Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Thủy Tuyền] Có cần em chăm sóc chị không?

Author: 天上才有彩虹

Editor: Mei Mei

Link: https://xinjinjumin4628328.lofter.com/post/81f32739_2bd394a84

----------

"Uống thuốc đi, em không đùa đâu." Dương Băng Di tạm thời đặt điện thoại xuống, vươn tay kéo lấy Đoàn Nghệ Tuyền đang muốn rời đi, giọng điệu trở nên nghiêm túc.

Góc áo bị người trên sofa nắm chặt, Đoàn Nghệ Tuyền bất đắc dĩ ngồi trở về. Chị xòe tay ra, như thể đang bị Dương Băng Di làm khó: "Đội viên của chị còn đang đợi chị, Dương Băng Di."

"Đội trưởng của em cũng đang đợi em đấy." Dương Băng Di không nhịn được trợn mắt, nói cứ chỉ một mình chị bận rộn vậy.

Dương Băng Di cúi người xuống, kéo ống quần của Đoàn Nghệ Tuyền lên, cho đến khi lộ ra đầu gối chi chít những vết bầm tím.

Lông mày nhíu lại trong vô thức, đứa nhỏ đau lòng cho chị gái chỉ có thể thở dài một hơi, "Em xem danh sách bài diễn của chị rồi, những bài kiểu "Vương Quốc tuyệt đối" có động tác quỳ gối thì tạm thời gác lại trước, đừng tập nữa."

Thuốc mỡ mát lạnh được thoa lên đầu gối, Đoàn Nghệ Tuyền không chút do dự từ chối em: "Không được."

"Đã trầy da rồi, chị không thấy đau sao?"

"Đau chứ, nhưng đau có thể không tập sao?"

"Đúng, đau thì không tập nữa." Dương Băng Di thấy lời đề nghị mãi vẫn không được chấp nhận thì lời nói bắng đầu có chút hung dữ, khiến tâm trạng của Đoàn Nghệ Tuyền cũng trở nên xấu đi."

"Vậy là em chỉ cho phép bản thân liều mạng, còn chị thì không được, phải ngoan ngoãn dưỡng thương đúng không?"

Không ngờ chị ấy lại nói ra lời như vậy, Dương Băng Di đang bôi thuốc cho người kia liền dừng tay, ngẩng đầu nhìn chị  với vẻ mặt khó tin, đôi mắt tròn xoe chứa đầy sự kinh ngạc và tuổi thân, "Em không nói như vậy."

"Nhưng bây giờ em chính là có ý đó."

"Đó là vì em lo lắng cho chị, em không muốn chị bị thương, điều này khó hiểu lắm sao?"

"Nhưng đây là sân khấu của chị, là công việc của chị, chị không muốn khi mình đang cố gắng lại nhận được yêu cầu như vậy."

"Ồ, vậy lúc trước ai đã kéo em ra khỏi phòng tập? Ai chưa hỏi ý kiến em đã tự ý xin phép Mã lão sư cho em nghỉ? Có khả năng nào là lúc đó em cũng từ chối yêu cầu này không?"

Đoàn Nghệ Tuyền áy náy mím môi, không để ý đến Dương Băng Di vẫn đang ngồi xổm trước mặt mình nữa, kéo ống quần ngay ngắn lại, đứng dậy định bỏ đi. Họ đều như vậy, nghiêm khắc với bản thân, lại bảo vệ người yêu quá mức.

"Tóm lại trong suốt thời gian diễn của Team Sii đừng quản chị."

"Được thôi, sau đó em cũng mặc kệ chị!" Dương Băng Di vặn chặt lọ thuộc rồi tiện tay ném sang một bên, bực bội ngồi phịch xuống ghế sofa cố gắng bình tĩnh lại.

Không thể chiến tranh lạnh, đây là điều hiểu ngầm giữa hai người, vì vậy mặc dù cảm thấy bầu không khí có hơi kỳ lạ, nhưng vẫn nói chuyện với nhau như bình thường, chỉ là đều có chút khó chịu.

"Dương Băng Di, lấy giúp chị cốc nước."

"Xa quá, với không tới."

"Chỉ cách một cánh tay thôi mà."

"Với không tới."

"Tối nay ăn gì?"

"Em ra ngoài ăn."

"Chị nấu cơm."

"Em ra ngoài ăn."

Thấy vậy, Đoàn Nghệ Tuyền nhìn em không nói gì, vẫn là không xuống nước dỗ dành, nhưng vẫn cho em ấy bậc thang để xuống: "Bảo bối, xoa bóp cổ giúp chị với, mỏi quá."

Đoàn Nghệ Tuyền xoa xoa cổ đang đau nhức, từng bước tiến lại gần Dương Băng Di. Dương Băng Di chỉ liếc nhìn chị một cái, như sợ chị chạm vào mình, còn dịch sang bên cạnh một chút, lạnh lùng từ chối:"Không liên quan đến em."

Lần đầu tiên yêu cầu này bị từ chối, Đoàn Nghệ Tuyền thật sự có chút buồn, sau đó vẫn không từ bỏ ý định ngồi xuống bên cạnh em: "Em không thể thương xót chị một chút sao?"

