Chương 15 (1)
Chương 15
Cô gái, khiến Severus ngạc nhiên, dường như biết đường đi trong Bộ phép thuật. Cô dẫn hắn thẳng đến thang máy, cau mày với những hành khách tò mò qua một loạt những điểm dừng đứt gãy, rồi chạy băng qua một sảnh lớn, liếc nhìn vội vào đài phun nước đường trước khi đến một thang máy khác và dẫn Severus vào bên trong.
"Cảm ơn bạn đã ghé thăm Bộ phép thuật," một giọng nói lạnh lùng nói. "Hãy ghé lại sớm nhé."
"Tôi nghĩ là không," Granger lẩm bẩm.
Thang máy trượt lên trên. Severus cảm thấy chóng mặt vì chuyển động, nhưng sau đó, chỉ việc giữ cho mắt mở thôi cũng khiến hắn cảm thấy chóng mặt vào lúc này. Cơn đau ở xương sườn của hắn càng lúc càng tệ hơn, hắn nghi ngờ, từ lớp mồ hôi bóng nhẫy trên da rằng cơn sốt của hắn đã lên đỉnh điểm. Thật khó để giữ chặt chiếc hộp chứa những đồ đạc bị cháy của mình, và thậm chí còn khó khăn hơn để đứng thẳng, nhưng hắn không muốn cô gái biết rằng mình đang vật lộn như thế nào. Nghiến răng, hắn cố gắng thoát ra khỏi gian hàng điện thoại Muggle bị hỏng mà họ đã đi lên và quan sát con phố Muggle bẩn thỉu, tối tăm bên ngoài.
Hắn sắp hỏi cô gái rằng họ đang ở đâu thì cô ta bất ngờ nắm lấy cánh tay hắn, đũa phép trong tay và Dịch Chuyển Tức Thời.
Bùm, họ xuất hiện trong một khu rừng tối tăm, phủ đầy tuyết và yên tĩnh theo một cách êm dịu, thanh bình, điều đó có thể dễ chịu nếu hắn không phải chống lại ham muốn ngất xỉu. Chiếc hộp của hắn bắt đầu trượt khỏi cánh tay, nhưng cô gái đã bắt được nó trước khi nó có thể đổ ra khắp nơi.
"Tôi xin lỗi!" cô ấy kêu lên, cẩn thận hạ chiếc hộp xuống đất trước khi ngước nhìn hắn với đôi mắt to, lo lắng. "Tôi không nên Dịch Chuyển Tức Thời như vậy - ở đó thật kinh khủng, anh không biết đâu -" Khuôn mặt cô ấy hồng hào và rất buồn bã. "Chúng tôi phải đột nhập hai lần trong chiến tranh, và lần đầu tiên Sirius chết -"
"Sirius Black?"
"Vâng. Và không cần phải tỏ ra vui mừng như vậy, nó thật kinh khủng."
Tất nhiên rồi. Severus chế giễu. Hắn lẽ ra phải biết rằng cô ấy cũng thích Black cũng như con trai đáng ghét của Potter.
Cô ấy dường như không thích vẻ mặt của hắn chút nào, vì cô ấy quay đi và bắt đầu lục lọi trong túi, lấy ra một chiếc túi nhỏ có hạt cườm và tiếp tục nhét toàn bộ cánh tay của mình vào đó. Rõ ràng là nó đã được Mở Rộng. Khi cô rút cánh tay ra, cô đang cầm một chiếc túi dài, mỏng mà Severus chỉ nhận ra là một chiếc lều sau khi cô vẫy đũa phép và dựng nó lên.
"Cô giữ một chiếc lều trong túi xách?" hắn hỏi, cau mày nhìn cô.
"Do thói quen thôi," cô nói, "từ lúc chiến tranh, khi chúng tôi phải chạy trốn. Bọn tôi đã mất chiếc lều đó khi bị Snatchers tóm, nhưng tôi đã mua một chiếc khác vào mùa thu năm ngoái... Đi thôi, vào bên trong đi."
