Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

Trần Anh Khoa mở mắt ra đã thấy đầu đau như có hàng trăm cây búa bổ vào đầu. Kí ức nhanh chóng ùa về, em nhớ ra mình đang leo lên mái nhà bắt con mèo hoang đang sợ rúm ró, leo lên cao làm gì để rồi không dám xuống vậy không biết. Một tay em ôm con mèo, một tay vịn vào thang để chuẩn bị leo xuống. Vừa bước xuống một bậc, con mèo trên tay em giãy mạnh, làm em giật mình hụt chân, thành công té khỏi thang và ngã xuống đất.


Quá khứ tới đó chắc là ổn rồi, còn nhớ như vậy chắc là không bị đập hỏng đầu. Nên em nhanh chóng nghĩ đến bản thân mình hiện tại, cũng mong đừng có mà què tay què giò gì, dân nghệ sĩ hiphop nhảy nhót như em mà bị vậy chắc khóc mất.


Em cố cử động tay chân, à há còn ổn định. May quá khà khà. May mà hôm nay Sibun Hoàng Hôn đi diễn không có ở nhà, vậy là em có thể lấp liếm chuyện này được rồi. Chứ để hắn biết em té ngã khỏi mái nhà, chắc hắn nhuộm đen cái đầu cam của em mất.


Cả đầu óc và thân thể của Anh Khoa có vẻ như không có gì trục trặc, em vui mừng chưa được bao lâu thì phát hiện khung cảnh xung quanh sao lạ quá, nó không giống như là ở nhà em và Soobin Hoàng Sơn. Không lẽ có ai đó đi ngang thấy em té ngã đã nhặt em mang về à? Mà sao không mang tới bệnh viện lại mang về nhà? Mà cái nhà này nhìn như cái cung đình vậy?


Lúc Trần Anh Khoa còn đang hoang mang, không biết bản thân mình đang ở cái studio cổ trang nào, thì cửa phòng đã bật mở, người bước vào một thân áo màu xanh lá đậm, đầu đội mấn cùng màu, một tay cầm quạt, một tay cầm cái khay gì đó.


Trần Anh Khoa thấy người mới bước vào, hơi rén rén trong người, nhưng cũng nhanh chóng vờ như mình không sao.


"Ủa Sibun Hoàng Hôn? Sao nay về sớm vậy?" Em vẫn ngồi trên giường, híp mắt cười tươi rói, vẫy tay kiểu hoa hậu với người kia.


Người vừa bước vào thấy Anh Khoa đã tỉnh lại, cười xinh xắn vẫy tay với hắn, nhưng lại gọi hắn bằng cái tên gì đó hắn không thể nghe ra được. Hắn vẫn đứng yên trước cửa, nhíu mày nhìn Trần Anh Khoa.


Thấy người kia căng thẳng quá, Trần Anh Khoa dám chắc là người kia muốn mắng em lắm rồi. Những lúc thế này thì chỉ có làm nũng thôi, em bỏ hai chân xuống giường, định chạy lại ôm người kia một cái rồi bắt đầu công cuộc dỗ người yêu.


"Ở yên đó." Người kia thấy Trần Anh Khoa có dấu hiệu muốn bước xuống giường, mở miệng quát lớn, vừa té ngất xỉu mà định chạy đi đâu không biết.


Trần Anh Khoa dừng mọi hoạt động, thầm than không ổn rồi, anh người yêu của em cáu em lắm rồi. Lúc này trong đầu em chỉ có tìm cách giải vây cho bản thân thôi. Chẳng còn nghĩ tới cái giao diện kì cục của người kia, lẫn khung cảnh cũng kì kì không kém này nữa.







Cậu út Huỳnh Sơn hôm nay vừa từ kinh thành trở về, xa vợ mới có 2 ngày đã nhớ không tả nổi rồi. Hoàng thượng còn muốn hắn ở lại dự tiệc thêm vài ngày nữa, mà hắn vội từ chối rồi phi ngựa chạy về nhà.


Vừa đến trước cổng, Huỳnh Sơn thấy người ở của hắn ở trong nhà không ở, mà kéo nhau chạy tán loạn khắp nơi, hỏi ra mới biết vợ hắn trèo tường ra ngoài đi chơi lúc chiều, giờ này đã tối lắm rồi mà chưa về.


Cậu út tức giận nắm chặt tay, đã dặn là ngoan ngoãn ở nhà, muốn ra ngoài thì dẫn người ở theo. Hắn biết vợ hắn còn nhỏ tuổi, ham chơi, không thích gò bó, nhưng hắn cũng có nhốt em ở nhà đâu cơ chứ, vẫn cho đi mà, chỉ là phải dẫn theo người ở thôi. Hắn suy nghĩ, nếu đã trốn đi thì chắc chắn là tụ tập bè bạn đi uống rượu, vì hắn cấm em uống khi không có hắn bên cạnh.


