Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

9 giờ tối, Tôn Nhuế ngồi ở phòng sách, đôi mắt chăm chú nhìn vào bức ảnh mà Mạc Hàn đã gửi cho cô sau buổi gặp mặt lúc trưa, trong đầu đều câu chuyện mà nàng đã kể.

Chuyện lúc đó cô thực sự đã say đến hồ đồ, thật sự không thể nhớ được bất cứ thứ gì, cô chỉ nhớ được đến sang ngày hôm sau đó đầu óc đặc biệt đau nhức, mà Khổng Tiếu Ngâm cũng không có phản ứng gì kỳ lạ với cô, hay biểu hiện gì né tránh, vì thế cô cũng không nghi ngờ mình đã làm chuyện gì quá đáng. Nhưng sau câu chuyện Mạc Hàn kể, thì thật sự cô đã rất quá đáng với nàng lúc đó, thậm chí gây chuyện qua ngày hôm sau còn không nhớ gì.

Và khi Mạc Hàn kể xong chuyện đó, ngoài Viên Vũ Trinh không ngừng khoái chí mà luôn miệng chọc nghẹo cô, thì cô và Khổng Tiếu Ngâm xấu hổ đến độ cả buổi không ai dám ngẩng đầu lên nữa.

Chưa dừng lại ở đó, Mạc Hàn còn đem ra tấm ảnh lúc đó nàng đã chụp đem ra cho cả ba người cũng xem. Viên Vũ Trinh phấn khích lại thêm phần cuồng nhiệt, còn cô thì chỉ muốn tìm một cái lỗ để chôn mình. Hơn nữa Mạc Hàn còn chủ động kết bạn với cô, sau đó gửi tấm ảnh này cho cô. Tôn Nhuế lúc đó không có khả nàng phản kháng, bởi vì Viên Vũ Trinh bên cạnh đã chụp lấy điện thoại của cô trước mà đồng ý lời mời của Mạc Hàn.

Tuy rằng Tôn Nhuế luôn tự nói với mình cô không nên quan tâm đến điều đó, nhưng cũng là bản thân phản lại lý trí của mình, cứ không ngừng nhìn vào bức ảnh này. Với không gian không được đầy đủ ánh sáng, nhưng bức ảnh này được chụp rất rõ ràng. Nụ hôn bất ngờ từ cô, nét mặt kinh ngạc của Khổng Tiếu Ngâm, gương mặt cả hai lúc đó đều đỏ vì cồn, khoảng cách thu hẹp bằng không, thật sự chẳng khác một đôi tình nhân.

Nhưng câu chuyện ngoài đời lại không mỹ mãn như vậy.

"Nhuế ca, chị kể thêm về câu chuyện trước kia của chị đi!"

Bản thân quá chú tâm vào dòng ký ức xưa cũ, Tôn Nhuế không nhận ra Viên Vũ Trinh từ bao giờ đã ở trong phòng, nằm trên chiếc giường đơn đặt ở góc phòng đối diện với bàn làm việc. Cô nhóc nằm trên đó, chăn trùm kín người chỉ lú ra cái đầu, giương mắt nhìn về phía cô.

"Buổi sáng em nghe chưa đủ sao?" Tôn Nhuế kéo nhẹ khóe môi, chuyển sự chú ý sang hồ sơ bệnh án bị ngó lơ nửa tiếng trước.

"Đó chỉ là góc nhìn của người ngoài cuộc, không giống cảm nhận của chị." Viên Vũ Trinh hơi bĩu môi. Người ngoài cuộc cũng lắm chỉ là nhìn nhận một cách khách quan từ những thứ họ nhìn thấy và cảm nhận, chung quy họ vẫn không phải là người trong cuộc. Viên Vũ Trinh nghĩ thêm, rồi hỏi: "Có phải chị rất yêu pháp y Khổng không?"

Đôi mắt Tôn Nhuế bỗng chốc xuất hiện sự lay động, đôi tay cầm tập hồ sơ siết nhẹ, khẽ buông tiếng thở dài, cuối cùng cũng không tránh khỏi hiện thực. Cô ngẩng đầu, tháo cặp kinh cận trên mắt, đặt lên bàn.

"Phải, tôi rất yêu chị ấy. Vào lúc đó, chị ấy chính là ánh sáng, là chỗ dựa của tôi, vào lúc tôi cô đơn nhất, cũng là chị ấy bên cạnh tôi."

Thật sự sau khi người thân duy nhất của cô cũng bỏ cô mà đi, thì người đầu tiên xuất hiện trước mặt cô, cho cô một chỗ dựa vững chắc chính là nàng. Tôn Nhuế vẫn nhớ như in khoảnh khác nàng ôm lấy cô, cả hai đều không nói gì, nhưng lúc đó cô lại có biết bao nhiêu an ủi và bình yên.

"Vậy còn bây giờ? Rõ ràng là chị yêu chị ấy, vì sao phải tránh mặt?"

