Chương 16: Lá bồ kết ba gai (4)
* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!
Chương 16: Lá bồ kết ba gai (4)
Không nói lời nào, Snape gọi ra hai lọ trôi nổi trong không khí ở cạnh ông. Ông lấy vài lá bồ kết từ một lọ và thả nó vào bình dược, sau đó thêm vào một nhúm cỏ thơm đã nghiền sẵn. Ông giữ ngón cái đậy kín miệng bình và lắc chúng lên với nhau.
"Chúng ta có nên thử suy đoán của cậu không, cậu Potter?" ông hỏi, giọng ngân lên trầm thấp.
Mắt Harry mở to ra khi Snape nâng bình dược lên miệng ông. Cả lớp đồng loạt phát ra mấy tiếng hít gió run rẩy, có vài người thậm chí còn đang lầm bầm nỗi lo lắng của họ dành cho Snape, Harry cũng nhẹ lắc đầu.
Nhưng Snape vẫn uống. Đôi mắt chưa bao giờ rời khỏi Harry, ông uống cạn cả bình dược. Harry nhìn yết hầu ông lên xuống một lần, hai lần, các cơ ở cổ họng ông co bóp khi ông nuốt xuống và cậu chỉ muốn đưa tay ra vuốt ve, đầu ngón tay cậu đi theo đường thứ dược kia trôi xuống.
Cậu tất nhiên là đã không làm thế. Cậu đứng nguyên tại chỗ, những hình ảnh kỳ cục lóe lên trước mắt cậu khi cậu nghĩ về tất cả những viễn cảnh tồi tệ có thể xảy đến. Tim đập thình thịch, cậu cũng nuốt xuống theo.
Snape buông miệng ông khỏi cái bình dược, lưỡi vươn ra để liếm nhẹ qua môi, sau đó nhếch một bên lông mày lên trong khi xoay người về phía cả lớp. "Ôi, các cô cậu sẽ không thể trốn làm bài tập về nhà được, bởi vì có vẻ như ta vẫn đang còn sống."
Bất chấp những câu nói của ông, một loạt tiếng thì thầm phấn khích vang lên khắp lớp. Cơ thể Harry cũng nhẹ nhõm thả lỏng.
"Khi các cô cậu làm bài kiểm tra vào cuối năm nay," Snape chỉ thẳng cả lớp, "sẽ không một ai muốn biết liệu cậu có thể đọc thuộc lòng một quyển sách hay điều chế ra một chất dược đúng hoàn chỉnh. Các cô cậu sẽ không ngồi làm bài kiểm tra, nếu như trong đầu vẫn còn lăn tăn nghi ngờ về chuyện đó. Thứ mà họ muốn biết sẽ là liệu các cô cậu có thể sử dụng những kiến thức đó hay không, áp dụng chúng vào những hoàn cảnh khác nhau. Và đây," ông chỉ vào Harry "là cách các cô cậu sẽ nhận được một điểm NEWT Xuất sắc. Cảm ơn, cậu Potter."
Một bàn tay đặt trên vai cậu nhẹ nhàng đẩy cậu lại về phía đám bạn học và Harry loạng choạng bước về phía trước, hoàn toàn tê liệt. Trấn an và ấm áp, thậm chí là dịu dàng, cái chạm nhẹ gợi ra một cái gì đó bên trong cậu.
Những lời tiếp theo của Snape kéo giật cậu ra khỏi trạng thái thất thần và làm cho cả lớp choáng váng đến mức im lặng tuyệt đối. "Oh và phải rồi, cộng hai mươi điểm cho Gryffindor coi như một sự cảm kích khi cậu Potter đã không giết chết ta. Cả lớp giải tán."
Harry xoay mòng mòng, mắt mở to đăm đăm, há hốc miệng nhìn người đàn ông, người vừa mới đáp lại bằng một cái nhếch lông mày nhẹ.
Không ai di chuyển. Mọi người cứ nhìn nhau, thắc mắc liệu họ có nghe đúng không. Chưa từng có một lần nào Snape giải tán lớp học mà tất cả mọi người đều tình nguyện ở lại.
Sau đó vang lên những tiếng rì rầm.
"Ông ấy nói câu đấy khá là thường xuyên mà nhỉ?"
"Emma cậu điếc lắm rồi đấy, ông ấy nói là cộng Gryffindor chứ không phải trừ."
"Ông ấy cộng điểm á?"
"Không phải hả?"
"Cậu đùa đấy à? Snape không bao giờ cho điểm tụi mình."
"Ông ấy toàn trừ điểm!"
"Ông ấy nói là cộng."
"Không thể nào như thế được!"
Harry không thể rời mắt nổi khỏi Snape. Ông chỉ đứng đó trước bàn của mình, khoanh tay trước ngực, áo chùng dài thả đến tận chân. Những tiếng thì thầm dần dần to lên và chẳng mấy chốc mà những lời nói hào hứng vang lên khắp lớp học trong khi mọi người bắt đầu tiếp thu chuyện vừa xảy ra.