Severus có rất nhiều câu hỏi (Snatchers là gì? Tại sao cô ấy phải chạy trốn? Auror có lục túi của cô ấy không?), nhưng, khi hắn lê bước chân trên tuyết và đi theo cô vào lều, hắn không hoàn toàn tin tưởng bản thân để hỏi chúng. Đầu hắn đang quay cuồng, nóng và lạnh, chậm và nhanh, và hắn nghi ngờ rằng tất cả điều này sẽ có nghĩa hơn nếu hắn có thể chạm tay vào một viên thuốc hạ sốt.
Với một cảm giác phi thực tế áp đảo, hắn nhìn cô lấy chính viên thuốc đó ra khỏi túi. Hắn đã nói to à?
Nhưng không. thuốc hạ sốt chỉ là khởi đầu. Với những động tác nhanh chóng, trật tự, cô đặt ra khoảng một tá thuốc chữa bệnh trên bàn nhỏ của lều, tiếp theo là một cái lò đun, một bộ dụng cụ gồm các thành phần thuốc cơ bản, một lọ dittany chắc chắn phải đắt hơn cả tháng lương của hắn ở hiệu thuốc, và một cuốn sách về bùa chú chữa bệnh rất to đến nỗi chiếc bàn kêu răng rắc dưới trọng lượng của nó.
"Tôi nghĩ vậy là đủ rồi," Granger nói, cắn môi và quan sát khoảng năm trăm Galleon trị giá thuốc chữa bệnh. "Giá như tôi có sô cô la - nhưng nhiêu đây chắc cũng đủ rồi."
Cô quay lại đối mặt với Severus, người đang nghiêng ngả giữa lều mơ hồ về những gì đang xảy ra.
"Ngồi xuống," cô ấy ra lệnh, và hắn ngồi xuống. Dễ chịu hơn là đứng.
Hắn nghe thấy tiếng nước chảy và nhìn thấy cô rửa tay trong bồn nhỏ của lều. Sau đó, cô đổ đầy nước vào một cái bát, lấy vài chiếc khăn từ tủ, và quay sang ngồi trước mặt hắn.
"Hmm," cô lẩm bẩm, quan sát khuôn mặt của hắn một cách cẩn thận. Đôi mắt nâu của cô ấm áp và tập trung, hai điểm rực rỡ trong một vệt trắng và nâu. Khi cô chạm vào cằm hắn bằng một ngón tay để nghiêng mặt hắn sang một bên, hắn không thể nói được là da của cô ấy nóng hay lạnh.
"Chúng ta sẽ bắt đầu với cơn sốt đó," cô nói một cách dứt khoát. Mở nút chai thuốc và đưa nó cho hắn.
Mặc dù màn sương mù đang tràn ngập trong tâm trí, hắn vẫn kiểm tra cẩn thận thuốc trước khi uống, điều đó dường như không làm cô ấy ngạc nhiên hay cảm thấy xúc phạm. Trên thực tế, nước thuốc hoàn hảo. Hơn nữa, nó đã được pha chế với sự cải tiến mà hắn đã nghĩ ra ở trường, thêm một chút đinh hương đã làm giảm một nửa thời gian cần thiết để thuốc có hiệu quả.
"Tôi đã pha chế nó phải không?" hắn hỏi, bối rối và hơi tức giận trước ý tưởng rằng ai đó có thể đã phát hiện ra sự cải tiến đó.
"Không," cô nói, "nhưng anh đã dạy tôi cách pha chế nó."
Hắn đã dạy cô?
"Uống đi, Severus."
Thật kỳ lạ khi nghe cô nói tên của mình, đặc biệt là với giọng điệu như vậy: ấm áp, quan tâm và gần như dịu dàng, theo cách mà mẹ của hắn chưa bao giờ nói. Hắn uống.
Xung quanh hắn trở nên rõ nét trong vài giây. Cơn đau cũng vậy.
Nghiến răng, hắn liếc nhìn những dụng cụ chữa bệnh còn lại của cô. Cô đã chọn một loại thuốc sát trùng.
"Mật ong hay tinh dầu tràm, anh nghĩ sao?" cô ấy hỏi.
"Mật ong."
