Chương 18
Lệ nóng chảy trên gương mặt, Tôn Nhuế lẳng lặng đứng nhìn di ảnh trên hai hủ tro cốt lạnh ngắt, lòng đau như cắt.
Trên đời này có chuyện vui ắt có chuyện buồn. Giây phút vui vẻ không thể nào là mãi mãi, tiệc rồi cũng đến lúc kết thúc. Gia đình của cô, cứ ngỡ là hạnh phúc viên mãn, nhưng bi kịch... nói đến liền đến.
"Bác sĩ, cứu vợ của tôi đi!! Làm ơn, cô ấy sắp không chịu được nữa rồi!! Hãy cứu cô ấy đi!!!"
Năm Tôn Nhuế mười tuổi, lần đầu tiên cô biết thế nào là bất lực. Một đứa trẻ còn chưa hiểu hết chuyện, chỉ có thể đứng một bên nhìn cha mình quỳ xuống trước phòng phẫu thuật, van xin bác sĩ ở đó. Nhưng mẹ cô đã không thể qua khỏi.
Trong ngày đau thương nhất, cô vẫn còn nhớ câu nói của ba cô, khi ông ngồi gục ở nhà, trong cơn say mèm và tấm ảnh của mẹ cô được ông ấy ôm trong lòng.
"Điều ba căm hận nhất, chính là trở thành một bác sĩ có thể cứu hàng vạn người, nhưng lại bất lực trước cái chết của người phụ nữ mình yêu nhất."
Cũng sau ngày hôm ấy, người thân yêu duy nhất của cô cũng phát điên. Ông ấy từ một bác sĩ lương thiện, tài giỏi lại trở thành một người điên bị người ta đưa vào viện tâm thần chữa trị.
Cô lúc đó đã khóc rất lớn, không ngừng gọi ông ấy. Một đứa trẻ vừa mất mẹ, ngay cả ba cũng không còn tỉnh táo nhớ ra cô là ai mà bên cạnh chăm sóc cô nữa. Tôn Nhuế vào lúc đó, giống như trở thành đứa trẻ mồ côi không còn ai nương tựa nữa.
Nhưng thật may, nửa đời ba cô sống có ích, kết giao được những người bạn rất tốt. Những người đó đã thay ba mẹ cô chiếu cố cô, không ngừng động viên, giúp đỡ để cô có được ngày hôm nay.
"Ba à, ở trên trường con vừa kết bạn với một học tỷ rất tốt. Chị ấy rất xinh đẹp, hơn nữa còn tài giỏi và tốt bụng. Chị ấy đã giúp con rất nhiều đấy."
Vào ba năm trước, lúc cô được nghỉ cuối kỳ, cô đã quay trở về quê thăm cha mình. Kể cho ông ấy nghe một năm học vừa qua cô đã trải qua những gì.
Mặc dù Tôn Nhuế biết ông ấy sẽ không hiểu cô đang nói gì. Nhưng ít nhất cô vẫn cảm thấy an ủi vì vẫn còn cha bên cạnh mình. Chỉ cần ông ấy bình an là được rồi.
"Con rất thích chị ấy! Ba sẽ không phản đối nếu con theo đuổi chị ấy chứ?!"
Tôn Nhuế cứ nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ không phải nhận thêm bất kỳ bi kịch nào nữa. Nhưng rồi vào ngày tốt nghiệp của Mạc Hàn, cô lại nhận được điện thoại từ viện tâm thần. Lời nói của họ vẫn còn vang vẳng bên tai không ngừng:
"Cô Tôn, ông Tôn phát bệnh, tự tử trong phòng bệnh, đã không qua khỏi."
Giống như một con dao sắc bén cứa sâu vào trong tim cô. Tôn Nhuế không nghĩ rằng, đến cuối cùng ba cô vẫn bỏ cô mà đi. Ông ấy đi tìm vợ của mình, chấp nhận bỏ lại đứa con gái mà ông ấy yêu thương nhất.
Năm Tôn Nhuế hai mươi tuổi, cô thật sự không còn người thân nào bên cạnh nữa.
"Ba mẹ, con gái đến thăm hai người."
Chậm rãi cúi đầu, Tôn Nhuế để mặc cho nước mắt tự do rơi xuống. Dù cô có kiên cường đến mấy, thì cô mãi mãi vẫn là đứa con gái nhỏ của họ, như lời của ba cô đã nói ngày trước.
.
.
.
"Trở về rồi thì cậu định làm gì?"
Tiền Bội Đình đem ly rượu đẩy đến trước mặt Tôn Nhuế. Người ta đi du học trở về liền xác định được cho mình một chỗ làm, còn cậu ta đi du học về liền không biết đi đâu.