Cậu út Huỳnh Sơn nhanh chóng đi đến quán rượu mà em hay đến. Vừa đạp cửa quán đi vào, đã thấy vợ hắn say lắc lư ở ngoài sân, Minh Phúc và Công Nam - bạn em cũng đang nghiêng ngả trên bàn.


"Trần Anh Khoa." Cậu út gọi lớn, đánh tỉnh 3 người đang quá chén, Trần Anh Khoa được gọi tên, quay lại nhìn thấy cậu út Huỳnh Sơn, đã khiếp vía, tỉnh rượu gần phân nửa, quay đầu bỏ chạy thục mạng.


"Em mà còn chạy nữa là ta trói em lại luôn đó." Huỳnh Sơn dở khóc dở cười thấy vợ mình bỏ chạy, chạy làm gì khi mà trước sau gì cũng bị hắn bắt lại thôi.


Vợ của Huỳnh Sơn chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nhìn lại đằng sau xem chồng mình có đuổi theo kịp không. Rồi vì trời tối không để ý, trượt chân ngã chỏng vó xuống một cái hố không sâu lắm.


Cậu út kinh hoàng nhìn vợ hắn lọt xuống hố, ba chân bốn cẳng chạy đến, miệng không ngừng gọi người đến cứu. Tăng Phúc và Công Nam vẫn còn ngồi trong quán, nghe giọng Huỳnh Sơn gọi người không xa, cũng muốn tỉnh rượu mà chạy ra ngoài xem thằng bạn.


Tất cả mọi người đều hoảng hốt nhìn người vừa được cậu út lôi lên khỏi hố. Đến cả cậu út lúc trèo xuống, vì trời tối quá không thể nhìn rõ, chỉ nhận định rất rõ đây là cơ thể vợ hắn, gương mặt vợ hắn, mà vợ hắn thì chắc ngất xỉu rồi. Lúc cõng vợ lên, hắn hơi sững lại.


Người này, giống vợ hắn y như đúc, nhưng chỉ khác là tóc người này ngắn đến vai, dù trời tối vẫn thấy được màu cam trên mái tóc, áo và quần cũng ngắn và rất dị hợm.







Cậu út Huỳnh Sơn đã rất muốn khóc, hắn không biết vợ của hắn có phải là người này không, cũng vừa sót vợ hắn lấm lem, tay chân trầy xước, mãi mà vẫn chưa tỉnh lại. Lau sơ người cho em, thay cho em một bộ quần áo khác. Hắn vừa ra ngoài để lấy thuốc, vừa vào lại phòng thì thấy người giống với vợ hắn đã tỉnh rồi, nhìn người nọ cười với hắn, hắn mới xác định đây đích thị là vợ hắn, nhưng người nọ lại gọi hắn bằng cái gì đấy khó nghe lắm.


Vừa bảo vợ hắn ở yên xong, hắn đã đến bên cạnh giường, để cái khay lên bàn, sau đó ngồi xuống giường ôm lấy người nọ.


Cậu út mặc kệ, gương mặt này, cơ thể này, không phải vợ hắn thì còn là ai nữa. Dù là sáng sáng nay, cậu út vẫn chưa thoát khỏi cảm giác kinh hoàng khi mái tóc của vợ hắn dần rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời.


Trần Anh Khoa thấy người vừa vào, quát em xong đã lại ôm em. Cười hì hì ôm lại hắn.


"Sibun Hoàng Hôn đừng lo, em hong sao hết á."


'Sibun Hoàng Hôn' vừa nghe em nói xong đã buông em ra.


Ơ kìa, em còn chưa kịp làm nũng nữa, định mắng người ta nữa hay gì.


"Em mới gọi ta là gì?" Hai tay cậu út vẫn còn ở trên eo của em, nhưng đôi mắt và đôi mày nhăn tít lại, hắn sợ em rơi xuống hố, hỏng hết hộp sọ rồi.


"..." Trần Anh Khoa hơi ngạc nhiên khi nghe cái xưng hô lạ đời của 'Sibun Hoàng Hôn', nhưng em nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhào tới dụi cái đầu màu cam cắt mullet của em vào người kia, "Thui mà, bạn cho em xin lỗi đi, đừng có nói chuyện giọng xa cách vậy."


"Trần Anh Khoa, ta cho em nói lại lần nữa, em mới gọi ta là gì?" Cậu út Huỳnh Sơn được em ôm, còn dụi đầu vào người, cũng không đẩy em ra nữa, nhưng nhất quyết không để vụ này chìm.


