Chương 11: Ấu mai gót !!!!!
Chú ý!!!! Chương này có nhiều từ ngữ không hay, không phù hợp nên mọi người chú ý khi đọc.
Xin cảm ơn!
---------------------------------------------------------------------
"Này chị gái, chị nhẹ nhẹ tay dùm em có được hay không? Đau lắm đó" Viên Nhất Kỳ mất hình tượng la làng la xóm ai oán nhìn vị bác sĩ đang xử lí vết thương cho mình.
Mặc kệ người tóc bạch kim kia la lối om sòm, chị gái bác sĩ vẫn lạnh lùng xử lý vết thương cho cô, còn không quên đánh một ánh mắt cảnh cáo cho tên nào đó im lặng lại xíu.
"Em ngồi yên một chút, với vết thương này của em chị thề nếu mà em còn cựa quậy nữa thì xác định là nó sẽ chẳng bao giờ lành và hơn hết là chị sẽ mạnh tay hơn nữa đấy"
"Nhưng mà....." Viên Nhất Kỳ ậm ờ tính nói nhưng nhìn đến ánh mắt của người đó liền im miệng.
Vị bác sĩ không nói chuyện tiếp mà chuyên tâm xử lí vết thương cho Viên Nhất Kỳ, bởi vì đây là vết thương cũ do bị rách quá nhiều lần nên hiện tại có chút khó xử lí. Tuy không sâu nhưng bởi vì cứ tái đi tái lại dẫn đến sẽ để lại sẹo và nó thì vô cùng xấu luôn.
Viên Nhất Kỳ mặc dù rất đau nhưng vẫn phải cố nhịn để không làm ai kia giận, nếu mà vị bác sĩ ấy giận có khi người ta sẽ tiêm cho cô mấy mũi thuốc an thần quá.
"Xong rồi đó, lần sau nhớ cẩn thận" Vị bác sĩ kia bỏ dụng cụ y tế xuống liền dựa lưng xuống ghế thở ra một hơi. Ca xử lí vết thương này đúng là hành xác Trương Quỳnh Dư mà.
"Cảm ơn chị SoSo" Viên Nhất Kỳ khó khăn mặc áo vào, trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mịn.
"Chị cố hết sức rồi, vết thương này sẽ để lại sẹo, tuy vết sẹo sẽ mờ nhưng nó vẫn sẽ tồn tại và nó thì vô cùng xấu." Trương Quỳnh Dư chống cằm nói, đôi mắt còn biểu lộ một chút không đành lòng.
Viên Nhất Kỷ tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: "Biết sao được, mấy tên đấy cứ canh vào lưng em mà đánh thôi! À mà có thể phẫu thuật để nó bớt xấu không?"
"Phải coi tình trạng sức khoẻ của cơ thể em như thế nào cái đã, nếu ok thì có thể phẫu thuật cấy ghép da. À mà đi ăn cùng chị đi, nếu không phải em đến thì hiện tại chị đã về nhà đánh một giấc thật ngon rồi, chị đã trực đêm 3 hôm rồi đấy" Trương Quỳnh Dư lắc đầu nói, cô buồn ngủ muốn chết còn phải xử lí vết thương cho tên nhóc này, thật là mệt a...
"Hôm nay em mời chị ăn cơm, cảm ơn chị đã vì em mà hi sinh giấc ngủ quý giá của mình" Viên Nhất Kỳ cười nói, còn không quên nháy mắt tinh nghịch với Trương Quỳnh Dư.
Hai người cười nói vui vẻ rời đi bệnh viện, lúc ra đến cổng bệnh viện cả hai tách ra để Trương Quỳnh Dư đi lấy xe còn Viên Nhất Kỳ thì đứng ở cổng đợi.