Tôn Nhuế cầm ly rượu nhấm nháp. Cô suy nghĩ chính mình có thể đi đâu? Đông Bắc, hay Thượng Hải đều có những đoạn ký ức không muốn nhớ đến. Cô một chút cũng không muốn quay lại.
"Nếu không muốn quay về thì đến Bắc Kinh cùng tớ đi! Với tấm bằng cùng với kinh nghiệm thực tập ở Anh của cậu, bảo đảm sẽ nhận được chỗ tốt trong bệnh viện. Đến môi trường mới, thay đổi tất cả, những chuyện cũ tự động không nhớ tới nữa."
Tiền Bội Đình hiện tại là bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện tại trung tâm Bắc Kinh. Cũng chỉ vì Tôn Nhuế trở về mà tạm gác công việc mà chạy đi đón cô, rồi lại cùng cô trở về quê nhà. Vừa hay Tôn Nhuế chưa tìm được chỗ làm mới, để cậu ấy đến làm cùng cô, cả hai có thể chiếu cố lẫn nhau.
Tôn Nhuế nhìn Tiền Bội Đình một chút mà nghĩ ngợi. Đến Bắc Kinh quả nhiên là một ý kiến không tồi. Có một môi trường làm việc mới, cũng có thể không cần nhìn thấy những thứ không muốn thấy.
"Bao giờ đi?" Cô nâng ly một lần uống cạn rượu trong ly, giọng có chút khàn hỏi.
"Ngày mai!"
...
"Theo chị có khả năng nạn nhân đang chuẩn bị cho chuyến giao dịch ra nước ngoài nhưng do tranh chấp với người khác mới gây ra ẩu đả đến chết người?"
Đới Manh cầm báo cáo của Khổng Tiếu Ngâm đưa đến trên tay, chăm chú xem những kết quả mà nàng đã giải phẫu được trên người nạn nhân. Số đá quý cùng ma túy tìm được trong người, đúng là không loại trừ khả năng chuẩn bị giao dịch.
"Đây chỉ là suy đoán tạm thời, còn phải nhờ vào đội của em tìm manh mối và phá án."
Khổng Tiếu Ngâm nâng ly cà phê lên uống một ngụm. Làm việc suốt hai ngày chưa được nghỉ ngơi, hiện tại cũng chỉ có cà phê mới có thể giúp nàng chống đỡ.
"Thật ra suy đoán của chị không sai." Đới Manh dừng lại một chút, đem một sấp tài liệu khác đặt lên bàn: "Đội chúng em cũng điều tra được nạn nhân là người trong một băng nhóm buôn lậu, hắn cùng đồng bọn đang định thực hiện chuyến giao hàng, nhưng do tranh chấp ăn chia giữa nội bộ nên mới xảy ra ẩu đả. Hiện tại chúng em đang tìm bắt kẻ đã gặp hắn ngày hôm đó."
Cô đem tài liệu mở ra xem, bên trong có hình và thông tin của nạn nhân và những người được đưa vào viện tình nghi. Xem đến tên thứ ba, Đới Manh dừng lại, nhìn vào bức hình của hắn chằm chằm suy nghĩ điều gì đó.
"Sao vậy? Có phát hiện gì sao?"
Khổng Tiếu Ngâm nhìn biểu hiện nhíu chặt mày căng thẳng của cô cũng thắc mắc hỏi.
"Tên này em đã gặp qua hắn rồi! Chính là tên đã gây chuyện với Mạc Hàn ngày hôm qua!"
Ngón tay chỉ vào trong bức ảnh, gương mặt hung hăng cùng kiểu đầu cạo trọc này rất có ấn tượng với cô. Tên đó ngày hôm qua vừa nghe cô nói đến cảnh sát liền hoảng hốt bỏ chạy, cô chỉ nghĩ là hắn sợ bồi thường nên bỏ chạy. Thì ra là có tật giật mình, sợ tội bỏ trốn.
"Em gặp Mạc Hàn sao?? Hắn làm gì cậu ấy???"
Nàng cả kinh tròn mắt, là sợ Mạc Hàn sẽ gặp nguy hiểm gì.
"Là hắn lái xe cẩu thả đụng phải xe Mạc Hàn, em trên đường trở về sở gặp được. Lúc em định đem hắn giao cho cảnh sát thì hắn bỏ trốn, vẫn đang cho người tìm kiếm."