"Anh Soobin ơi." Bình thường Trần Anh Khoa ít khi gọi người yêu của em là anh lắm, em quen mồm rồi, từ hơn 10 năm trước lúc mới gặp hắn, em đã 'bạn, tui' với hắn rồi. Sau này quen nhau, bị hắn lải nhải suốt mới xưng em thôi đấy, chứ nhất định không chịu gọi anh, nhưng những lúc làm nũng thì gọi được.


Lần này cậu út thật sự không giữ được bình tĩnh nữa, hắn không cho em ôm nữa, nghiêm túc nhìn vào mắt em: " Xu Bin là ai? Ta mới đi có 2 ngày mà em đã tơ tưởng tới thằng nào rồi?"


"..." Trần Anh Khoa muốn đập vô đầu anh người yêu của em một cái quá, tính cosplay cổ trang đến bao giờ vậy hả?


Trần Anh Khoa định nói gì đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Huỳnh Sơn vẫn nhìn em chằm chằm với gương mặt khó chịu. Sau đó hắn bước xuống giường đi mở cửa.


"Con dâu của ta có sao không vậy hả?" Hai người gõ cửa thấy Huỳnh Sơn, đã đẩy hắn ra, chạy nhanh đến bên giường.


"Trời ơi, con ơi, con có sao không hả? Có bị đập vào đầu không con? Tay chân trầy xước hết cả rồi."


Trần Anh Khoa bị 2 người đứng tuổi vừa đến đi nhanh tới hỏi luôn miệng, không ngừng gọi em là con dâu, mà đồ của 2 người này mặc cũng không khác mấy với bộ đồ của anh người yêu. Lúc này, em mới thấy hơi lo lo trong mình, giương mắt nhìn anh người yêu đang đứng khoanh tay, tựa vào cửa, nhìn 2 người mới đến hỏi han em.


Cậu út Huỳnh Sơn khó khăn lắm mới mời được nhị vị phụ huynh của hắn ra khỏi phòng. Trả lại không gian riêng cho hắn và người nhìn giống vợ hắn.


Trần Anh Khoa từ nãy đã thấy có gì đó không ổn rồi. Lúc này không còn dám nhào tới ôm người kia nữa, lí nhí mở miệng: "Soobin?"


"..." Huỳnh Sơn vẫn yên lặng ngồi ở ghế bên cạnh giường, dù muốn hỏi cho ra lẽ thằng Xu Bin là thằng nào mà em cứ gọi tên mãi, nhưng thấy gương mặt có vết trầy nhỏ của em, cộng với nét hơi tủi thân, hắn lại hơi mềm lòng nắm lấy tay em.


"Nguyễn Huỳnh Sơn?" Trần Anh Khoa đánh bạo gọi thêm một lần nữa.


"Là ta." Huỳnh Sơn thấy em gọi đúng họ tên hắn rồi, cả người đều mềm nhũn, thở ra một hơi, hắn sẽ tự ảo tưởng là lúc nãy em vẫn còn sau sang chấn, quên cái thằng Xu Bin đó đi, cầm cái tay hơi trầy của em dịu dàng hôn lên.


"Vậy còn Soobin?"


Huỳnh Sơn thở dài, "Xu Bin là ai?", hắn bình tĩnh hỏi lại.


"...là bạn chứ ai."


"Ai là bạn em?"


"Nguyễn Huỳnh Sơn."


"Ta không phải bạn em."


"Vậy thì là người yêu tui..."


"Cũng không phải."


"..." Trần Anh Khoa niệm Phật, đừng nói chia tay nha cha?


"Ta là chồng em."


Trần Anh Khoa không muốn tin cho lắm. Em là người sống thực tế, nói chuyện có hơi sến thôi, chứ tâm hồn của Soobin đảm bảo bay bổng hơn em, sến súa hơn em. Nhưng đến bây giờ có lẽ em phải thật sự tin, là em rơi khỏi mái nhà, rơi mẹ nó về cái thời nước Việt xa xưa, mà cái thời đó, lại có một cậu út Nguyễn Huỳnh Sơn, giống y hệt anh người yêu của em, và chắc là cũng có một Trần Anh Khoa khác, mà người đó là vợ của Nguyễn Huỳnh Sơn này.









TBC

----------
Dù đã có thấy qua hình spoil cái đầu của em Khoa trước đó rồi, nhưng mà nay mọi người xả hình hàng loạt, mới thấy em cháy không tả được=))))). Xinh như vầy hỏi sao mà mấy anh không cưng cho được. Thôi cook nhẹ con văn ngắn vài chap cho cái đầu màu cam của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com