Rõ ràng vừa rồi Tôn Nhuế nhắc đến Khổng Tiếu Ngâm, trong mắt cô có một thứ ánh sáng. Vì sao hiện tại lại luôn khiến đôi bên khó xử?

Lúc này Tôn Nhuế chỉ nở nụ cười buồn, âm thanh trầm thấp từ cổ họng phát ra:

"Bởi vì yêu nên mới tránh mặt..."

"Hả?" Viên Vũ Trinh mơ hồ không hiểu.

"Được rồi. Em nên đi ngủ đi, tôi còn phải làm việc."

Tôn Nhuế đem mắt kính đeo lại trên mặt, không chú ý đến Viên Vũ Trinh nữa. Cô nhóc nhìn Tôn Nhuế lại lảng tránh, lầm bầm hai tiếng "keo kiệt" trong miệng, quay người vào bức tường, nhắm mắt đi ngủ. Tôn Nhuế hơi nhướn mắt nhìn thử, cười nhẹ một tiếng rồi chú tâm vào công việc.

Và cùng khoảng thời gian đó tại nhà Khổng Tiếu Ngâm, nàng nằm trên giường, đôi mắt dán lên trần nhà, chỉ có ánh sáng duy nhất từ đèn ngủ bên cạnh đầu giường phát ra, trong đầu đều là những ký ức của ba năm trước.

Nàng nhớ đến câu chuyện của Mạc Hàn đã kể lúc sáng, thực chất nó đã thiếu phần sau. Bởi vì phần sau đó không có sự có mặt của cô ấy, nên Mạc Hàn đã không biết. Mà phần sau của câu chuyện đó, chắc cũng chỉ có mình nàng biết thôi nhỉ?

Khổng Tiếu Ngâm vừa nghĩ, vừa nhớ đến lúc đó.

...

Khoảng 10 giờ hơn, buổi tiệc nhỏ của bốn người cũng kết thúc. Mạc Hàn thì trở về nhà, Khổng Tiếu Ngâm và Đới Manh phụ trách vác Tôn Nhuế đã say khước quay về ký túc xá.

Vào đến phòng ký túc xá, ngoài Tôn Nhuế say đến bất tỉnh không biết gì, thì Đới Manh và Khổng Tiếu Ngâm lại vật vã, mệt mỏi bấy nhiêu.

"Trông em cũng say lắm rồi Đới Manh, em vào nhà vệ sinh thay đồ rồi nghỉ đi. Để chị chăm sóc Tôn Nhuế là được."

Trong ba người chắc chỉ còn mình nàng tỉnh nhất, nhìn sang Đới Manh cũng sắp mở mắt không nổi, ngồi trên giường của cô gục lên gục xuống, liền kêu cô nghỉ trước.

"Được, Khổng tỷ, làm phiền chị."

Đới Manh quả thật rất mệt, vì vậy phẫy tay giao phó Tôn Nhuế cho Khổng Tiếu Ngâm, rồi đi vào nhà vệ sinh thay đồ, vệ sinh cá nhân xong liền nằm ra giường đánh một giấc.

Chỉ còn Khổng Tiếu Ngâm đứng bên giường nhìn Tôn Nhuế một lúc, nàng thở dài một tiếng, quay người nấu nước nóng giúp Tôn Nhuế lau người trước.

"Đứa nhỏ này đúng là uống tới không cần mạng mà."

Ngồi bên mép giường, động tác nhanh nhẹn nhưng cũng dịu dàng giúp Tôn Nhuế lau qua gương mặt, cả người cô chỗ nào cũng toát ra mùi rượu, gương mặt thì đỏ như tôm luộc, Khổng Tiếu Ngâm có hơi giận trách cứ, nhưng cũng buồn cười với hình ảnh của cô lúc này.

Lau đến bàn tay Tôn Nhuế, Khổng Tiếu Ngâm dành chút ít thời gian để ngắm nó. Bàn tay Tôn Nhuế rất đẹp, vừa thon vừa dài, lúc nắm lấy tay nàng cũng rất vừa, hơn nữa còn tỏa ra một độ ấm nhất định khiến nàng rất thích. Khổng Tiếu Ngâm cong môi tạo thành đường cong xinh đẹp, hoàn thành xong công việc, liền đặt tay cô xuống.

Tuy nhiên nàng vừa muốn buông ra, bàn tay kia liền nắm ngược lại.

"Học tỷ, học tỷ..."

Tôn Nhuế không ngừng lẩm bẩm trong miệng, Khổng Tiếu Ngâm ngỡ ngàng nhìn lên, đôi mắt cô vẫn đang nhắm, dường như đang mộng du.

"Tôn Nhuế."

Nàng đưa tay lay nhẹ Tôn Nhuế, muốn gọi cô tỉnh dậy. Tuy nhiên cô vẫn chìm trong giấc mộng, miệng vẫn luôn miệng gọi nàng.