Đới Manh ban đầu còn nghĩ nhờ vào chiếc xe hắn bỏ lại hôm đó có thể tìm ra thông tin gì của hắn. Nhưng chiếc xe đó thật chất là hắn đã lấy của nạn nhân mà bỏ đi, bây giờ hắn trốn đến nơi nào vẫn chưa tìm ra.
Thở dài đem ly nước trên bàn đưa lên miệng, ánh mắt ão não nhìn ra bên ngoài mong rằng sẽ giúp đầu óc thông thoáng một chút để suy nghĩ cách. Cũng thật may ngay lúc đó ông trời như giúp Đới Manh, để cô bắt gặp kẻ mà cô đang tìm kiếm.
Vốn dĩ cả người hắn đều che kín khiến người khác không nhận ra hắn là ai. Nhưng hình xăm trên tay hắn thì Đới Manh không thể nào nhớ nhầm được. Cô kêu lên một tiếng rồi lập tức bỏ chạy ra ngoài.
"Tìm thấy rồi!!!"
"Hả??? Tìm thấy gì??"
Khổng Tiếu Ngâm còn đang lơ ngơ nhìn theo Đới Manh đột ngột đứng dậy rồi bỏ chạy đi. Nàng nhìn cô bỏ chạy ra đến bên ngoài, lại đuổi theo ai đó. Lúc này mới nhận ra, liền lật đật gom đồ đuổi theo. Vẫn không quên gọi điện gọi cho chi viện.
"Đứng lại!!!"
Đới Manh tức tốc đuổi theo tên đó vào con đường nhỏ, ở bên trong này khá nhiều đường, nếu để hắn rời khỏi tầm mắt thì sẽ mất dấu hoàn toàn.
Cô chạy về phía trước, thuận tay quơ lấy khúc cây đặt trong một chiếc thùng bên góc tường. Dùng một lực nhất định ném về phía tên kia. Khúc cây văng xuống đất, lăn đến chỗ chân hắn, thành công để tên đó vấp phải mà ngã xuống. Đới Manh nhếch môi một cái, chạy đến túm lấy áo của hắn.
"Còn muốn chạy hả???"
Tên đó bị Đới Manh túm được, dĩ nhiên không dễ dàng đầu hàng. Hắn trong lúc cô không để ý liền rút con dao trong túi áo quơ về phía cô. Đới Manh mặc dù phản ứng nhanh lẹ né được, nhưng tay vẫn bị rạch trúng một đường đến chảy máu.
"Cái tên này!!"
Nhìn máu đỏ trên tay chảy ra, Đới Manh gằng giọng, bị hắn chọc cho tức lên, liền hùng hổ xông về phía hắn.
Tên đó nghĩ rằng trên tay mình cầm vũ khí, trước mặt mình lại là một nữ nhân thì không cần phải lo sợ, dao cầm trên tay không ngừng chém về phía Đới Manh. Nhưng hắn lại không biết trước mặt mình lại là học viên xuất sắc nhiều năm liền của ngành cảnh sát. Làm việc hai năm đã được bổ nhiệm lên làm đội phó của một đội trọng án. So với hắn, Đới Manh chỉ cần vài quyền liền có thể đem hai tay hắn còng lại.
Lúc này Khổng Tiếu Ngâm cũng tìm được vị trí của Đới Manh, theo sau nàng còn có hai vị thanh tra khác. Bọn họ chạy tới áp giải tên nam nhân kia về trụ sở, còn Khổng Tiếu Ngâm ở lại xem xét Đới Manh.
"Tay em bị thương rồi kìa!!"
Khổng Tiếu Ngâm nhìn thấy vết thương trên tay Đới Manh, liền vội vàng lấy khăn tay cho cô cầm máu. Đới Manh nhìn vết thương cười trừ.
"Không sao, nhẹ thôi."
"Cái gì mà nhẹ? Tay cảnh sát là để cầm súng bắt tội phạm, theo chị đến bệnh viện kiểm tra trước, không có được chủ quan đâu."
Một người học y như Khổng Tiếu Ngâm, đối với thân thể lúc nào cũng phải đặt lên hàng đầu. Đới Manh làm cảnh sát có lẽ quen thuộc với mấy vết thương này mà xem nhẹ. Nhưng với nàng tuyệt đối không qua loa.
Đới Manh cũng biết mình sẽ không nói lại vị tỷ tỷ trước mặt, nên cũng ngoan ngoãn theo nàng đi lấy xe cùng nhau đến bệnh viện kiểm tra.
Một đường thẳng đến bệnh viện, bọn họ cũng không nghĩ rằng lần đi này lại có thể gặp lại cố nhân.
Một người mà bọn họ tưởng chừng không gặp lại nữa.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com