Cô ấy chọn một lọ thuốc mỡ màu vàng đậm óng ánh và đặt nó bên cạnh bát nước. Nhúng khăn vào nó để làm ẩm, cô ấy nghiêng người về phía Severus. Hắn giật mình lùi lại.
"Tôi có thể tự làm," hắn nói, giơ tay ra.
"Đừng có ngớ ngẩn," cô ấy gắt gỏng. "Anh đang run kìa."
Hắn đang run. Hắn có thể đã xấu hổ, nếu sự chú ý của hắn không tập trung hoàn toàn vào nữ phù thủy trước mặt, người, mà không cho phép bất kỳ cuộc tranh luận nào nữa, đã bắt đầu chấm chiếc khăn ấm, ẩm ướt lên má hắn.
"Làm sao điều này lại xảy ra?" cô hỏi.
Severus không hẳn muốn trả lời cô, nhưng hắn nhớ rất rõ cách cô đã hét lên với Robards, và quyết định khôn ngoan làm theo, ít nhất là bây giờ.
"Tôi đã đấu tay đôi với Lucius Malfoy."
"Tại sao?"
"Tôi đã từ chối gia nhập Tử Thần Thực Tử."
Tay cô dừng lại, ánh mắt của cô ấy đảo về phía hắn, mắt mở to. "Anh đã làm vậy?"
Hắn cau mày nhìn cô. Cô trông hơi xấu hổ, nhưng cũng kinh ngạc.
"Trong thế giới của tôi," cô bắt đầu, rồi dừng lại. "Ồ, tôi thậm chí còn chưa giải thích, phải không? Tôi đang làm mọi thứ theo thứ tự ngược lại. Anh đã đọc về Ekrizdis chưa?"
"Rồi," hắn nói, rồi thêm vào, "và tôi biết rằng cô đến từ một thế giới khác. Tôi đã đến đó, một thời gian ngắn."
"Anh - Anh đã đến đó?" Sự hiểu biết tràn ngập khuôn mặt cô ấy. "Với Harry và Ron? Họ đều ổn chứ? Họ vẫn -"
"Những người bạn liều lĩnh của cô đã trở lại thế giới của cô. Họ muốn đến và cứu cô, nhưng bản thể lớn tuổi của tôi và tôi đã đồng ý rằng điều đó thật ngu ngốc, xét về mọi mặt."
Một sự nhẹ nhõm sâu sắc bao trùm lấy khuôn mặt cô. Hắn cho rằng đó là vì những người bạn của cô cho đến khi cô nói, "Ông ấy đã ở đó? Sna- Ý tôi là, bản thể già hơn của anh?"
Hắn thấy kỳ lạ khi cô gọi bản thể già hơn của mình là "Snape" nhưng lại gọi hắn là "Severus", nhưng hắn chỉ nói, "Vâng."
Cô tiếp tục dặm nhẹ nhàng trên mặt anh, vẫn còn tái nhợt vì nhẹ nhõm. "Tạ ơn trời. Anh không biết việc theo dõi hai người đó phiền phức như thế nào."
"Tôi có thể hình dung chút ít."
Cô cười nhạt với hắn. "Nhưng anh đã quay lại? Sau đó thì sao?"
"Tôi đã trốn trong phòng giam của mình cho đến khi Thần Sáng đến."
Cô trông rất ấn tượng về điều đó, nó khiến hắn hài lòng nhiều hơn mình nghĩ. "Anh đã lừa họ. Và đồng Galleon - đó là anh phải không? Ông ấy đã đưa cho anh -"
"Vâng." Hắn nhướng mày nhìn cô, điều đó ít hiệu quả hơn bình thường vì cô vừa bắt đầu vỗ nhẹ lên nó bằng khăn của mình. "Tuy nhiên, tôi khá tò mò làm sao cô lại thuyết phục Crouch để cho cô đi nhanh như vậy."
Cô vẫy tay miễn cưỡng. "Tôi chỉ nói tên một vài Tử Thần Thực Tử mà ông ta chưa biết. Tôi nói với ông ta rằng họ đang âm mưu chống lại con trai của ông ta -"
"Phải vậy không?"
