Chap 14
Tiệc đón người mới đến thuận lợi kết thúc, Khổng Tiếu Ngâm cho mình cùng toàn bộ xã viên nghỉ ngơi, cũng mời tất cả mọi người ngày thứ hai ra ngoài ăn uống chúc mừng.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, mọi người lục tục tụ họp đến biệt thự nhỏ cho thuê, khó nén cảm giác hưng phấn.
"Woa, nơi này lại có bể bơi, còn có phòng bếp !"
Khổng Tiếu Ngâm hài lòng đem đồ mang đến bỏ vào trong biệt thự, còn không có ra ngoài liền nghe được thét lên của Mạc Hàn
"Khổng Tiếu Ngâm ! Cậu tại sao có thể như vậy ! Cậu không thể bởi vì mình đối với mỹ thực có nghiên cứu cậu liền để cho mình mang nhiều đồ như vậy ! Không có thiên lý không nhân tính !"
Khổng Tiếu Ngâm có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, bước nhanh về phía trước đem túi lớn túi nhỏ trong tay Mạc Hàn ôm tới.
Đới Manh ở sau lưng các nàng tự nhiên đem những thứ lấy được trong tay Mạc Hàn cầm lên trên tay mình
Khổng Tiếu Ngâm dùng ánh mắt nghi ngờ lại hơi có vẻ dò xét lướt qua giữa hai người, há hốc mồm nhưng lại không nói gì, sau đó quay người đi vào trong phòng.
Người trong phòng đã sớm đem cả nóc nhà sờ mấy lần, vì vậy có người muốn bơi lội, người muốn ca hát, người muốn đánh bài, còn có người muốn ra ngoài ngắm phong cảnh, mỗi người đều phân một chút rời đi, cuối cùng chỉ còn Khổng Tiếu Ngâm mấy người trong phòng thu dọn
"Ài mình nói Momo, Momo?"
Khổng Tiếu Ngâm kêu một tiếng lại không nghe được Mạc Hàn trả lời, làm nàng nghiêng đầu sang chỗ khác thời điểm lại trông thấy Đới Manh đem Mạc Hàn ôm vào trong ngực nói gì đó.
Nàng há to miệng, muốn gọi lại không gọi ra, nửa ngày mới tìm về thanh âm của mình.
"Mẹ kiếp ! Hai người các người !"
Nghe được thanh âm của nàng hai người tựa như tia chớp tách ra, Khổng Tiếu Ngâm híp mắt một mặt giảo hoạt đi ra phía trước.
"Cùng một chỗ khi nào ! Mình thì nói vừa rồi hai người không thích hợp ! Mạc Hàn cậu cũng quá không đủ ý tứ, còn có em a Đới Manh, theo đuổi tới đều không nói cho chị."
Mạc Hàn cắn răng nghiến lợi một thanh đập vào trên đầu Khổng Tiếu Ngâm, dùng một câu đánh gãy cái miệng líu lo không ngừng của nàng.
"Cậu chừng nào thì theo đuổi Tako, cậu chừng nào thì hỏi lại mình những thứ này."
Mạc Hàn hài lòng nhìn người lập tức lắc đầu ỉu xìu đi xuống gây sự chú ý, lôi kéo Đới Manh đi vào.
"Ài, sao rồi?"
Thanh âm của Hứa Giai Kỳ từ cổng truyền đến, nàng đi theo phía sau Ngô Triết Hàm và Trương Ngữ Cách
"Không... Không có gì."
Khổng Tiếu Ngâm mặt ủ mày chau nói.
"Học tỷ nếu như không có chuyện gì có thể tới bên ngoài đi dạo, phong cảnh bên ngoài không tệ."
Khổng Tiếu Ngâm gật gật đầu, đi ra cửa.