Đang đứng đợi thì một bóng dáng lướt ngang qua Viên Nhất Kỳ kèm theo đó là một mùi nước hoa rất đặc biệt, Viên Nhất Kỳ ngay tức khắc ngẩn đầu lên nhìn thì thấy một bóng lưng vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Viên Nhất Kỳ sau một hồi suy nghĩ thì nhận ra đó là Thẩm Mộng Dao, nhưng hình như cô nàng thay đổi style hay sao ấy nên cô mới mất một ít thời gian mới nhận ra.
Viên Nhất Kỳ thắc mắc cô ấy đến bệnh viện làm gì, bị thương hay sao?
Thẩm Mộng Dao lơ ngơ đứng ở trước cổng bệnh viện không biết nên đi đâu, cô đang định hỏi bảo vệ nơi nào xử lí vết thương thì bất chợt một người đàn ông khá to con xông lại phía cô với vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Chưa kịp để cô nhận ra thì người đàn ông đó liền một tràn mắng chửi cô, vì sự ồn ào này nên mọi người cũng tập trung lại một chỗ nhìn cô nàng cùng người đàn ông đó. Bảo vệ thấy tình hình không ổn liền tiến lên đứng giữa nàng và người đàn ông đó để tránh tình huống xô đẩy nhau xảy ra.
"Mẹ nó! Con đàn bà mất nết, mày trốn tao đến đây để đi khám thai cùng với tên nhân tình của mày có phải không? Chết tiệt, mày cầm tiền của trốn đi mà bây giờ còn dám công khai xuất hiện vậy nữa hả?"
"Mày có về nhà với tao không thì bảo hả con khốn? Mẹ chồng mày vì mày bỏ đi mà lên cơn đau tim, đã vậy mày còn dám lấy tiền của tao để bỏ trốn với nhân tình, lần này mày để tao tìm được là mày tới số với tao rồi! Thứ đàn bà trơ trẽn, mất nết"
Tên đấy thấy nàng không nói gì chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt phiền chán liền hô hoán mọi người xung quanh lại. Vừa hô hoán vừa diễn kịch, vừa nói vừa giả bộ khóc lóc.
"Mọi người lại đây mà xem, con này là con vợ của em, nó lấy của em một khoản lớn rồi bỏ theo nhân tình làm mẹ em ở nhà lên cơn đau tim xém chút là mất mạng. Em đã phải mất một số tiền lớn để điều tra được hành tung của nó cùng tên nhân tình của nó"
"Hôm nay em được báo là nó đến bệnh viện này khám thai cùng nhân tình của nó, con khốn này nó cấm cho em một cái rừng quá trời to luôn. Đã vậy nó còn dám vì nhân tình của nó mà bỏ lại đứa con gái mới được 2 tuổi của mình cho em"
"Mọi người nói xem nó còn có đủ tư cách để làm một người mẹ không ạ? Mọi người phân xử giúp em với ạ?"
Âm thanh bàn tán xung quanh bắt đầu xuất hiện, mọi người đều nhìn bộ dạng của Thẩm Mộng Dao mà chỉ trỏ, có người còn cầm đồ vật ném vào cô nàng.
"Đúng là thứ đàn bà không ra gì..."
"Cỡ này là phải trồng lòng heo quăng xuống sông mới đúng"
"Nhìn người cũng đẹp mà lại làm ra được những chuyện ác độc như vậy..."
Tên đó thấy mọi người đang bàn tán rất sôi nổi nên không nể nang gì mà đẩy bảo vệ sang một bên tiến đến nắm chặt tay Thẩm Mộng Dao, vừa nắm tay vừa mở miệng chửi, còn dùng mấy từ ngữ khó nghe để chửi nữa.
Thẩm Mộng Dao lúc đầu còn bất ngờ vì chuyện này xảy ra quá nhanh nhưng sau khi nhìn thấy được tình huống cùng mấy lời của gã và những lời bàn tán của mọi người xung quanh, cô chỉ nở một nụ cười nửa miệng khinh thường.
Cô lạnh lùng nói ra một câu tiếng anh làm tên kia đứng hình, hắn bỗng khựng lại khi nghe cô nói tiếng anh, giọng nói lộ vẻ không hiểu cùng bối rối. Mọi người xung quang cũng bất chợt im lặng.
