Chương 47
Tôn Nhuế từ phòng tắm trở ra, sau khi thay bộ đồ thoải mái hơn. Cũng may cô có sự chuẩn bị kỹ càng, mang thêm một bộ đồ ngủ trước khi đến đây. Nếu không sau vụ việc vừa rồi, cô cũng không biết làm sao để mặc bộ đồ từ bệnh viện đến giờ để đi ngủ. Để Khổng Tiếu Ngâm lại ở nhà để đi mua đồ thì hoàn toàn không yên tâm được.
Đi vào phòng ngủ liền nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm nằm cuộn trên giường, rút người vào trong chiếc chăn lớn. Đợi đến khi cô vừa nằm lên giường lập tức chui vào lòng cô mà ôm chặt.
Tôn Nhuế cười nhẹ, vòng tay ôm lấy nàng vỗ về. Đôi mắt nhìn lên trần nhà, hồi tưởng lại.
"Chị có thấy tình cảnh lúc này rất giống với ba năm trước không? Khi chúng ta phát hiện vụ án ở gần căn hộ của Đới Manh. Cả đêm hôm ấy chị cũng không ngủ được, chị đã ôm em thế này. Nhưng lại khác ở chỗ, khi đó em không có can đảm để ôm chị."
Cô nhớ, sau khi cho cảnh sát lời khai, cô đưa nàng vào căn hộ Đới Manh để nghỉ ngơi. Cả hai khi đó đều mệt mỏi, nhưng Khổng Tiếu Ngâm còn ám ảnh với hình ảnh kia không tài nào ngủ được.
Hai người nằm trên giường, cách nhau một khoảng cách, đôi mắt dán chặt lên trần nhà, không ai phát ra tiếng động gì. Sau một lúc lâu, dường như không thể lấn át nỗi ám ảnh, Khổng Tiếu Ngâm đã lên tiếng đề nghị với cô rằng:
"Tôn Nhuế, chị có thể ôm em không?"
Khi ấy cô quay đầu nhìn nàng, cả người bắt đầu căng thẳng, hồi hộp, nhưng nhìn vào ánh mắt tha thiết, cùng nỗi sợ ẩn hiện, cô liền gật đầu. Đưa cánh tay ra để nàng gối đầu lên, sau đó để nàng ôm lấy cả người mình.
Tôn Nhuế lúc đó làm thế nào để khống chế nhịp tim của mình không để Khổng Tiếu Ngâm nghe thấy, cô cũng không nhớ nữa. Chỉ biết bàn tay ở phía sau nàng, cùng bàn tay đặt dưới chăn cực lực siết chặt. Vừa căng thẳng, vừa rụt rè, không dám ôm lại nàng.
Nhưng dường như chỉ một cái ôm lại không đủ, Khổng Tiếu Ngâm sau đó hỏi cô có thể hát cho nàng nghe không?
Tôn Nhuế từ nhỏ đến lớn có thể tự tin về mọi thứ trừ giọng hát của mình. Cô chần chừ gật đầu. Hát ru nàng ngủ, mặc dù bài hát lúc đó nó giống chọc cười người khác hơn là ru ngủ.
Cô cảm nhận được sau lời nói của mình, đầu Khổng Tiếu Ngâm khẽ gật như đồng tình. Sau đó nàng nói:
"Em giống như ba năm trước, hát cho chị nghe đi!"
"Chị muốn nghe cái gì?"
"Bài hát của ba năm trước."
Tôn Nhuế chớp chớp đôi mắt, cố nhớ lại lời bài hát cô đã lâu không hát.
Thái Lan, Singapore, Indonesia
Cari, trà xương sườn, húng quế Indo
Đi spa, bắn pháo hoa rồi tắm nắng sauna
Coco, Pineapple, mango mango.
...
Đồng hồ điểm hơn 2 giờ sáng, Tôn Nhuế ngồi trên giường, mắt dán chặt vào màn hình laptop, cùng sấp tài liệu Mạc Hàn đem tới vào lúc sáng, nhờ vào ánh đèn vàng bên cạnh đầu giường mà xem, lâu lâu lại quay sang nhìn Khổng Tiếu Ngâm đã ngủ say ở bên cạnh.