Phong cảnh ngoài phòng quả thực khiến Khổng Tiếu Ngâm hơi kinh ngạc, nàng không nghĩ tới biệt thự phía sau có một vườn hoa, bên trong có xích đu còn có ghế ngồi rất khác biệt
Nàng dạo qua một vòng, nhìn xem các cô gái ở một bên cãi nhau ầm ĩ, tại xích đu cùng các thiết bị giải trí chơi đùa, cuối cùng đem ánh mắt đặt ở trên người ngồi một mình ở ụ đá
Người trên ụ đá yên lặng, không có lựa chọn cùng những người khác cùng một chỗ chơi đùa khắp nơi, mà là cúi đầu không biết loay hoay làm gì.
Gió nhẹ đưa tóc dài của nàng thổi lên mấy sợi, nàng vươn tay nhẹ nhàng tém ở sau tai.
Tất cả động tác đều lại cực kỳ đơn giản, nhưng nó khiến đôi mắt của Khổng Tiếu Ngâm trở nên vô hình
Nàng nhẹ nhàng từng bước một đi đến bên cạnh Trương Ngữ Cách, chậm rãi ngồi ở trên ụ đá, không muốn quấy rầy dáng vẻ đẹp như tranh của người đó
Trương Ngữ Cách lại rất nhanh phát giác được Khổng Tiếu Ngâm đến, mùi thơm ngát quen thuộc lại một lần quanh quẩn ở bên cạnh nàng, đem cả người nàng ôm chặt, không thể động đậy.
Nàng hơi cứng ngắc loay hoay cỏ trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, không dám nghiêng đầu.
Khổng Tiếu Ngâm không nói gì, chỉ là từ dưới đất nhặt lên mấy cây cỏ nhỏ, cũng an tĩnh quấn lại.
Trong lúc nhất thời giữa thiên địa chỉ còn lại tiếng cười của các thiếu nữ cách đó không xa, cùng tiếng hít thở của nhau
Đương nhiên, còn có tiếng tim đập chỉ có mình có thể nghe thấy
Khổng Tiếu Ngâm làm bộ vô ý thức có chút tựa ở trên người Trương Ngữ Cách, động tác trong tay càng lúc càng nhanh, không lâu, một thứ có hình dáng chiếc nhẫn liền ở trong tay nàng thành hình.
Trương Ngữ Cách bị thân thể mềm mại kia dán trong lòng rạo rực, cỏ nhỏ trong tay nàng đã sớm không biết bị nhào nặn thành bộ dáng gì, nhưng nàng cũng không có ý thức được.
Lực chú ý của nàng giờ phút này tất cả đều ở trên thân người này.
"Em xem, chiếc nhẫn cỏ này có đẹp không."
Trương Ngữ Cách gật gật đầu, không biết Khổng Tiếu Ngâm muốn làm gì.
Đột nhiên, chiếc nhẫn màu xanh hơi thô ráp kia được người đeo ở trên tay của nàng
Trương Ngữ Cách hơi kinh ngạc, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Khổng Tiếu Ngâm, lại nhìn thấy người từ trước đến nay đối với nàng cười hì hì giờ phút này trong mắt có mấy phần nghiêm túc
Nàng không tự chủ khẩn trương lên, có chút sợ hãi nhưng lại có chút chờ mong tiếp theo của Khổng Tiểu Ngâm
Nàng ngồi ngay ngắn, tay nắm váy thật chặt, ngừng thở, lẳng lặng chờ đợi
Khổng Tiếu Ngâm lúc này cũng vạn phần khẩn trương, nhưng nàng thật sự là không có cách nào đè nén thêm tình cảm phiên trào ở trong lòng
Nàng muốn nói cho nàng.
Nàng nhịn không được.
"Thật ra thì chị..."
Lời còn chưa nói hết, liền bị mấy đạo thanh âm đánh gãy.
"Ài chủ tịch cùng giáo hoa tới chụp chung tấm ảnh a"
"Đúng a Khổng tỷ, cùng Ngữ Cách nữa"
Vốn dĩ chỉ có hai người các nàng ngồi ụ đá trong nháy mắt ngồi đầy người, trong đó một người cầm điện thoại di động đứng ở phía trước.
"Được.."
