[Tả Giai] Quá khứ và hiện tại (1)
Tả Tịnh Viện là sinh viên năm ba khoa âm nhạc của đại học M, cô từ trước đến giờ rất ít giao tiếp, chỉ có một vài người bạn là thân thiết.
Hôm nay là ngày nhập học có rất nhiều người mới, mọi năm đều có rất nhiều người đến cũng có rất nhiều người đi, cô dường như đã quen, cũng không cảm thấy có gì thú vị nên cô quyết định đến phòng thanh nhạc.
Chiều nay là lễ đón tân sinh viên, cô đại diện khoa âm nhạc lên biểu diễn nên cũng cần phải luyện tập trước.
"Tả Tả! Sao đến sớm vậy?" Lúc Tả Tịnh Viện đang tập trung hát thì một giọng nói cắt ngang
"Em cũng đến sớm mà" Tả Tịnh Viện cười nói với người kia
"Biết sao được Trương Hân bảo muốn tập vũ đạo lại một chút, mà bài hát chị chuẩn bị thế nào rồi?" Viên Nhất Kỳ cười nói
"Cũng được, đợi em đến tập lại một lần"
"Vậy được, bắt đầu nào"
Nói xong Viên Nhất Kỳ bước lại phía đàn piano, Tả Tịnh Viện cũng chỉnh âm thanh của micro. Xong xuôi hết thì Viên Nhất Kỳ bắt đầu đàn, giai điệu bài hát nhẹ nhàng vang lên, kết hợp với giọng hát của hai người làm cho bài hát thêm da diết hơn.
Hai người bên trong lo hát mà không để ý bên ngoài có hai người con gái đang nghe rất chăm chú, một cô gái đã rơi nước mắt từ lúc nào không hay...
"Hoàn hảo" Viên Nhất Kỳ nói
"Cực khổ rồi nhóc con, em vừa phải nhảy với A Hân còn giúp chị đàn nữa" Tả Tịnh Viện cười nói
"Có gì đâu, cứ coi như thoả mãn niềm vui của em đi, với lại em với chị hiện tại rất ít khi hát với nhau"
"Vậy thì nhóc cũng nên thường xuyên đến tìm vị tỷ tỷ này ca hát đi"
"Nếu chị không chê phiền thì em sẽ thường xuyên đến a..."
"Được"
Hai người cứ ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau, cũng lâu rồi cả hai chưa tâm sự với nhau. 2 tháng nghỉ hè hai người hầu như rất ít liên lạc với nhau, một phần vì Viên Nhất Kỳ toàn đi du lịch khắp nơi không thì chỉ chuyên tâm mà sáng tác bài hát mới còn cô thì cũng giống vậy chỉ chăm lo sáng tác mấy ca khúc mới.
Hai người cứ ngồi tâm sự được một chút thì lại bàn về chuyện âm nhạc, Tả Tịnh Viện sẽ đàn mấy bài hát tự mình sáng tác rồi cùng Viên Nhất Kỳ chỉnh sửa, cứ như vậy đến khi Trương Hân cùng Trần Kha đến gọi hai người đi ăn thì hai người mới chịu ngừng.
Cả bốn người cùng nhau xuống căn tin, căn tin lúc này rất đông cho nên Trương Hân cùng Trần Kha đảm nhận việc lấy đồ ăn còn Tả Tịnh Viện cùng Viên Nhất Kỳ đi lấy nước rồi kiếm chỗ ngồi.
"Kha Kha! A Hân! Chỗ này" Viên Nhất Kỳ lớn tiếng gọi hai người kia
Chỉ là tiếng gọi của cô thu hút hai người đang ngồi ở góc căn tin, hai người họ nhìn đám người Viên Nhất Kỳ rất lâu.
Đám người Viên Nhất Kỳ cũng cảm nhận được có ai nhìn họ nhưng mà bốn người họ cũng không để ý mà lo xử lí phần ăn của mình nhanh chóng rồi còn lên luyện tập tiếp.
"A Hân! Khi nào Dương tỷ trở về?" Tả Tịnh Viện hỏi
"Trước buổi lễ cậu ấy sẽ về, hình như bên sân bây có trục trặc gì đó nên bay trễ 30 phút"
"Tiếc thật nếu không thì tân sinh viên sẽ thấy được một màn dance vô cùng xuất sắc đến từ vị trí Miên Dương tỷ tỷ cùng A Hân ca ca" Trần Kha chọc ghẹo Trương Hân
"Đúng đó..ahhaah..."
Cả Viên Nhất Kỳ và Tả Tịnh Viện đều hùa theo Trần Kha mà chọc ghẹo Trương Hân...
