Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

if this is love, please don't break me

lee minho chắc chắn là đã tích tụ rất nhiều phẫn nộ, nếu không thì sao lại có thể mặc kệ em cầu xin tha thứ đến mấy cũng không chịu dừng lại.

một lần nữa từ đầu giường bị nắm lấy mắt cá chân kéo trở về, hyunjin đã sớm nước mắt lưng tròng.

"hyung... hyung, em thực sự sai rồi, em nhất định, nhất định sẽ giữ khoảng cách với người khác." hyunjin thấy tư thế chuẩn bị làm lại từ đầu của minho, vội vàng khàn giọng lên tiếng.

"hửm? hyunjinnie nhà mình làm sao lại sai được? hyunjinnie chỉ là quá cần được mọi người yêu thương chăm sóc mà thôi, này sao có thể là lỗi của hyunjinnie được." minho vừa từ tốn gỡ còng khỏi tay hyunjin, vừa ôm em ngồi lên bộ phận khó nói nào đó trong lòng mình.

"vậy, vậy, hyung, hôm nay có thể tha cho em được không, đau lắm..." hyunjin bị chơi đến mặt mũi tèm nhem nước mắt, tội nghiệp cầu xin.

"như vậy làm sao được, hyunjin à, hyung nào đã làm cái gì, lâu lắm rồi em không đến gặp hyung, người ta còn chưa tính sổ với em đâu, hyunjinnie sao có thể nói ngừng là ngừng được?" minho nghiến răng chậm rãi nhả từng chữ.

nghe đến đây hyunjin lại muốn chạy trốn, minho hyung như vậy, em thực sự là có chút không chịu nổi.

cuối cùng, minho cũng chẳng vì hyunjin phản kháng mà bỏ qua; mãi cho đến khi em ngất đi, hắn mới dừng lại dọn dẹp tàn cuộc.

ngắm hyunjin đang ngủ say, trong lòng minho cảm xúc hỗn loạn. nói không có ham muốn chiếm hữu là không thể, nhưng hắn biết hắn không độc chiếm được trái tim hwang hyunjin; hoặc nói đúng ra, không ai có thể độc chiếm trái tim hwang hyunjin.

nhưng nếu đã không thể là duy nhất, thì ít ra cũng phải trở thành đặc biệt nhất.

-

"hyunjin, tay cậu sao lại bị trầy thế này?" lee yongbok ngồi cạnh hyunjin đột nhiên hỏi.

"à, đây là, hôm qua... hôm qua bị trầy lúc tập nhảy, dùng, dùng dây thừng." má, giải thích nhiều như vậy làm gì, không phải càng nói càng đáng ngờ à. vốn đang đợi chị stylist mang găng tay dài tới, ai ngờ bị thành viên cùng nhóm phát hiện trước, lại còn là yongbok, hyunjin giờ phút này chỉ nghĩ mình đúng là vò đã mẻ lại sứt.

"dây thừng? cậu dùng đạo cụ dây thừng à?"

"ừm."

đậu, yongbok đúng là thật thà, nói thế mà cũng tin.

biểu diễn xong, han jisung kéo hyunjin lại. "baby, cổ tay bị làm sao vậy? yongbok kể là bị trầy lúc tập nhảy nên nhờ mình đưa thuốc, làm sao mà lại bị trầy cơ? đưa tay mình xem nào."

"hử? không sao đâu, bôi thuốc là khỏi ngay ấy mà." hyunjin che cổ tay lại, em cũng không thể để jisung nhìn thấy vết thương.

"ây da, không được không được, em lại giấu giếm, để mình xem để mình xem." nói rồi, jisung không đợi hyunjin cự nự liền tháo găng tay ra, để lộ cổ tay đầy vết trầy xước tím đỏ.

"làm sao mà lại thành ra như thế này, có đúng là do tập nhảy không đấy?" jisung cúi đầu nhìn vết thương trên tay hyunjin, nhíu mày hỏi.

kéo em đến bên bàn ngồi xuống, jisung bắt đầu bôi thuốc. hyunjin cũng chỉ đành ngoan ngoãn ở yên một chỗ, ngắm mái tóc jisung loà xoà rũ xuống đến ngẩn người.

thời gian ở bên jisung thực sự rất thoải mái. ban đầu quả thực là có cãi nhau, nhưng cậu ấy sẽ luôn bao dung em vô điều kiện, quan tâm em, cho em một chỗ dựa, tựa như cảng biển có thể cập bến bất cứ lúc nào; đây là jisung, vĩnh viễn quấn lấy em dịu dàng vô hại.

"baby, mình biết bây giờ nói những lời này thực sự rất không đúng lúc, nhưng mình vẫn muốn nói," jisung đột nhiên ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hyunjin.

"gì vậy?" hyunjin bị vẻ nghiêm túc của jisung hù đến giật mình.

"đừng vì loại chuyện này mà tổn thương chính mình, được không? baby hiểu ý mình mà."

ý gì... mới được...

jisung đoán được rồi?