"Chị sẽ không biết điều đau, cho nên, không liên quan đến em."

"Em nghiêm túc đấy à? Em muốn như vậy phải không?", giọng Đoàn Nghệ Tuyền mang theo vài phần lạnh lùng mà chính cô cũng không nhận ra. Cô không ngờ Dương Băng Di lại kiên quyết như vậy, cảm giác này giống như bầu không khí hòa hợp giữa hai người đột ngột bị phá vỡ, khiến người ta không biết phải làm sao.

Đoàn Nghệ Tuyền đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Băng Di, cố gắng tìm kiếm một chút dao động trong mắt đối phương, nhưng chỉ thấy trong đôi mắt ngước lên của Dương Băng Di tràn đầy sự bướng bỉnh và tủi thân.

"Được không liên quan đến em, tốt nhất là em đừng quản gì cả.", không muốn tiếp tục giằng co với em ở đây, Đoàn Nghệ Tuyền buông một câu tàn nhẫn rồi quay đầu bỏ đi, để lại Dương Băng Di một mình ngồi trên sofa, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía cửa ra vào, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Trong phòng lập tức yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở của chính mình, Dương Băng Di biết những lời mình vừa nói có chút quá đáng, nhưng cơn bướng bỉnh nổi lên, nhất quyết không chịu cúi đầu."

Em cầm lấy điện thoại, lướt màn hình một cách vô thức, nhưng không thể đọc nổi một chữ nào, đầu óc toàn là ánh mắt và bóng lưng của Đoàn Nghệ Tuyền vừa rồi. Đêm hôm khuya khoắt thế này chị ấy đi đâu? Có nên đi tìm chị ấy không? Thôi, dựa vào cái gì chứ.

"Alo Đan Ny, em không phải nói còn mấy động tác chưa nắm chắc sao, bây giờ có muốn đến tập không?" 

"Dương, đúng rồi, bây giờ đến luôn đây." 

"Nhiễm Nhiễm ~"

"Triệu Thiên Dương, ở đó à?"

Sau khi ra khỏi cửa, Đoàn Nghệ Tuyền phát hiện mình căn bản không biết đi đâu, vậy thì chi bằng tiếp tục tập luyện, chọc tức Dương Băng Di đáng ghét kia, chỉ khổ cho mấy chị em muốn lăn ra ngủ thôi.

Nhìn qua cửa sổ thấy bên ngoài tối om, nhưng phòng tập lại sáng đèn, tiếng giày đế bằng ma sát với mặt đất vang lên không ngừng.

Mãi đến khi mọi người đều ngồi xuống nghỉ ngơi, bóng dáng Đoàn Nghệ Tuyền đứng một mình trong căn phòng trống trải càng cô độc.

Chị lặp đi lặp lại động tác nhảy một cách máy móc, mỗi lần chân chạm đất đều kèm theo cơn đau âm ỉ ở đầu gối, nhưng người này dường như không cảm nhận được, cố gắng dùng sự mệt mỏi của cơ thể để tê liệt sự phiền muộn trong lòng.

"Cậu ấy sao vậy? Không mệt sao?", Hứa Dương Ngọc Trác nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, đẩy đẩy Trịnh Đan Ny đang nằm vật ra sàn, rồi hỏi Tống Hân Nhiễm ở bên cạnh.

Tống Hân Nhiễm nhìn chằm chằm Đoàn Nghệ Tuyền một lúc, dựa vào sự hiểu biết của mình về chị ấy mà nhanh chóng kết luận: "Tâm trạng không tốt rồi đấy, để em đoán xem... Tuyền Tuyền, Dương Băng Di đi đâu rồi, sao không trả lời tin nhắn của em?"

"Chị không biết, ai quản em ấy đi đâu."

"Thấy chưa", Tống Hân Nhiễm bất lực lắc đầu, đây là đang trút giận sau khi cãi nhau đây mà, "Để em đi cầu cứu."

Ánh đèn phòng tập bắt đầu trở nên chói mắt, Đoàn Nghệ Tuyền cuối cùng cũng dừng bước, thở hổn hển, mồ hôi theo gò má chị lăn xuống, nhỏ giọt xuống sàn nhà, phát ra tiếng động nhỏ.

Chị vịn tường, chậm rãi ngồi xuống đất, nhắm mắt lại để bình tĩnh.

"Đoàn Nghệ Tuyền, cậu thật sự không sao chứ?", Hứa Dương Ngọc Trác đi tới, xoa lưng chị, quan tâm hỏi han.

Đoàn Nghệ Tuyền lắc đầu không trả lời, chỉ vùi đầu vào giữa hai đầu gối, không muốn để người ngoài nhìn thấy sự yếu đuối của mình.

Vì vậy, khi cửa phòng tập đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người vội vã xuất hiện, chị cũng không hề hay biết. Người đó nhìn lướt qua một vòng, chỉ thấy Đoàn Nghệ Tuyền ngồi trên mặt đất, vết bầm tím trên đầu gối càng thêm rõ ràng dưới ánh đèn.