Vốn dĩ còn nghĩ có thể từ từ xem xét mà xử lý vụ lần này thật kỹ. Nhưng đột nhiên đùng một cái, Khổng Tiếu Ngâm cũng xảy ra sự cố, Tôn Nhuế phải cùng lúc suy nghĩ giải quyết hai chuyện ổn thỏa cùng một lúc, bởi vì không thể để nàng một mình quá lâu, cô phải nhanh chóng giải quyết xong vụ lần này, chuyên tâm bên cạnh bảo vệ nàng.
Cô thở dài xoa xoa hai mắt, có điểm khó chịu khi nhìn vào màn hình một khoảng thời gian dài với điều kiện ánh sáng không đủ.
Đột nhiên một bên vai bị đè nặng, Tôn Nhuế liếc mắt nhìn sang, lại thấy Khổng Tiếu Ngâm đã tỉnh dậy, dựa đầu lên vai cô, giọng điệu còn buồn ngủ hỏi:
"Giờ này còn làm nữa, đã gần sáng rồi?"
"Cũng gần xong rồi, em đang nghĩ cách làm sao tiếp cận Lương Thiên Khải."
Lương Thiên Khải, chính là người mà Mạc Hàn đã nhờ cô đến xem tình hình của hắn.
"Vậy đã nghĩ ra cách gì chưa?"
Tôn Nhuế quay đầu nhìn nàng, khuôn miệng nhếch lên, đôi mắt trong đêm lóe sáng.
"Trở thành một người giống anh ta!"
"Ý em là em muốn đi giết người hả?"
Cô gái này hồi phục tinh thần cũng nhanh thật đấy. Vài tiếng trước bị dọa sợ, hiện tại đã có thể trêu cô rồi?
Tôn Nhuế khinh khỉnh cười, gấp laptop cùng tài liệu để qua một bên, kéo Khổng Tiếu Ngâm nằm lại xuống giường, ở bên tai nàng căn dặn:
"Kể từ ngày mai em sẽ tạm thời ở đây với chị. Buổi sáng đưa chị đi làm, bao giờ tan làm sẽ đến đón chị, trước khi em đến, chị phải luôn có người đi cùng mình, Đới Manh, Lục Đình, hay nhóc Viên Nhất Kỳ kia cũng được. Nhất định không được ở một mình có biết không?"
"Chị biết rồi." Khổng Tiếu Ngâm gật đầu, như tìm được chuyện vui trong sự cố lần này, liền khẽ cười: "Cũng phải cảm ơn cái tên đe dọa kia, như vậy thì trong thời gian ngắn chị có thể nhìn thấy em mỗi ngày."
Tôn Nhuế nghe xong không nhịn được cốc nhẹ lên trán nàng.
"Chị bị ngốc hả? Là liên quan đến an nguy của chị đó, còn tâm trí đùa giỡn."
Nàng ngước mắt lên nhìn cô cười khì: "Chẳng phải có em sao? Chị biết Tiểu Tôn không để chị gặp nguy hiểm có đúng không?"
Tôn Nhuế nhìn đôi mắt tràn ngập tin tưởng dành cho cô của Khổng Tiếu Ngâm, ôm chặt lấy nàng, sự kiên định vững chắc thông qua lời nói.
"Ừm, nhất định em không để chị gặp nguy hiểm!"
...
Tại khu giam giữ dành cho các phạm nhân có vấn đề về tâm lý. Nói là một bệnh viện không phải, là nhà giam thì cũng không đúng, chính là kết hợp cả hai, không khác nhà giam với không gian u ám cùng với rất nhiều cảnh sát tuần tra xung quanh, nhưng phạm nhân ở đây đều có bệnh, và ra vào giống như một bệnh nhân bình thường, nhưng họ sẽ không được xuất viện như cách họ muốn.
Lương Thiên Khải có một gương mặt sáng sủa, lại có phần lương thiện, một người lần đầu nhìn thấy anh ta, sẽ không tin anh ta là hung thủ giết người, còn mắc bệnh tâm lý. Sau một tháng bị nhốt ở đây, mái tóc có phần dài hơn, râu ở dưới cằm mọc lưa thưa trông lộn xộn, cả người gầy gò, xanh xao, nhưng vẫn không giấu được sự tinh anh còn vững vàng trong đôi mắt.