"Học tỷ, em thích chị. Học tỷ, em rất thích chị, đừng đi được không? Em thích chị."

Bàn tay Tôn Nhuế càng lúc càng nắm chặt, nhưng Khổng Tiếu Ngâm giờ phút này lại không có ý thức để phản kháng, bởi những lời nói vừa rồi của cô, ngay lập tức khiến nàng bỡ ngỡ đến bất động.

Tính đến thời điểm hiện tại, cả hai quen biết nhau vỏn vẹn được vài tháng, nhưng mức độ thân thiết lại vượt xa với mối quan hệ cả hai nhìn nhận. Thậm chí những người bên ngoài còn trêu đùa hai người là một cặp.

Khổng Tiếu Ngâm trước giờ không quan tâm, bởi suy nghĩ là của bọn họ, nàng không thể quản. Nhưng lúc này được nghe chính miệng Tôn Nhuế thừa nhận thích mình, quả thật nàng không thể ngó lơ được nữa.

Nàng thẩn thờ nhớ lại toàn bộ những gì bọn họ cùng trải qua. Nàng nhớ dường như từ lúc cùng Tôn Nhuế quen biết, hai người đã như hình với bóng. Ở thư viện, ở căn tin, ở sân thượng trường đại học hay ký túc xá, hay sân tập thể dục vào buổi sáng, đều có ký ức giữa nàng và cô.

Cả những lần Tôn Nhuế quan tâm, lo lắng cho nàng vượt xa những thứ mà một học muội chỉ đơn thuần quan tâm đến học tỷ. Khổng Tiếu Ngâm không phải người vô tình, nàng dĩ nhiên nhìn thấy ánh mắt có tình của Tôn Nhuế nhìn mình, chỉ là Tôn Nhuế không thừa nhận, nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều.

Và nếu hỏi nàng có tình cảm với Tôn Nhuế hay không? Nàng trả lời là không, chắc chắn là một câu trả lời dối lòng.

Không thích cô sẽ không lo lắng cho cô khi cô biến mất không thể liên lạc. Không thích cô cũng sẽ không năm lần bảy lượt đáp ứng cùng cô đi ăn, đi xem phim, đi dạo. Không thích cô cũng sẽ không ngừng chờ đợi cô quay trở về mỗi lần chạy đi mất. Không thích cô cũng sẽ không chăm sóc khi cô bệnh nặng. Và nếu không thích cô, Khổng Tiếu Ngâm sẽ không để Tôn Nhuế càn quấy mà hôn mình.

Khổng Tiếu Ngâm đột ngột nở nụ cười, giống như một điểm sáng chỉ ra được phương hướng dẫn lối cho nàng. Đưa mắt nhìn Tôn Nhuế vẫn không ngừng lầm bầm trong cổ họng, nàng bạo gan cúi người, đặt một nụ hôn thật khẽ lên môi Tôn Nhuế, rồi trong không gian tĩnh lặng đó, khẽ khàn bên tai cô:

"Chị cũng thích em. Tôn Nhuế, ngủ ngon."

...

Khổng Tiếu Ngâm mang theo sự nuối tiếc thở dài một hơi. Rõ ràng đêm hôm đó nàng đã nghĩ rằng mối quan hệ của cả hai sẽ sang một trang mới tốt hơn. Nhưng cũng thật không ngờ Tôn Nhuế đột nhiên lại tạo khoảng cách với nàng, ít trả lời tin nhắn cùng những cuộc gọi của nàng, ngay cả hẹn gặp mặt ăn trưa cũng từ chối.

Nàng còn nghĩ cô vì chuyện hôm đó nên tránh mặt mình. Có phải bởi vì cô say nên mới vạ miệng nói những lời đó, thực chất không hề thích nàng?

Khổng Tiếu Ngâm cũng có thử dò hỏi Tôn Nhuế có nhớ chuyện đêm đó hay không. Cô cũng đã nói không nhớ, còn hỏi ngược lại nàng có phải mình đã làm gì quá đáng hay không, còn xin lỗi nàng. Khổng Tiếu Ngâm nói không có gì, Tôn Nhuế mới ậm ừ không nói nữa.

Nhưng không phải vì chuyện đó, Khổng Tiếu Ngâm cũng không biết nguyên nhân vì sao Tôn Nhuế lại tránh nàng.

Và đỉnh điểm của câu chuyện sau đó chính là Tôn Nhuế bỏ đi một lần liền biến thành ba năm. Mối quan hệ tưởng chừng tốt đẹp cũng trở nên xa lạ như thế này.

Khổng Tiếu Ngâm không hiểu, rốt cuộc Tôn Nhuế đã xảy ra chuyện gì trong suốt ba năm nay?

Nàng cả một đêm ôm suy nghĩ trong lòng, cứ thế đến tờ mờ sáng mới có thể chợp mắt.

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com