"hyunjin, mình thích em, nên mình không muốn thấy em phải chịu bất kỳ thương tổn nào."

hai mắt hyunjin mở to, nhìn jisung ngồi trước mặt nắm tay mình, em biết, cậu ấy nghiêm túc, nghiêm túc thổ lộ, cũng nghiêm túc hy vọng em không bị thương.

nhưng em lại chẳng biết phải đáp lại ra sao. đương nhiên không thể hoàn toàn không rung động, nhưng đây cũng không phải chuyện có thể qua loa, chưa kể còn có đám minho hyung, em đã sớm hãm sâu vào vũng bùn rồi, thực sự có thể cứ thế thản nhiên tiếp nhận tình cảm của jisung sao?

"jisung, mình..."

"không sao đâu, hyunjinnie, em không cần đáp lại, hai đứa mình cứ thân thiết như trước là được rồi, mình hiểu ý em, em không cần cảm thấy áy náy, hãy cứ chấp nhận tình yêu của mình thôi." jisung vừa nói vừa vuốt ve những ngón tay thon gầy của hyunjin.

hyunjin cảm thấy trong lòng ấm áp, quả nhiên han jisung vẫn là han jisung, vĩnh viễn sẽ không ép buộc em làm bất cứ điều gì.

"ồ? jisung đã bôi thuốc cho hyunjinnie chưa?" yongbok không biết đã mở cửa ký túc xá tiến về phía hai người từ khi nào.

"ưm, jisung bôi giúp tớ xong rồi, cảm ơn cậu đã đưa thuốc nha, yongbokie thực sự là thiên sứ đó." hyunjin híp mắt cười với yongbok.

"hyunjinnie, tớ có chuyện muốn nói với hyunjinnie." miệng nói những lời này, nhưng mắt yongbok chỉ chăm chú nhìn bàn tay của jisung và hyunjin đang đan chặt vào nhau.

"vậy hai người nói chuyện đi, chan hyung còn đang ở studio đợi mình." nói xong, jisung thu dọn hộp thuốc, đứng dậy rời đi.

-

yongbok theo chân hyunjin vào phòng.

"yongbok à, cậu có chuyện gì... ơ?" hyunjin còn chưa dứt lời, yongbok đã tiến tới ôm em từ phía sau.

"jisung và hyunjinnie đã thổ lộ với nhau, tớ nghe thấy rồi." yongbok dán vào lưng hyunjin rầu rĩ nói.

"yongbok, cậu, cậu cũng biết rồi sao?" hyunjin nghe vậy liền hốt hoảng xoay người nhìn yongbok.

"tớ muốn nghe đáp án của hyunjinnie, cậu có thích jisung không?" yongbok nhìn thẳng vào mắt hyunjin hỏi.

"chuyện này... yongbok à, đây không phải câu trả lời mà tớ có thể đưa ra ngay lập tức được," bị yongbok hỏi dồn, hyunjin dần cảm thấy hơi choáng váng.

"vậy có nghĩa là tớ vẫn còn cơ hội, phải không? miễn hyunjinnie không đáp ứng jisung là tớ vẫn còn cơ hội." yongbok gấp gáp tiếp lời. "tớ cũng thích hyunjinnie! kể từ ngày đầu tiên tập nhảy với hyunjinnie, tớ đã thích hyunjinnie! nhưng tớ phát hiện, tớ càng ngày càng không thể nắm bắt được cậu nữa rồi, hyunjin à..." yongbok uể oải cúi đầu, trong lời nói mơ hồ mang theo tiếng nức nở.

"yongbok, tớ... tớ thực lòng không nghĩ cậu đối với tớ lại... cậu đừng khóc." hyunjin vội tiến đến ôm lấy người kia.

yongbok đẩy cái ôm của em ra, mở to đôi mắt đỏ hoe chất vấn, "vậy hyunjinnie có ghét tớ không?"

"tất nhiên là tớ không ghét cậu rồi, yongbok à!"

"nếu không ghét tớ thì hyunjinnie hôn tớ đi."

nhìn dáng vẻ hiện giờ của yongbok, hyunjin thực sự không nói nổi một câu từ chối.

em chậm rãi ghé lại gần, đem môi mình dán lên môi yongbok. ai ngờ chỉ một giây sau yongbok liền ôm lấy em, từng chút từng chút đẩy sâu nụ hôn này.

giữa cơn ý loạn tình mê, cả hai chẳng biết từ bao giờ đã ngã xuống giường hyunjin. yongbok quỳ trên người em, hỏi nhỏ.

"cho tớ được không, hyunjin à?"

hyunjin sớm đã bị hôn đến mơ hồ, hai mắt mờ mịt ngẩng lên hỏi lại, "gì cơ?"

yongbok không cho em cơ hội đổi ý, kiên định hôn xuống lần nữa.

-

một đêm này, yongbok rốt cuộc cũng đạt được ý nguyện chạm đến mặt trăng trong lòng.

cho dù vẫn phải sử dụng một chút tâm kế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com