Chap 13: 989
Gió thổi khiến nhánh cây ngoài khung cửa sổ đung đưa, Eunha buông quyển sách trên tay xuống, nheo mắt nhìn ra ban công, rồi lại hướng mắt về phía cửa chính. Cô ngẩng mặt, đồng hồ trên tường điểm 10 giờ đêm, và tiếng lá cây ngoài ban công rung lắc ngày một mạnh hơn. Eunha thở dài, có vẻ như người dơi không mang cánh lại tìm đến cô nữa rồi.
Cô bước xuống giường, đi đến bên cánh cửa thông ra ban công rồi nhẹ nhàng bấm khóa.
- Ơ ơ...Sao em khóa vậy?
Một giọng nói hốt hoảng vang lên phía bên kia khung cửa, cô nhìn Kim Sojung đang bối rối bĩu môi rồi liếc chị một cái rõ dài. Đáng ra Eunha cô không nên tin lời hứa của chị mới đúng, chị bao giờ cũng thất hứa với cô cả.
- Chị về đi, hôm nay Eunha không tiếp chị đâu.
Nói rồi cô quay phắt người vào trong, bỏ mặc Kim Sojung đứng trơ trọi ngoài cửa.
Eunha ngồi trên giường tiếp tục đọc sách, đêm nay cô quyết tâm không mở cửa cho chị vào nhà nữa. Cô đã dung túng cho chị quá nhiều lần, những việc cô đề nghị với chị rõ ràng không hề vô lí, nhưng chẳng hiểu sao chị cứ cố chấp làm theo ý mình. Eunha cô chỉ yêu cầu chị một chuyện hết sức đơn giản, đó là đường đường chính chính đi thang máy từ tầng 63 xuống tầng 52, sau đó đi dọc dãy hành lang chừng vài chục mét và cuối cùng là nhấn chuông. Chỉ vậy thôi, chỉ đơn giản như vậy thôi. Nó rõ ràng nằm trong khả năng của chị cơ mà?!
Eunha cắn môi và cảm thấy tự giận bản thân mình lúc này, bởi mắt và tay cô thì ở trên sách nhưng tâm thì hoàn toàn kẹt lại ngoài ban công.
Eunha liếc mắt nhìn qua cánh cửa kính, Kim Sojung đang ngồi tựa người vào cửa, một chân chị duỗi thẳng, một chân co lên, đầu chị lắc lư qua lại như đang ngân nga theo một khúc nhạc nào đó, tay cũng đang gõ nhẹ suốt nền gạch lạnh buốt. Tim Eunha chợt nảy lên một nhịp, chẳng hiểu sao mỗi lần nhìn chị, cô lại thấy lòng mình thật bình yên.
Cô thoáng giật mình khi Kim Sojung đột nhiên đứng lên, chị từ từ xoay người nhìn cô.
Chị có lạnh không? Chị có giận không? Chị sẽ đi sao? Cô có quá đáng với chị lắm không? Chị sẽ không vì thế mà không đến thăm cô nữa chứ?
Hàng loạt suy nghĩ chạy vòng quanh bán cầu não Eunha, cô mím môi, ngước mắt trông về phía chị, bỗng thấy hối hận vì đã khóa cửa ban công. Kim Sojung dù bình thường có hơi không nghiêm túc, chị có thể chịu đựng sự hờn dỗi của cô với một nụ cười rất tươi trên môi, một nụ cười hết sức cợt nhả mà chị trưng ra từ khi cô giận đến khi cô hết giận, nhưng chắc hôm nay chị cũng phải thấy cô có phần quá đáng khi đã nhốt chị ở ngoài ban công lâu như vậy.
Nhưng, đúng là người tính cũng không bằng trời tính, Kim Sojung chị thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Chị xoay người về phía cô, từ trong túi áo blouse lấy ra một thanh kim loại nhỏ rồi cho vào ổ khóa. Eunha cô ngỡ ngàng nhìn chị, cô nuốt nước bọt khi nhận ra mình đã bất cẩn đến nỗi quên mất chị giỏi nhất là trò phá khóa. Hậu quả là chỉ trong vòng 5 giây, cánh cửa kính thông từ phòng ngủ ra ban công của cô đã chẳng còn lớp phòng vệ nào. Eunha cô thở dài, điều đó có nghĩa là chị hoàn toàn có khả năng đột nhập vào nhà cô mà không báo trước, và chỉ cần chị thích, chị sẽ tự động vào, chẳng cần đợi đến cô đích thân đi mở cửa cho chị.
Eunha nhìn một Kim Sojung đang tiến tới gần mình, cô bấy giờ đã chẳng còn biết buộc tội chị thế nào nữa.
- Chị Sojung. - cô bất lực cất tiếng.
Kim Sojung nghe cô gọi đến tên mình thì trông khoái chí lắm, chị cười tít cả mắt
- Có Sojung đây!
Eunha cô lại thở dài lần nữa
- Rốt cuộc thì như vậy có gì vui mà chị cứ làm hoài thế?
Kim Sojung khịt mũi, chị chớp chớp mắt
- Vui lắm đó! Tại em không biết thôi...
Cô ngồi ngay ngắn, bỏ quyển sách lên chiếc tủ gỗ rồi vỗ nhẹ phần giường bên cạnh, vừa ra hiệu cho chị ngồi xuống vừa nói
- Chị có hứng kể cho em nghe không?
Kim Sojung nghênh mặt
- Tất nhiên là có rồi!