Sau khi ánh đèn bị bóng người che khuất, Đoàn Nghệ Tuyền mới ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, sự tủi thân sắp không giấu nổi nữa: "Em đến đây làm gì?"

"Đầu gối còn đau không?", Dương Băng Di trả lời không đúng trọng tâm, nhưng cuối cùng cũng chịu mở miệng.

Đoàn Nghệ Tuyền ngẩn người, sau đó lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đau."

Nghe được câu trả lời này, Dương Băng Di tiến lên một bước, dồn người vào góc tường thêm vài phần: "Chị cố tình chọc tức em phải không?"

"Dễ nhìn ra lắm sao?"

Không khí ấm áp chỉ kéo dài được một lúc, cảm giác mùi thuốc súng lại bốc lên, Hứa Dương Ngọc Trác cũng không biết nên khuyên can thế nào, vội vàng lùi sang một bên, co rúm lại với Tống Hân Nhiễm, sợ bị vạ lây.

Đều đang ở bờ vực nhạy cảm, sự bướng bỉnh của hai người giống hệt nhau. Dương Băng Di lạnh mặt, hít một hơi rồi ngồi xổm xuống trước mặt chị, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Chị có về không?"

Đoàn Nghệ Tuyền chỉ nhìn em không nói gì, chị đang đợi Dương Băng Di nhận thua, đợi Dương Băng Di chịu dỗ dành mình.

Ai ngờ người trước mặt chỉ im lặng chờ đợi năm giây, rồi trực tiếp ra tay bế thốc Đoàn Nghệ Tuyền lên, may mà tìm được một cô bạn gái chưa đến một mét sáu, nếu không thì thật sự không làm được.

Đoàn Nghệ Tuyền bị hành động bất ngờ này dọa cho giật mình, tiếng kêu kinh ngạc bị tư thế khó chịu chặn lại trong cổ họng, chỉ có thể hóa thành một chuỗi âm thanh đứt quãng và sự vùng vẫy nhẹ.

Bước chân của Dương Băng Di vô cùng kiên định, hoàn toàn không để ý sự phản kháng của chị, đi thẳng ra cửa phòng tập.

"Này! Dương Băng Di, bỏ chị xuống!", giọng nói của Đoàn Nghệ Tuyền vang vọng trong hành lang trống trải, nhưng Dương Băng Di chỉ hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho chị im lặng.

Đoàn Nghệ Tuyền đỏ mặt tức giận, vỗ vỗ lưng Dương Băng Di, nói bằng giọng chỉ em ấy mới nghe thấy: "Như vậy chị rất mất mặt!"

Hứa Dương Ngọc Trác và Trịnh Đan Ny nhìn nhau, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, xem ra cuộc chiến của hai người này cuối cùng vẫn phải kết thúc theo cách này.

Tống Hân Nhiễm càng lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, bày tỏ sự tán thưởng đối với lòng dũng cảm của Dương Băng Di.

Đoàn Nghệ Tuyền bị vác trên vai dần dần từ bỏ giãy giụa, chị có thể cảm nhận được Dương Băng Di bước đi rất cẩn thận, sợ làm chị đau.

Sự chu đáo này khiến cơn giận trong lòng chị tiêu tan đi không ít, nhưng miệng vẫn không chịu nhún nhường: "Đây là bắt cóc, chị sẽ báo cảnh sát đấy."

"Im miệng", chị hết giận rồi nhưng Dương Băng Di lại bị chọc tức không nhẹ, em nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ, còn nhún nhún vai, trong đầu toàn là muốn dạy dỗ chị. Em nhẹ nhàng đặt Đoàn Nghệ Tuyền xuống, "Đừng hòng chạy trốn, nếu không... thôi, chị cứ thử xem."

"Dọa ai chứ..."

Trở về nhà, cả người lẫn tâm đều mệt mỏi sau một ngày dài, Đoàn Nghệ Tuyền ngã xuống giường, liếc nhìn Dương Băng Di, Dương Băng  Di không nói một lời, lấy lọ thuốc mỡ và tăm bông bị ném sang một bên lúc trước từ trong ngăn kéo ra, rồi im lặng đi đến bên cạnh chị, ngồi xổm xuống, chuẩn bị một lần nữa xử lý vết thương trên đầu gối cho chị.

Trong lòng Đoàn Nghệ Tuyền ngổn ngang trăm mối, chị biết sự lo lắng của Dương Băng Di không phải là không có lý, nhưng chị lại không cam tâm khuất phục như vậy, nhất là sau khi hai người vừa cãi nhau.

Nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc và động tác dịu dàng của Dương Băng Di, tảng băng trong lòng chi lại bắt đầu tan chảy.

"Em... thật sự không quản chị nữa sao?", Đoàn Nghệ Tuyền cố ý thăm dò, lắc lắc chân cản trở động tác của em, giọng nói mang theo một chút tủi thân.

Dương Băng Di không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú bôi thuốc mỡ cho chị, nhỏ giọng nói: "Quản, lát nữa sẽ quản ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com