Chương 7
Ông đứng trong bếp, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, tay buông thõng với lá thư từ Bộ. Trời bắt đầu nhá nhem tối, nhưng ông vẫn đứng nguyên vị trí như thế đã hàng giờ liền, ánh mắt dán vào khu vườn. Lò sưởi trong phòng khách bùng lên và Hermione xuất hiện. Ông co rúm người lại vào một góc khuất trong bóng tối.
"Severus? Ông có nhà không? Em có một chồng tài liệu muốn bắt đầu đọc, có thể em sẽ bỏ qua luôn bữa tối..."
Ông mỉm cười trước câu nói "có thể sẽ bỏ qua luôn bữa tối". Ông biết điều đó nghĩa là cô sẽ làm việc cho tới khi hoa mắt chóng mặt, rồi mới thò đầu ra ăn một chiếc bánh mì kẹp thật to cùng bất cứ thứ gì tìm được trong tủ lạnh mà không cần nấu nướng, tất cả trong khi vẫn lơ lửng một quyển sách mở trước mặt. Gần đây, ông vẫn đang cố gắng đảm bảo mang cho cô một đĩa thức ăn khi cô rơi vào trạng thái đó, cố gắng canh đúng thời điểm và mang những thứ cô có thể ăn bằng tay khi đang đọc.
Nụ cười của ông tắt ngấm. Ông để lá thư từ Bộ Pháp Thuật trên bàn bếp, nơi cô sẽ không thể bỏ sót, rồi lại biến mất vào bóng tối của căn nhà trước khi lặng lẽ đi ra phòng thí nghiệm. Ông ngồi đó trong bóng tối, để thời gian trôi thật chậm. Ông cho rằng cô sẽ đang thu dọn đồ đạc, và ông không muốn nhìn cảnh đó.
*
Căn nhà chìm trong bóng tối và lặng ngắt khi cuối cùng ông cũng thôi chờ đợi. Ông tự hỏi liệu sáng mai cô có quay lại để nói với ông trực tiếp hay chỉ để lại một tờ giấy nhắn. Ông tìm thấy một chiếc bánh kẹp trên đĩa ở bàn bếp, cùng ít trái cây được ướp bùa tươi bên cạnh. Cô cũng để lại cho ông một miếng bánh kem. Ông gần như bật khóc khi nhìn thấy nó.
Lá thư đã biến mất. Ông cũng không thấy bất kỳ tờ giấy nào.
Ông bước lên lầu nhưng không thể khiến mình bước vào phòng ngủ chính. Thay vào đó, ông vào căn phòng nhỏ, căn phòng ông từng ngủ một mình khi mới mua căn nhà này. Hermione đã sơn lại phòng và sắp đặt nó như một phòng đọc sách với hai chiếc ghế bành êm ái. Ông ngồi vào chiếc ghế cô nói là "của ông", cô bảo nó có phần ngồi sâu để thoải mái cho đôi chân dài của ông. Nhìn sang chiếc ghế trống mà cô dành cho mình, cuối cùng ông cũng gục ngã.
Ông trượt xuống sàn, nước mắt bắt đầu tuôn dài trên mặt. Con mèo lông gừng to lớn của cô làm gián đoạn nỗi thống khổ của ông. Crookshanks dùng đầu dụi vào cánh tay Severus trước khi đặt hai chân trước lên vai Severus và nhào nặn.
"Cô ấy sẽ quay lại vì cậu, cậu bạn già," Severus nói khi gãi tai con mèo. Ông kéo con mèo vào lòng và ôm nó, cảm nhận tiếng rừ rừ qua lồng ngực mỏng mông, để nó đẩy cằm mình lên. Phải chăng cô để con mèo lại tối nay để an ủi mình? Có lẽ cô ấy vẫn sẽ làm bạn; có lẽ cô ấy sẽ đến thăm... ông nghĩ một lúc rồi lại dẹp ý nghĩ đó sang một bên. Một tiếng nức nở đau đớn thoát ra. Crookshanks kêu lên một tiếng the thé và Severus thả nó ra.
*
"Crooks, cậu đang làm gì vậy?" Hermione bước ra từ phòng ngủ, đi theo sau chú mèo cam quyết định rằng cô nhất định phải ra khỏi giường và không cho ai đuổi về. Severus lập tức ngồi dậy, vội vàng đưa tay lau mặt để xóa đi dấu vết của những giọt nước mắt.
"Tôi cứ nghĩ em đã đi rồi," ông đứng dậy nói, cách di chuyển chỉ còn lại vài bước chân, tư thế bỗng trở nên vô cùng trang trọng. Con mèo gừng lớn cọ vào chân ông. Severus để ý thấy Hermione đang mặc một bộ quần short ngắn và áo hai dây mà cô thường mặc đi ngủ. "Tôi xin lỗi vì đã đánh thức em."
Hermione lắc đầu, vẫn còn ngái ngủ. "Severus, muộn rồi, về giường với em nào." Cô nắm lấy tay ông và dẫn ông vào phòng ngủ, đặt ông ngồi xuống giường rồi đứng trước mặt ông, bắt đầu cởi cúc áo khoác của ông trong khi ngáp dài, "Em để ông một chiếc sandwich, ông thấy chưa? Em không chắc ông có cuộc họp bữa tối không nên em mạo hiểm làm cho ông một cái-"
"Hermione, Hermione, thôi đi." Ông lấy tay cô ra khỏi chiếc cúc áo, giữ chặt chúng trong tay mình, một lần nữa ngạc nhiên trước sự khác biệt về kích thước giữa cơ thể ông và cô. Ông ước gì mình có thể hôn lên đôi bàn tay nhỏ bé của cô, chỉ một lần nữa thôi.