Và câu chuyện của chị, cái thứ khiến chị vui, cái thể loại lí do của chị, Eunha cô căn bản là có trải qua chín trăm tám mươi chín vạn lần đầu thai cũng không thể chấp nhận nổi.
Kim Sojung kể rằng từ ngày đầu đến đây gặp cô chị đã để ý thấy một chú bảo vệ thường xuyên trực ca đêm ở tòa nhà này, chú ấy già rồi nên có hơi lẩm cẩm một chút. Chú ấy được giao nhiệm vụ quan sát camera ở các tầng nhưng lại rất hay ngủ gật, đã thế còn rất yếu bóng vía. Kim Sojung biết chú ấy yếu bóng vía là vì hôm nọ chú ấy chẳng hiểu sao khi thấy chị đi ngang qua thì hét toáng lên, chú ấy hoảng đến độ làm ngã cả ghế, miệng cứ lắp ba lắp bắp bảo chị là ma. Kim Sojung sau đó cũng có nhìn lại mình, chị cũng tự thấy bản thân giống ma thật, bởi mái tóc xõa dài và chiếc áo blouse trắng muốt.
Chưa dừng lại ở đó, thay vì thấy tội chú bảo vệ, Kim Sojung đã nghĩ ra một thú vui mà chị cho là 'hết sức tao nhã'. Chính là chị sẽ đi một con đường bình thường lên nhà Jung Yerin, để cho camera ghi lại được toàn bộ hình ảnh của chị, sau đó nhảy xuống ban công nhà cô, nhìn ra phía phòng bảo vệ để xem ánh mắt tập trung nhìn camera của chú bảo vệ tội nghiệp ấy, và sau khi thăm cô xong thì chị lại đu dây xuống dưới, bình thản đi ra ngoài như không có gì xảy ra. Niềm vui lớn nhất của chị nằm ở chỗ này, đó là trong lúc đi ra chị sẽ thấy gương mặt hài đến không thể hài hơn của chú bảo vệ, chẳng những thế chú ấy còn né tránh và nhìn chị như quái vật.
Eunha cô biết tại sao chú ấy lại trở nên như vậy, bởi vì chú ấy rõ ràng đã theo dõi tất cả các camera được đặt trong tòa nhà, nhưng chỉ có thể thấy mỗi cảnh Kim Sojung đi lên chứ không hề thấy chị đi xuống bằng con đường cũ, vậy mà vài tiếng sau chị không biết từ đâu lại hết sức bình thản lướt qua mặt chú.
Tóm lại, thú vui tao nhã của Kim Sojung chị chính là nhát ma chú bảo vệ tội nghiệp.
Eunha cô lắc đầu cười khổ
- Thế niềm vui ngộ nghĩnh đó của chị quan trọng hơn hay an nguy của chị quan trọng hơn?
Kim Sojung chẳng buồn suy nghĩ mà đáp lời cô
- Em hỏi gì lạ thế? Tất nhiên là... - chị ngập ngừng một lúc, rồi nói một câu chẳng liên quan - Tất nhiên là Eunha quan trọng nhất rồi!
Đến nước này rồi Eunha cô cũng bất lực với chị
- Em hết nói nổi chị rồi! Đầu óc chị có vấn đề hay sao vậy?!
Kim Sojung chun mũi, chị làm ra vẻ ngạc nhiên
- Sao em có thể nói như thế với một siêu anh hùng chứ?
Đúng rồi, chị là siêu anh hùng. Đúng rồi, chị là người dơi duy nhất cố tình bỏ quên cánh ở nhà chỉ để nhát ma một chú bảo vệ xa lạ.
Eunha cô gào lên một tiếng, đến giờ thì cô thực sự không hiểu cô đã yêu chị vì lí do gì, đầu óc của cô chắc cũng có vấn đề không kém chị. Nghĩ tới nghĩ lui, chịu đựng chị được đến giờ phút này, khuyên răn chị đến giờ phút này, rộng lượng bỏ qua cho chị đến giờ phút này thì chắc chỉ mỗi mình cô làm được. Điều đó chứng tỏ rằng đầu óc của cô và chị, thực chất là kẻ tám lạng người nửa cân.
Kim Sojung bật cười, ánh nhìn của chị đột nhiên thay đổi khiến tim cô rộn ràng lần nữa. Chị rất giỏi khống chế cảm xúc trong lòng cô, Eunha cô luôn phải nương theo chị bất kể mọi thứ có như thế nào, diễn biến ra sao. Chị ôm cô vào lòng, vỗ vào lưng cô thật nhẹ, thật nhẹ. Chị xoa đầu cô, trao cho cô những chiếc hôn ấm áp lên trán. Kim Sojung chính là dịu dàng như vậy đấy, chị biết điểm dừng, chị hiểu bản thân chị và quan trọng nhất là thấu rõ tim gan của cô. Những thứ chị mang đến cho cô đều dừng lại ở mức vừa đủ, nó vừa đủ để vui, vừa đủ để buồn,vừa đủ để giận, và vừa đủ để yêu.
Chính vì nó vừa đủ ở mọi mặt, nên nó mới hòa quyện vào nhau đồng đều như vậy. Và chính vì nó trung hòa với nhau hoàn hảo như vậy, nên nó mới thành công tạo ra một Eunha điên cuồng yêu một Kim Sojung ngốc nghếch như bây giờ...
-------------------------------------------
Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.
https://truyen2u.com/tac-gia/Matchitow
Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com