Miệng cô nhếch một cách nguy hiểm. "Hắn sẽ gia nhập chúng."
Điều đó khiến hắn ngạc nhiên vô cùng. Barty Crouch, Jr., người kém hắn vài tuổi ở Hogwarts, mặc dù Severus không thể khẳng định rằng mình biết cậu ta, nhưng hắn biết rằng Crouch chưa bao giờ bận tâm kết bạn với những học sinh Slytherin được biết là muốn trở thành Tử Thần Thực Tử (bao gồm cả chính hắn).
"Tại sao anh lại không?" Granger hỏi, lại nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc đó. "Ý tôi là gia nhập chúng."
Severus khó chịu động đậy. "Chúng đã ban hành luật hôn nhân."
Biểu cảm của cô đột nhiên trở nên nghiêm túc. "Tôi đã nghi ngờ. Tất cả những điều vô lý đó về việc chỉ kết hôn với phù thủy..." Cô cau mày. "Tôi không thể tin nó đã được thông qua. Nó - nó tệ hơn thời trung cổ. Nó thật vô lý."
Severus không trả lời. Rõ ràng là cô đã kết luận rằng sự tham gia của Tử Thần Thực Tử trong việc thông qua luật đó là lý do đủ để Severus từ chối, và hắn không cảm thấy muốn sửa sai cho cô. Thật tệ khi nhìn thấy vẻ mặt của chính mình, già hơn - và trên mặt Lily.
"Snape có nói gì khác không?" cô hỏi. "Về... ừm, về một kế hoạch, hoặc bất cứ điều gì tương tự?"
Severus theo dõi cô rửa sạch chiếc khăn trong bát nước ngày càng bẩn, cân nhắc câu trả lời của mình. Gần như không thể tưởng tượng được rằng cô gái sẽ muốn làm bất cứ điều gì khác ngoài về nhà, đặc biệt là bây giờ cô đã biết về luật hôn nhân, thế nhưng bản thể lớn tuổi của hắn đã chắc chắn rằng cô sẽ trở thành đồng minh của mình.
"Ông ấy nói rằng cô sẽ giúp tôi cứu Lily," cuối cùng hắn nói.
Granger người đang lau tay bằng một chiếc khăn khác, động tác dần chậm lại, biểu cảm của cô nhanh chóng chuyển từ sợ hãi sang giận dữ sang buồn bã. Tuy nhiên, cô không có vẻ ngạc nhiên.
"Tất nhiên là tôi sẽ," cô nói nhỏ nhẹ, khuôn mặt rất nhợt nhạt và cam chịu.
Severus không biết phải nói gì, vì vậy hắn ngồi im lặng khi cô mở nắp lọ thuốc sát trùng, cố gắng không giật mình khi cô bắt đầu chấm chất lỏng cay nồng lên da của hắn. Cơn nóng rát chỉ kéo dài vài giây; sau đó, da của hắn cảm thấy tươi mới, sạch sẽ, được phục hồi. Hắn không thể không nhăn mặt khó chịu khi cô xoa nó vào dái tai, và hắn chắc chắn đã nhìn thấy bóng dáng một nụ cười lóe lên dưới vẻ mặt mệt mỏi của cô.
"Cô không có nghĩa vụ phải giúp tôi," cuối cùng hắn nói.
Cô không trả lời ngay. Đặt lọ thuốc mỡ sang một bên, cô lại lau tay một lần nữa, rồi đối mặt với hắn với một vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Tất nhiên là tôi sẽ giúp anh," cô đáp. "Tôi biết Lily có ý nghĩa như thế nào đối với anh - đối với anh và Snape của tôi. Và đối với Harry. Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để giúp đỡ."
Severus nhìn chằm chằm vào cô trong một khoảnh khắc dài, rồi thúc giục, "Nhưng?"
Cô lại cười nhạt với hắn. "Không có nhưng nào. Tôi chỉ... mệt mỏi. Chúng tôi đã chiến đấu rất lâu... rồi chúng tôi chiến thắng. Và nó đã kết thúc. Và tôi nghĩ -"
Đột nhiên, có những giọt nước mắt trong mắt cô. Severus đỏ mặt và nhìn đi chỗ khác.
"Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ phải trải qua bất cứ điều gì khủng khiếp như vậy nữa," cô thì thầm.
Severus đột ngột thấy đau xót thay cho cô, nhưng nói gì thêm. Cuộc chiến của cô đã kết thúc, nhưng cuộc chiến của hắn thì chưa. Kinh khủng như cuộc sống của hắn cho đến thời điểm đó, hắn biết rằng không có gì, sự ngược đãi của cha hắn, sự bắt nạt của Potter và bạn bè của thằng khốn đó, thậm chí vài tháng ở Azkaban có thể khủng khiếp bằng những gì sắp xảy ra. Hắn vẫn có thể nhìn thấy ký ức của Severus già hơn về Lily, nhợt nhạt, xinh đẹp và đã chết, nằm trong quan tài dưới những tia nắng cuối cùng, phai tàn, chiếu lên da cô trước khi cô được chôn cất trong lòng đất lạnh lẽo, tối tăm.
Không có gì có thể tệ hơn thế. Không.
Cô gái Granger hít mũi, rồi nói với giọng điệu nhanh nhẹn, "Nhưng tất nhiên lần này sẽ không tệ như vậy. Tôi biết cách giết ông ta. Vấn đề là thực hiện như nào ở thế giới này mà không bị bắt." Cô phát ra một tiếng khó chịu. "Và tránh luật hôn nhân ngu ngốc này. Thành thật mà nói, ngoài mọi thứ khác, nó rất bất tiện."
Severus khịt mũi. "Không bất ngờ lắm."
Hắn nghĩ rằng có lẽ an toàn để nhìn cô một lần nữa. Để an tâm, không còn nước mắt nào trong mắt cô nữa, chỉ là một chút đỏ bừng trên má. Cô đang cau mày nhìn ngực hắn.
"Anh sẽ - ừm - cần phải cởi bỏ cái đó," cô nói, với giọng cao hơn một chút so với lúc trước. "Để tôi có thể nhìn vào xương sườn của anh. Chúng bị gãy, phải không?"
"Vâng..." Severus miễn cưỡng thừa nhận. Ý tưởng cởi đồ trước mặt cô gái này - trước mặt bất kỳ ai - là khá đáng sợ. "Cô thậm chí còn biết cách chữa xương sườn gãy không?"
Granger cắn môi. "Tôi chưa bao giờ thử. Tất nhiên là tôi đã học hỏi chỗ này chỗ kia một chút," cô nói, vỗ nhẹ lên cuốn sách chữa bệnh khổng lồ của mình một cách trìu mến. "Tôi không thể nói với anh bao nhiêu lần tôi ước rằng mình biết nhiều hơn, trong chiến tranh. Thực sự, thật vô lý khi họ không dạy chúng ta ít nhất là những câu thần chú chữa bệnh cơ bản ở trường." Cô cau mày trong một khoảnh khắc ngắn, rồi hít một hơi thật sâu. "Nhưng tôi đã chữa lành những ngón tay gãy và mũi gãy, và tôi chưa bao giờ gặp rắc rối gì với điều đó. Câu thần chú chữa xương sườn rất giống nhau, và lý thuyết cũng vậy. Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ không làm cho nó tệ hơn," cô thêm vào, điều mà hắn cho rằng cô muốn là một cách trấn an. "Và tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn là ít nhất cứ thử trước khi đến St. Mungo's. Tôi biết You-Know-Who có ít nhất một Healer làm việc cho ông ta ở đó." Biểu cảm của cô tối sầm lại. "Chúng ta sẽ phải làm gì đó."
Severus ít quan tâm đến việc xâm nhập của Chúa tể Hắc ám vào St. Mungo's hơn là vấn đề cấp bách về xương sườn của mình.
"Cô có thể giết tôi nếu cô niệm sai câu thần chú," hắn chỉ ra.
Cô ấy trông bực mình. "Đừng có ngớ ngẩn, tất nhiên là tôi sẽ không. Câu thần chú chỉ có thể sai như vậy nếu tôi phát âm sai câu thần chú, và tôi chắc chắn rằng tôi sẽ không. Bây giờ hãy cởi bỏ nó."