"Em... có một lá thư đến hôm nay, từ Bộ Pháp Thuật." Nước mắt lại trào ra, chỉ cần nói điều đó thôi cũng khiến ông đau đớn.
Ông nhìn thấy khoảnh khắc cô hoàn toàn tỉnh táo, miệng mở ra rồi thốt lên, "ÔI! Bức thư! Em, em đã vứt nó đi, em tưởng đó là rác, em không nhận ra - Severus, ông- Ông muốn -" Tay cô đưa lên che miệng trong sự sửng sốt khi cô lùi lại một bước.
"Tôi?! Không! Nhưng em-" ông nói.
"Em?!" trông cô có vẻ bị tổn thương.
Ông im lặng một lúc, rồi nhìn xuống khi nói, "Đó là quyền của em, nếu em muốn – ... nhưng, Hermione, làm ơn," ông cầu xin, "làm ơn đừng đi. Tôi cứ nghĩ là tôi có thể, nhưng tôi - Hermione, tôi yêu em," ông kéo cô lại gần, quàng tay ôm lấy cô, vùi mặt vào mái tóc cô.
Tay cô chạm vào má ông, ấn trán mình vào trán ông khi nói, "Severus Snape, em yêu ông, đồ đàn ông cứng đầu ngu ngốc. Em đã bắt đầu yêu ông ngay từ đêm đầu tiên," cô thú nhận, thì thầm ngọt ngào vào tai ông. "Em yêu việc làm vợ ông."
"Ôi! Ôi cảm ơn Merlin!" ông thốt lên, bám chặt lấy cô. "Cô gái quý giá của tôi."
Hermione cười khúc khích, âm thanh lẫn trong vài giọt nước mắt, "Em nghĩ thuật ngữ chính trị chính xác sẽ là 'người phụ nữ quý giá', nhưng em thừa nhận nó không có cùng cảm xúc."
Ông cũng bật cười, "Vậy thì, vợ yêu quý."
"Vâng," cô nói và hôn ông.
*
Sáng hôm sau, Severus ngồi chậm rãi ăn xong bữa sáng trong khi Hermione bắt đầu dọn dẹp. Cứ vài phút ông lại ngẩng đầu lên để ngắm cô di chuyển quanh bếp, mỉm cười vì cô đã khoác lên mình chiếc áo sơ mi ông bỏ lại từ hôm qua.
"Nào, đây là bí mật của chúng ta, phải không cậu bạn già?" Severus thì thầm khi cho chú mèo lai Kneazle to lớn màu cam một miếng xúc xích.
"Severus Snape, nếu em bắt gặp ông cho con mèo đó ăn trên bàn, em thề là em không chịu trách nhiệm đâu đấy," cô nói qua vai. Severus đứng thẳng người trước khi cô kịp quay lại. Ông tiến đến và rụt rè vòng tay qua người cô, thật chậm rãi phòng trường hợp cô muốn đẩy ra. Hermione khẽ run lên, một nụ cười tươi nở trên môi. Đây là lần đầu tiên ông chủ động làm điều gì đó, và dù cho ông chỉ muốn ôm cô, cô cũng muốn khích lệ ông, cho ông thời gian ông cần để cảm thấy thoải mái.
Khi vòng tay ông ôm lấy cô từ phía trước, cô thả lỏng người dựa vào ông, thở dài thư thái. Một bàn tay ông lần xuống gấu chiếc áo sơ mi và bắt đầu khám phá bên dưới khiến cô thích thú kêu lên "Ồ!". Khi ông đỡ cô ngồi lên bàn bếp, bước vào giữa hai chân cô, hôn cô, cọ xát vào cô, chậm rãi tiến vào và nhịp nhàng đẩy vào điểm hoàn hảo đó, cô phá lên cười, "Ồ! Em biết ơn ông vì đôi chân dài của ông đấy," khiến ông cũng cười vang.
*
Cùng buổi sáng đó, thế giới phù thủy chờ đợi tin tức về đơn thỉnh cầu của Hermione Granger. Vào giờ ăn trưa, khi không có tin tức gì, số lượng phóng viên chờ đợi tại Bộ Pháp Thuật đã giảm một nửa. Ngày hôm sau, con số này lại giảm một nửa nữa.
Ngày tiếp theo, một nhiếp ảnh gia gần-như-may-mắn đã chụp được một bức ảnh Hermione Snape trong một tiệm bánh cùng với chồng cô. Cô niệm chú ông ta khi bắt gặp ông ta chụp ảnh, nhưng cho phép ông ta giữ nó miễn là ông ta thề sẽ chú thích cô với họ chính xác. Bức ảnh cho thấy cô đang đút cho Severus một miếng bánh sừng bò trong khi ông giả vờ khó chịu rồi mỉm cười với cô và nhanh chóng hôn lên má cô trong lúc cô cười khúc khích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com