẫn chầm chậm tiến đến gần Riz đang đứng chôn chân ở cuối giường. Riz mọi hôm nhanh nhẹn lắm, hôm nay vì bất ngờ quá nên không kịp phản ứng gì, đến khi SinB đứng trước mặt, chỉ cách chừng một bước chân nữa thôi thì mới bàng hoàng nhận ra. SinB tiến một bước, Riz lùi một bước, con bé đưa tay ra mò phía trước khiến Riz lùi về sau từng bước từng bước rất vất vả. Riz cứ nghĩ vì mình vốn không thở nên con bé sẽ không phát hiện ra, nhưng mùi hương trên người đã phản bội lại chủ nhân của nó. Con bé bước nhanh hơn, Riz thấy càng ngày càng không ổn nên lách người sang một bên, SinB do chân chưa hồi phục hẳn, mà bây giờ còn bước nhanh quá nên loạng choạng ngã về phía trước. Riz trừng mắt, con bé liền khựng lại trong không trung, sau đó giật mình nhận ra mình vừa làm phép -'Trời ơi hậu đậu hết sức! Aizzzzz tại sao lại làm phép rồi?! Ngốc ơi là ngốc!' , liền đưa tay ra đỡ con bé đứng dậy đàng hoàng rồi nhanh nhẹn lui ra chỗ khác.
SinB đớ người, hình như lúc nãy mình lơ lửng trong không trung thì phải, và rõ là có người đỡ mình đứng dậy trong lúc mình lơ lửng.
-"Cảm ơn..."
Con bé cất tiếng làm Riz nhìn theo xót xa, Riz không phải không muốn xuất hiện, muốn lắm chứ, muốn đến trước mặt con bé, muốn ôm con bé, muốn hôn nhẹ lên trán con bé,... Nhưng thà là không xuất hiện trong cuộc đời SinB, còn hơn là cả hai phải đau khổ như kiếp trước, chỉ dám lẳng lặng nhìn con bé, bảo vệ từ xa.
-"Tại sao luôn ở bên cạnh bảo vệ tôi nhưng lại không muốn cho tôi biết cô là ai vậy?" - SinB hướng về phía Riz thắc mắc, tuy con bé không thấy gì nhưng ánh mắt con bé đang nhìn thẳng vào Riz. SinB không hiểu tại sao có một người như thế, cũng không hiểu sao mùi hương trên người cô ta lại khiến mình thấy dễ chịu và bình yên đến lạ thường, chỉ cần ngửi một cái liền an tâm tức thì. SinB mím môi, thất vọng quay về giường, sàn nhà lạnh mà con bé lại không mang dép, Riz đưa ngón trỏ ra, ngoắc đôi dép bay đến nằm ngay dưới chân SinB. SinB cũng nhận ra điều bất thường, chỗ này không phải nơi con bé để dép lúc nãy, nhưng cũng chỉ thở dài, lẳng lặng mang vào mà không nói câu nào.
-"Đợi khi nào mắt tôi khỏi, cho tôi nhìn cô một cái được không?" - SinB chẳng qua chỉ là muốn cảm ơn Riz suốt thời gian qua đã ở cạnh chăm sóc cho mình. Cảm giác được che chở thật là tuyệt lắm - "Ra hiệu cho tôi biết cô đồng ý hay không đi."
Riz bước đến gần, đặt bàn tay lạnh ngắt của mình lên đầu con bé. SinB dường như nghe câu nói -'Ừ! Chuyện đó dễ thôi, đồng ý!', rồi trong đầu bỗng nhói lên đau điếng. Hình ảnh một cô gái nắm tay đứa bé đứng cạnh cây anh đào cùng gió thổi vi vu, êm đềm. Mùi hương! Cái mùi hương quen thuộc từ người cô gái kia! SinB nhìn rõ được khuôn mặt cô gái ấy, đôi mắt cười dịu dàng nhìn mình, tại sao mọi thứ lại thân quen đến như vậy?! Cùng lúc đó Riz bỏ tay xuống, SinB vội nắm lấy
-"Đừng! Đừng có đi!" - Hai hàng nước mắt lăn xuống, con bé lắc đầu nguầy nguậy dùng cả hai tay nắm chặt lấy tay Riz.
Tay Riz rất lạnh, cả người đều lạnh, lạnh ngắt như người chết vậy, còn con bé thì lại rất ấm áp. Trông thấy mặt SinB ướt đẫm nước mắt, Riz cố hết sức đọc suy nghĩ con bé nhưng không thể. Mặt SinB trông rất thảm thương, miệng thì mếu máo như con nít, SinB không biết người này là ai nhưng con bé biết chắc chắn rằng cô gái này chính là cô gái hiện hữu trong tiềm thức mình khi nãy. Và luôn có cảm giác cô ấy là người rất quan trọng, không thể để mất cô ấy bằng bất cứ giá nào. Những suy nghĩ đó khiến SinB không chần chừ một giây mà vội vàng nắm lấy tay Riz, lòng cứ nơm nớp lo sợ một khi Riz bỏ tay xuống thì sẽ biến đi mất hút, không tìm được nữa. Riz thấy hành động nhỏ chất chứa nhiều nỗi niềm đó thì tim nhói lên đau đớn, không biết từ khi nào mình trở nên yếu đuối và mềm lòng trước con bé đến vậy. Lúc này nỗi lòng nhớ mong, muốn ở cạnh chăm sóc, muốn ôm thân thể ngày càng gầy guộc trước mặt, muốn hôn lên đôi mắt yếu ớt kia lần lượt ập đến. Riz thực sự đã chạm đến giới hạn của mình, không thể chịu đựng thêm một phút giây nào nữa!
- 'Dù ta có bị trừng phạt, ta vẫn muốn được điên cuồng yêu em lần này!'
Nghĩ là làm, Riz bước tới gần hơn, cúi người hôn mạnh lên môi SinB khiến con bé hốt hoảng
-"Ưmm..."
------------------------------------------------------
Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.
https://truyen2u.com/tac-gia/Matchitow
Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com