Severus vẫn rất muốn tranh luận nhưng việc hít thở thật sâu để bày tỏ những quan ngại logic và hợp lý đang trở nên khó khăn do cơn đau nhức ở bên sườn.
"Được rồi," hắn gầm gừ, mặc dù quyết tâm đe dọa cô với ánh nhìn tối tăm, đáng sợ nhất của mình, hiệu quả của nó đã bị hỏng bởi cách ngón tay của hắn đang lúng túng với những chiếc cúc áo. Hắn không nghĩ rằng mình đã từng tự nguyện cởi bỏ quần áo trước mặt bất kỳ ai. Và sự cố đó với Potter và Black vẫn hằn sâu trong tâm trí của hắn; hắn gần như có thể nghe thấy tiếng cười vọng xung quanh mình.
Tuy nhiên, Hermione Granger đã không cười. Cô chuyển sang một sắc hồng đáng báo động và từ chối nhìn hắn khi hắn trượt áo choàng xuống eo và cởi bỏ chiếc áo sơ mi mà hắn mặc bên dưới.
Thực sự, hắn có thật sự đáng ghét như vậy?
"Cô sẽ thấy khá khó khăn để chữa lành cho tôi nếu cô thậm chí còn không thể nhìn vào tôi, Granger."
Cô ấy hít một hơi thật sâu, liếc nhìn vội vàng về phía hắn, và chuyển sang một sắc đỏ rực hơn nữa.
Severus phải dùng hết ý chí của mình để không khoanh tay một cách phòng thủ trước ngực.
"Tôi xin lỗi," cô nói, hít một hơi thật sâu nữa. "Chỉ là - anh là giáo sư của tôi trong sáu năm, anh biết đấy. Tôi biết rằng anh là một Severus Snape khác, nhưng nó chỉ là - quá - quá không phù hợp."
"Tôi là giáo sư của cô?" Severus hỏi, há hốc mồm nhìn cô. "Tôi là một giáo sư?"
Cô bật cười ngắn ngủi, lo lắng. "Vâng. Anh có thể tưởng tượng không? Anh ghét nó. Tôi chắc chắn rằng anh ghét tất cả chúng tôi. Dumbledore nghĩ rằng đó sẽ là nơi chiến lược nhất cho anh, anh biết đấy, để anh có thể giả vờ do thám ông ấy cho Vol- cho You-Know-Who, trong khi thực sự là ngược lại."
Severus đã nhận ra một số manh mối về điều này từ tâm trí của chính mình, già hơn, nhưng việc nghe nó được tuyên bố một cách trắng trợn như vậy vẫn đáng báo động. "Tôi là một gián điệp?"
"Ồ, vâng. Anh thật tuyệt vời, anh biết đấy. Chúng tôi sẽ không thắng được chiến tranh nếu không có anh. Anh đã được trao tặng Huân chương Merlin, hạng Nhì. Chúng tôi đã cố gắng giành được hạng Nhất cho anh, nhưng, ừm..." Cô ấy gần như đủ can đảm để nhìn vào hắn, nhưng không hẳn. "Anh từng là một Tử Thần Thực Tử."
"Thật vậy." Tâm trí của Severus đang quay cuồng. Có lẽ hắn nên cảm thấy vui mừng khi được trao tặng Huân chương Merlin, nhưng Severus chỉ có thể nhớ lại nỗi đau trống rỗng trong tâm trí của bản thể già hơn, cảm giác vô nghĩa và mất mát.
Cô gái cuối cùng đã vượt qua cảm giác không phù hợp của mình, hoặc bất cứ điều gì khác và nhìn vào hắn.
"Ôi, trời ơi..." Ánh mắt của cô mở to vì kinh hoàng khi nhìn chằm chằm vào thân hình của hắn. "Tại sao họ lại không cho phép anh gặp Healer? Không, đừng trả lời, tôi biết tại sao. Đó là Crouch, phải không? Kẻ tồi tệ..."