Khổng Tiểu Ngâm vốn dĩ nổi lên dũng khí bị một khúc nhạc đệm này đánh tan thành mây khói, nàng miễn cưỡng nhìn ống kính, nặn ra một nụ cười coi như là khá lắm rồi
Những người kia rất nhanh lại chạy đến chổ khác chụp ảnh, ụ đá bên trên lại chỉ còn có hai người bọn họ.
"Tỷ tỷ chị muốn nói gì?"
Lúc này Trương Ngữ Cách dẫn đầu phá vỡ trầm mặc, Khổng Tiểu Ngâm gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng nói.
"Kỳ thật chị cảm thấy em rất thích hợp với chiếc nhẫn cỏ đó, coi như tỷ tỷ tặng lễ vật cho em"
Trương Ngữ Cách nguyên bản chờ mong đôi mắt ảm ảm, ánh mắt đờ đẫn nhìn chiếc nhẫn cỏ trên tay, không nói gì.
"Khổng Tiểu Ngâm ! Tới đây một chút !"
Thanh âm của Mạc Hàn từ cổng truyền đến, Khổng Tiếu Ngâm mang theo có lỗi sờ lên đầu Trương Ngữ Cách, đứng dậy rời đi.
Ở sau lưng nàng, đáy mắt người ngây ngô hiện lên mấy gạt lệ quang, nhưng rất nhanh lại bị giấu đi
Trương Ngữ Cách mắt đầy bi thương ngẩng đầu quan sát bầu trời, sợ nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra. Nàng kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn cỏ trên tay, ngay sau đó giống như đối đãi trân bảo vậy, thận trọng tháo xuống bỏ vào trong túi gần trái tim
"Nàng tặng mình lễ vật mình nên cao hứng không phải sao? Phải trân tàng thật tốt mới được"
Thanh âm trầm thấp thì thầm rất nhanh tán đi, Trương Ngữ Cách điều chỉnh tâm tính, cũng đi trở về biệt thự.
Nàng đi vào liền thấy mấy người trong phòng bếp bận rộn, tuy nói nhiều người cũng chỉ có Mạc Hàn một người gọn gàng ngăn nắp, còn lại mấy người đều lộ ra tay chân luống cuống
"Em đến giúp Mạc học tỷ a"
Khổng Tiếu Ngâm mấy người nghe được thanh âm này phía sau như được xá tội hướng phòng bếp đi ra ngoài, thời điểm đi qua Trương Ngữ Cách, Khổng Tiếu Ngâm nhịn không được dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn
Nàng nhìn thấy người trước mặt không có dị thường gì về sau mới thở dài một hơi, nhưng một giây sau nàng nhíu nhíu mày lại, thần sắc ảm đạm.
Nguyên bản chiếc nhẫn cỏ đeo trên ngón tay rỗng tuếch, Khổng Tiếu Ngâm hít sâu một hơi, đè xuống nỗi khổ trong lòng cùng mất mác, bối rối đi ra ngoài.
Xem ra là nàng quá đề cao mình.
Nguyên lai nàng không thích đồ nàng tặng
Hay là nói, nàng không thích nàng nhỉ
Phòng bếp rộn ràng giờ phút này chỉ còn lại Mạc Hàn và Trương Ngữ Cách, Trương Ngữ Cách thuần thục cầm qua đồ ăn rửa sạch, giữ im lặng cắt.
"Học muội tâm tình không tốt sao?"
Trương Ngữ Cách tay thái thịt dừng một chút, lập tức mặt không đổi sắc tiếp tục cắt.
"Không có."
Nửa ngày, giống như là cảm thấy mình quá mức cứng nhắc, Trương Ngữ Cách lại mở miệng nói ra.
"Mạc học tỷ có thể gọi em là Tako."
Mạc Hàn cười cười, nói.
"Vậy Tako có thể gọi chị là Momo, cũng không cần lạnh nhạt như vậy"
Trương Ngữ Cách gật gật đầu, đưa đồ ăn ở trong tay cắt gọn đặt ở trong mâm.
"Cãi nhau với Khổng Tiếu Ngâm sao?"
Trương Ngữ Cách nghe chợt ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn Mạc Hàn.