Môi giật giật, Snape đảo mắt như thể ông không thể tin nổi việc đó lại là một vấn đề gì đấy lớn lao đến thế. Harry bắt thấy hành động của ông, nó làm cậu bật cười. Luồng nhiệt nóng tụ lại trong bụng cậu và việc này chẳng có chút liên quan gì đến cảm giác đắc thắng trước đó. Sự rùng mình từ trong xương tủy, sự rung động căng thẳng dưới da cậu chẳng là gì so với sự rung cảm ngọt ngào khiến cậu run rẩy.
Cậu thấy hình ảnh những ngón tay thon dài cuộn nắm lấy tay nắm cửa lóe lên, và cậu thắc mắc liệu Snape có hay không cũng nghĩ về nó, nếu cậu hiểu đúng chuyện gì đang diễn ra ở đây, tại sao nó lại xảy ra.
"Nè bồ tèo." Ron thì thầm để không ai nghe thấy. "Không cần biết giữa hai người đang xảy ra chuyện gì, tớ mong là nó sẽ kéo dài đến khi hết học kỳ."
Nó không thể đâu, Harry bỗng nhận ra, và niềm vui sướng trước đó trở nên đắng ngắt ngay lập tức. Nó không thể và sẽ không có khả năng, cậu cần phải quên Snape đi và cả cái buồng vệ sinh đó và tất cả mọi thứ. Cậu phải tìm ra cách để tình cảm của cậu biến mất đi, bởi vì chúng quá nguy hiểm. Bất cứ chuyện gì đang diễn ra giữa hai người họ, bất cứ thứ gì đang phát triển dần, thứ tình cảm tôn trọng mảnh mai, mong manh này, nó sẽ biến mất nếu như có thêm một tai nạn nữa giống như lần ở trong phòng vệ sinh hay cái lần dùng cỏ thơm.
Harry không thể để chuyện đó xảy ra.
Cậu dứt ánh mắt mình ra khỏi Snape và đẩy Ron một cách nghịch ngợm để cậu ta im miệng lại. Cậu đi lại lấy cặp của mình và khi cậu nhìn lên, cậu thấy Snape cũng đã quay người đi.
Cậu chạy đuổi theo Ron với Hermione, nhưng khi họ đi đến cửa, Snape nhẹ nhàng gọi họ lại.
"Cậu Potter, nếu cậu đang có thời gian..."
Ron mím môi cười với Harry, nhếch nhếch đôi lông mày, nhưng Harry lại lắc đầu. "Em..."
"Tất nhiên là cậu ấy có chứ!" Ron kêu lên, sau đó đẩy Harry về phía Snape.
Harry loạng choạng bước vài bước, ném cho người bạn được cho là thân nhất của cậu một ánh nhìn giết người, nhưng sau đó vẫn bước đến bàn của Snape.
"Dạ vâng, thưa giáo sư?"
Snape nhìn theo lưng Ron một lúc, sau đó ông hỏi, nghe có vẻ hoang mang. "Weasley bị cái gì vậy?"
Harry chỉ biết thở dài. "Cậu ấy không bị cái gì ấy?"
Snape thở hắt ra, gật đầu tán thành, sau đó ông rút đũa phép của mình ra. Ông vung nó trên mặt bàn. Năm loại cây hiện ra từ trong không trung và trôi nhẹ nằm xuống mặt bàn.
"Cậu có nhận ra chúng không?"
Harry cầm từng loại một lên, xoay chúng qua lại. Cậu gần như phải bật cười bởi vì mỗi loại đều gợi lại một ký ức nóng bỏng mà cậu chắc sẽ chẳng thể nào quên.
"Yeah, được thôi," cuối cùng cậu gật đầu, sau đó bỏ chạy.
"Và Potter," Snape nhếch môi nói, và đợi chỉ đủ lâu để Harry ngừng bước đi và quay người lại. "Nếu cậu có gặp ông Filch thì cho ông ấy biết rằng ta cần ông ấy giúp." Ông nhìn lên cái cây thở dài.
"Thầy không thể chặt nó đi được!" Harry đột nhiên kịch liệt phản đối. "Nó là bằng chứng cho chỗ điểm em khó khăn kiếm được!"
"Ta biết," Snape nhẹ nhàng nói. Ông nhìn cái cây thêm một lúc trong khi đưa ngón tay lướt nhẹ lên thân cây thô sần. Harry cảm nhận được cái chạm đó dọc xương sống mình. Sau đó, với đôi mắt âm trầm và mãnh liệt, Snape quay lại nhìn cậu. "Thật không may thay, cậu Potter, nó quá gây mất tập trung ngay cả đối với ta."
Hết chương 16
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com