Bất cứ điều gì Crouch là, cô dường như không muốn nói ra nó. Severus, theo dõi ánh mắt của cô đến ngực mình, có thể nghĩ ra khá nhiều thuật ngữ phù hợp. Hắn chỉ còn da bọc xương, nhưng điều đó không lạ; hắn chưa bao giờ nhiều hơn thế. Tuy nhiên, hắn có thể nhìn thấy đường cong lõm của xương sườn, vết bầm tím đen mà thậm chí ba tháng sau, vẫn còn mới như thể vết thương xảy ra cách đây một ngày. Điều đó không nên khiến hắn ngạc nhiên. Azkaban khiến việc chữa lành gần như không thể.
Cô gái với tay về phía hắn, dừng lại, rồi nói, "Hãy quay về phía tôi, làm ơn. Tôi cần xem."
Severus xoay người chậm rãi trên ghế, cố gắng không di chuyển xương sườn quá nhiều. Cô gái giơ đũa phép lên và hắn giật mình.
"Thật sự," cô thở hổn hển. "Chỉ là một câu thần chú chẩn đoán. Và tôi sẽ không giết anh, vì vậy hãy thả lỏng."
Severus không thả lỏng, nhưng hắn không giật mình nữa. Đũa phép của cô tạo ra một mô hình phức tạp trong không khí trên da hắn, nhưng bất kỳ chẩn đoán nào mà câu thần chú tiết lộ rõ ràng là chỉ dành cho mắt cô thấy. Nhìn vào khuôn mặt cô một cách cẩn thận, hắn không thấy gì đáng báo động, chỉ là một quyết tâm mãnh liệt, tập trung khiến hắn cảm thấy tự tin hơn một chút vào khả năng của cô.
Ít nhất, cô tin rằng mình có thể làm được điều này.
Đột ngột quay lưng lại với hắn, cô lật giở cuốn sách phép thuật khổng lồ của mình, quét qua một trang, gật đầu với chính mình, rồi lại giơ đũa phép lên xương sườn của hắn.
"Giữ yên," cô nói một điều không cần thiết.
Lần này không có động tác đũa phép phức tạp nào. Cô gõ nhẹ một cái ngắn, bất ngờ vào một trong những xương sườn của hắn, và hắn cảm thấy - và nghe thấy - nó bật trở lại vị trí ban đầu.
Sau khi thực hiện câu thần chú chẩn đoán một lần nữa, cô nói với vẻ hài lòng, "Nó đã hoạt động hoàn hảo. Còn ba cái nữa. Giữ yên."
Ba cái gõ sau đó, và Severus có thể chạy ngón tay dọc theo xương sườn của mình mà không tìm thấy bất kỳ bất thường nào. Những vết bầm tím vẫn còn trên da của hắn, nhưng sau khi trao đổi ngắn gọn với hắn về các loại thuốc chữa bệnh mà cô có, cô đã chọn một loại thuốc sửa chữa mô cũng có dấu vết của những cải tiến của chính hắn. Uống nhanh chóng, Severus gần như thở phào khi cơn đau hoàn toàn biến mất khỏi bên sườn.
Hắn gần như cho phép bản thân thư giãn khi cô gái thoa một loại thuốc mỡ chữa bỏng lên những vết bỏng nhỏ mà hắn đã bị từ lửa xanh của Lucius.
"Bây giờ tôi cần phải kiểm tra da đầu của anh," cô nói, cau mày nhìn đỉnh đầu của hắn, "vì vậy chúng ta sẽ cần phải gội đầu."
Hắn căng thẳng và cứng đờ ngay lập tức, khuôn mặt của hắn méo mó trong một tiếng cười khẩy. "Vui thật đấy, Granger."
Cô không hề nản chí trước phản ứng của hắn. "Đừng có ngớ ngẩn," cô gắt gỏng. "Anh có những vết cắt nhiễm trùng trên khắp da đầu, và tôi nghĩ đã nhìn thấy những mảnh kính. Rốt cuộc, gã đã làm gì, ném anh ra ngoài cửa sổ?"