Đến chiều buổi lễ đón tân sinh viên chính thức bắt đầu, Quách Sảng cùng Tưởng Thư Đình đảm nhận vị trí MC cho buổi lễ, với sự hài hước vốn có không khó khi Quách Sảng cùng Tưởng Thư Đình biến buổi lễ có phần nhàm chán trở nên náo nhiệt hơn.
"Không đợi các bạn đợi lâu sau đây là phần trình diễn của Viên Nhất Kỳ và Tả Tịnh Viện cùng với ca khúc "Thiên Thiên", mọi người dành cho họ một tràng pháo tay nào.."
Viên Nhất Kỳ cùng Tả Tịnh Viện bước ra chào mọi người, hôm nay hai người cũng không có ăn bận cầu kỳ, chỉ áo sơmi trắng cùng quần tây, Viên Nhất Kỳ thì buộc tóc cao còn Tả Tịnh Viện thì xoã tóc.
Chào mọi người xong thì Viên Nhất Kỳ bước lại ngồi vào vị trí bắt đầu đàn, từng ngón tay nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn tạo ra những giai điệu nhẹ nhàng êm tai.
Kết hợp với giọng hát trong trẻo của Tả Tịnh Viện, mọi người hầu như đều im lặng mà lắng nghe hai người, được nữa bài Viên Nhất Kỳ nhấc micro đi đến cùng Tả Tịnh Viện song ca.
Màn trình diễn kết thúc là một tràng pháo tay dành tặng cho hai người, bên dưới các vị tân sinh viên là hò hét lớn nhất, học tỷ vừa đẹp vừa hát hay như thế ai mà chả thích.
"Xin cảm ơn phần trình diễn vừa rồi của hai vị mỹ nữ đây. Các bạn im lặng một chút nhé, để mình nói cái đã rồi hét tiếp nhé" Tưởng Thư Đình cười nói
"Tiếp theo là phần trình diễn không kém phần trình diễn vừa rồi, chắc chắn sẽ khiến các bạn thoả mãn. Không để mất thời gian thì tiếp theo là bài dance của khoa âm nhạc, xin mời các bạn cùng thưởng thức..."
Trương Hân, Trần Kha, Lưu Lực Phi cùng Viên Nhất Kỳ bước ra làm tiếng reo hò càng lớn hơn, ai mà chả biết bộ tứ này là nam thần trong lòng các nữ sinh.
Kết thúc màn dance là tiếng reo hò cũng tiếng vỗ tay vang dội của tất cả sinh viên, tiếng vỗ tay làm cho các giáo viên cũng phải giật mình.
"Các bạn, bình tĩnh lại nào, các lão sư bị các bạn làm cho giật mình rồi này..." Quách Sảng giả bộ tức giận nói
"Phần trình diễn vừa rồi có làm các bạn thoả mãn không?" Tưởng Thư Đình hỏi
"CÓ" Tất cả sinh viên đều đồng thanh
"Được vậy sao đây mời thầy Hiệu trưởng đáng kính của chúng ta lên phát biểu đôi chút. Để tránh việc thầy ấy ngồi quá nhàm chán mà ngủ gật"
"HAHAHAHAA..."
Một tràng cười lớn phát ra, thầy Hiệu trưởng không tức giận mà còn cười rất vui vẻ
"Các bạn im lặng một chút. Cảm ơn em Tưởng Thư Đình đã mời thầy lên đây để tránh việc thầy ngủ gật, lát lên văn phòng gặp thầy xíu nhá"
Sau một bài phát biểu ta nói nó dài như cái tấu sớ thì cuối cùng thầy Hiệu trưởng cũng đã kết thúc bài diễn văn của mình.
"Cuối cùng thầy mong là các em sẽ có một quá trình học tập tốt, sau đây thầy sẽ giới thiệu với mọi người hai vị lão sư mới của trường chúng ta, Thẩm Mộng Dao cùng Đường Lỵ Giai, hai vị lão sư đây đều đã tốt nghiệp thạc sĩ ở nước ngoài, mời hai cô có đôi lời phát biểu..."
Khi hai cái tên kia vang lên thì dưới sân khấu có hai con người đứng hình, Tả Tịnh Viện cùng Viên Nhất Kỳ dường như không tin vào tai mình mà hướng mắt sân khấu nhìn hai người còn gái đang đứng trên kia.
Trương Hân, Hứa Dương Ngọc Trác, Lưu Lực Phi và Trần Kha cũng lo lắng mà nhìn lại hai người, chỉ thấy hai người Tả Tịnh Viện cùng Viên Nhất Kỳ cúi đầu im lặng không nói gì.
Hai cái tên ấy chính là vết thương lòng của cả hai người, cho dù đã 2 năm qua cũng không bao giờ có thể chữa lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com