"Do you wanna die?" (Mày muốn chết à?)
"Mày nói gì? Con khốn này! Mày..." Hắn lúng túng hỏi lại, bàn tay đang nắm tay Thẩm Mộng Dao cũng bất giác rung lên khi cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đôi mắt của Thẩm Mộng Dao đang nhìn hắn.
"That's ridiculous!" (Nực cười)
"Get out of my face." (Cút ngay khỏi tầm mắt tao)
Thẩm Mộng Dao chỉ nói thêm hai câu bằng tiếng anh liền bẻ tay tên kia, còn không quên đá hắn thêm vài cái. Tên đó không ngờ Thẩm Mộng Dao còn biết võ nên kết quả là hắn bị đánh nằm dài trên đất.
Mọi người xung quanh sau khi nhìn thấy một màn trước mắt liền mắt chữ A mồm chữ O mà cảm thán, mấy người lúc nảy không kiêng dè gì mà chửi Thẩm Mộng Dao liền xanh mặt mà chùn đi mất tiêu.
Đồng bọn của tên to con kia lúc nảy còn đang đứng ở bên ngoài cười vì sắp bắt được một con mồi ngon thì lập tức ngậm miệng lại lật đật chạy đến lôi tên to con kia đi. Mọi người xung quanh thấy có người chạy lại đỡ tên kia thì lúc này mới nhận ra tên này là tên lừa đảo liền xông lên giữ cả hai lại, sau đó liền gọi cho cảnh sát.
"Mẹ kiếp! Thật là tốn thời gian, chỉ tôi chỗ nào xử lí vết thương đi!" Thẩm Mộng Dao mất kiên nhẫn nói
"Đi thẳng....thẳng quẹo....quẹo trái là tới" Tên bảo vệ bị Thẩm Mộng Dao hỏi đến liền lật đật chỉ đường, giọng hắn vẫn còn hơi run sợ vì tình huống trước đó. Hắn không tưởng tượng được một cô gái mảnh mai như Thẩm Mộng Dao lại có thể nhẹ nhàng quật ngã tên lừa đảo to con kia.
Viên Nhất Kỳ nhìn một màn kinh diễm như vậy liền há hốc miệng, vốn cô còn định lên làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa cơ mà. Chưa kịp làm gì thì Thẩm Mộng Dao đã phun ra 3 câu tiếng anh mang nặng hàm ý chửi tục như thế đến cô còn ngạc nhiên nói chi đến mọi người xung quanh.
Ấu mai gót !!!!!
Viên Nhất Kỳ vẫn còn chưa hết bàng hoàng, đến khi Trương Quỳnh Dư bấm còi ô tô đến mấy lần thì cô mới hoàn hồn mà leo lên xe, lên đến xe cô lại thẩn thờ tiếp.
Trương Quỳnh Dư thấy lạ sao mới có mấy phút mà tên này từ một đứa nói nhiều lại im lặng mà thẩn thờ thế này. Tuy định mở miệng hỏi nhưng hiện tại đường đang đông nên thôi để lát đến tiệm cơm rồi hỏi sao.
Viên Nhất Kỳ cứ thẩn thờ như vậy cho đến khi Trương Quỳnh Dư vỗ vai cô một cái. Cô giật mình nói: "Hơ...Gì?"
"Làm gì mà thẩn thờ thế em?" Trương Quỳnh Dư thắc mắc hỏi
"À thì...không có gì! Không có gì hết á! Haha..." Thấy Trương Quỳnh Dư nhíu mày Viên Nhất Kỳ liền nở một nụ cười ngượng ngùng sau đó là lật đật kêu món để khỏi bị hỏi.
"Mày bệnh nặng lắm rồi đó em" Trương Quỳnh Dư chỉ còn biết thở dài mà cảm thán nhìn Viên Nhất Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com