"Gã đã ném một cửa sổ vào tôi," Severus trả lời, cau mày. "Và tóc của tôi -"
"- bẩn thỉu," cô nói, "tất nhiên là vậy. Anh đã ở Azkaban trong ba tháng. Anh có thể tắm, và sau đó tôi sẽ làm sạch phần còn lại của những vết cắt này và chữa lành tất cả chúng."
"Điều đó không cần thiết," Severus nói, kéo áo sơ mi trở lại và làm rối tung những chiếc cúc áo.
"Cần thiết. Anh bị nhiễm trùng."
"Tôi ổn."
"Đàn ông!" cô kêu lên, nhảy khỏi chỗ ngồi. "Tất cả các anh đều ngớ ngẩn như vậy sao? Điểm mấu chốt của việc làm sạch một số vết cắt của anh là gì nếu anh không cho phép tôi làm sạch tất cả? Anh muốn chết vì nhiễm trùng huyết? Tôi chắc chắn rằng anh sẽ rất hữu dụng với Lily khi anh lang thang khắp nơi trong trạng thái mê sảng với làn da chuyển sang màu tím!"
Hắn đỏ mặt. "Tôi có thể tự chăm sóc bản thân."
Cô khịt mũi, rồi giật lấy túi của mình. "Được rồi! Tự chăm sóc đi! Tôi sẽ đi lấy một ít sô cô la, và khi tôi trở lại, những vết cắt đó tốt hơn là phải sạch sẽ. Hoặc là."
Cô bước ra ngoài, mái tóc xoăn rối bù. Hắn chờ nghe thấy tiếng nổ khi cô Dịch Chuyển Tức Thời, nhưng nó không đến. Bối rối, hắn bò đến lối vào của lều và nhìn ra ngoài.
Cô đang cầm đũa phép giơ lên không trung, hắn nhận ra ngay lập tức là những bùa chú bảo vệ.
Trong vài phút, hắn theo dõi cô, bỏ qua cơn gió lạnh từ khu rừng phủ đầy tuyết bên ngoài. Bùa chú chống Muggle, Bùa chú tàng hình, bùa chú Muffliato của chính hắn, và khoảng một nửa tá những phép thuật khác đan xen để tạo thành một vòng tròn bảo vệ có thể thực sự cạnh tranh với của hắn. Thậm chí còn có hai cái mà hắn không nhận ra. Hắn sắp gọi và hỏi cô ấy về chúng thì cô hạ đũa phép xuống một cách đột ngột, không kiên nhẫn, bước ra khỏi vòng bảo vệ mà cô vừa dựng lên, và Dịch Chuyển Tức Thời.
Và hắn cảm thấy một cảm xúc kỳ lạ khi nhận ra rằng cô đã không muốn bỏ hắn một mình mà không bảo vệ hắn một cách kỹ lưỡng nhất có thể.
Bị phân tâm giữa sự tò mò về những bùa chú và tội lỗi lo lắng về những gì sẽ xảy ra nếu cô trở lại và phát hiện ra rằng hắn đã không tuân theo hướng dẫn của cô, Severus lởn vởn ở lối vào lều, không quyết định. Hắn biết rằng cô đúng về những vết cắt trên da đầu của mình và hơn nữa hắn không chắc rằng mình có thể tự lấy những mảnh kính ra hay không. Hắn đã cố gắng nhặt hầu hết những mảnh vỡ ra khỏi mặt mình khi còn ở Azkaban, nhưng việc tìm kiếm trên da đầu khó khăn hơn, đặc biệt là sau khi tóc của hắn bị rối bởi gió trên Biển Bắc trong hành trình đến Azkaban.
Tuy nhiên, hắn không sợ cô gái, và hắn muốn biết cô đã làm gì với những lời nguyền (hắn đã không loại trừ khả năng cô ấy đã nhốt hắn bên trong). Vì vậy, ôm chặt áo choàng xung quanh mình như một sự bảo vệ đáng thương trước cái lạnh, hắn mạo hiểm ra khỏi lều và bắt đầu kiểm tra hai lời nguyền mà hắn không nhận ra.
Mười phút sau, hắn lùi lại, bị phân tâm giữa sự kinh ngạc và một cảm giác gần như bị xáo trộn.
Cô gái không tốt bụng như hắn từng tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com