"Đừng nhìn chị như vậy, tiểu tâm tư của em người sáng suốt một chút liền có thể nhìn ra."
Đương nhiên, ngoại trừ tên Khổng Tiếu Ngâm ngu ngốc kia.
Bất quá cũng bởi vì cái gọi là người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt
Mạc Hàn bất đắc dĩ lắc đầu.
Trương Ngữ Cách cắn môi một cái, mở miệng nói ra.
"Em không có cùng tỷ tỷ cãi nhau, nguyên nhân là do em, là em yêu cầu xa vời quá nhiều."
Mạc Hàn nhẹ nhàng cười cười, nói.
"Khổng Tiếu Ngâm cái người này a, vẫn luôn rất rực rỡ sáng sủa, cha mẹ của nàng rất sủng nàng, cho nên nàng hướng ngoại lại tự tin. Thật là một người rất tốt, cuối cùng sẽ dùng sức mạnh của mình đi lây nhiễm mỗi một người chung quanh, không có ai là không thích nàng như vậy."
"Vậy, chị cũng thích nàng sao?"
Trương Ngữ Cách dừng một chút, sau đó giống như hạ quyết tâm thật lớn mở miệng hỏi.
Lúc này đến phiên Mạc Hàn hơi kinh ngạc, nàng lập tức cười lắc đầu, nói.
"Em tại sao lại nghĩ như vậy?"
Bởi vì hai người thường xuyên có đôi có cặp ra vào, quan hệ thân mật, nàng có chuyện gì chị luôn là người đầu tiên phát giác được.
Mạc Hàn ngược lại đưa đồ ăn trong tay bỏ vào trong nồi, nói.
"Đó là bởi vì chị cùng nàng đã nhận biết nhau sáu năm, nếu như chị không hiểu rõ nàng, chỉ sợ chị cũng không thể tính được là bằng hữu. Huống chi..."
Mạc Hàn nói nhìn về phía ngoài cửa sổ, Đới Manh đang ở bên ngoài cùng Hứa Giai Kỳ còn có Ngô Triết Hàm đứng chung một chỗ
"Huống chi chị đã có người thích, chị mới không thích cái người có tính chất xú thí tự luyến thích phiền phức người khác"
Mạc Hàn ngữ khí mang theo ghét bỏ, nhưng ở thời điểm Trương Ngữ Cách quay đầu đưa lưng về phía nàng, đáy mắt lại toát ra mấy phần thoải mái, nhưng rất nhanh liền bị nàng tiếp tục che giấu.
Trương Ngữ Cách thuận ánh mắt Mạc Hàn hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, lập tức cảm thấy hiểu rõ, nàng lập tức ngượng ngùng nói.
"Thật xin lỗi a Mạc học.....Momo"
Mạc Hàn cười không nói, trong lòng âm thầm nói xấu
Khổng Tiếu Ngâm, lão nương chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi
Trương Ngữ Cách không nói tiếp, nàng làm sao cũng không nghĩ tới mình có một ngày vậy mà lại đến hỏi người khác loại vấn đề này, bất quá, giống như cũng không tính quá xấu.
Chí ít nàng cảm nhận được nhiều năm trôi qua như vậy không có trải nghiệm qua tình cảm, như vậy nàng không còn là người sợ giao tiếp, cự tuyệt hết thảy người ngoài tiếp cận nàng.
Mặc dù tình cảm bình thường lại chậm nhiệt, nguyện ý mở miệng, nguyện ý dung nhập đoàn thể người.
Nàng hẳn phải biết, là Khổng Tiếu Ngâm dùng nhiệt tình của nàng cùng ánh nắng lây nhiễm nàng, cải biến nàng.
Nàng còn có cái gì có thể không thỏa mãn đây
Khổng Tiếu Ngâm ngồi ở ngoài cửa trên ghế sa lon, nhìn xem người trong phòng bếp bận rộn, khóe miệng có chút giương lên, nhưng lập tức nàng lại nghĩ tới lúc trước nhìn thấy một màn kia, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm vô quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com