Anh ta ngồi ở hàng ghế ở khuôn viên trong cái khu giam giữ này. Thật may là ở một nơi ngột ngạt này, còn có một khuôn viên có rất nhiều cây cối, hoa cỏ, không quá tù túng, ít nhất là không bị ngạt chết ở nơi này.
"Thời tiết hôm nay không đẹp lắm."
Không gian yên tĩnh của mình bất ngờ bị phá vỡ bởi âm thanh của ai đó. Lương Thiên Khải khó hiểu nhìn qua bên cạnh, bắt gặp một cô gái mặc đồng phục giống anh ta, gương mặt xinh đẹp, mái tóc đen dài và có độ dày, đôi mắt lại hướng lên bầu trời đang chuyển màu xám xịt phía trên cao, nhưng khác với bầu trời đang tối dần kia, đôi mắt của người đó lại có ánh sáng.
Thôi nhìn người đó, Lương Thiên Khải cũng nhìn lên trời, thở một hơi đồng tình:
"Phải, không đẹp."
"Kết bạn được không? Tôi là Tôn Nhuế!"
Lương Thiên Khải nhìn bàn tay mảnh khảnh ở trước mặt, nhìn lên sự thiện chí mà người kia thể hiện trên nét mặt, anh ta không chần chừ liền bắt lấy. Bởi phần nào Lương Thiên Khải hiểu được, những người có mặt ở đây ngoài bác sĩ và cảnh sát, thì đều có số phận giống anh ta. Muốn tìm một người bạn hoàn toàn không dễ.
"Tôi là Lương Thiên Khải."
Tôn Nhuế mỉm cười, đúng như tài liệu mà Mạc Hàn đã đưa cho cô. Lương Thiên Khải quả thật thân thiện, hơn nữa lại không nửa điểm nghi ngờ về thân phận của cô. Một người như thế này, bị hận thù và nhân cách còn lại nhấn chìm quả thật là đáng thương.
Sau một đêm đọc tài liệu về anh ta, Tôn Nhuế biết được vào mỗi buổi chiều anh ta đều đến khuôn viên này ngồi trong vòng 1 tiếng. Không làm bất cứ chuyện gì, chỉ an tĩnh ngồi ở đây, đúng 1 tiếng sau đó lại quay trở về phòng. Cũng nhờ vào điểm này, Tôn Nhuế có thể dựa vào đây tiếp cận Lương Thiên Khải theo cách của cô.
"Tôi nhìn gương mặt của anh, đáng lẽ phải ở bên ngoài kia làm một người thành công, không giống ngồi ở đây mà thẩn thờ như vậy."
Đây thực sự là những lời nhận xét thật lòng của Tôn Nhuế. Trước khi Lương Thiên Khải bị bắt vì tội giết người, anh ta đã là trưởng phòng truyền thông của một công ty giải trí lớn, rất có tiền đồ, mọi người ở công ty đều quý mến và ngưỡng mộ tài năng của anh ta. Sau khi bị bắt, những người đó biết được, thay vì sợ hãi anh ta, thì lại tiếc thương cho anh ta nhiều hơn. Cho thấy ngoài sự hận thù đối với người cha mình, Lương Thiên Khải là một người rất được lòng thiên hạ.
Lời nói của Tôn Nhuế cũng như nhắc cho Lương Thiên Khải nhớ về quá khứ đã từng vui vẻ của anh ta, lúc trước quả thật anh ta đã từng thành công. Lương Thiên Khải cúi đầu, nụ cười nhạt chứa đầy bi ai.
"Tôi quả thật đã thành công. Nhưng hiện tại cùng lắm chỉ là tên giết người mà thôi. Hơn nữa còn là nghịch tử giết cha mình, cả đời không thể thoát tội."
"Vậy sao? Vậy là anh may mắn hơn tôi rồi, tôi còn chưa kịp thành công, đã bị kẻ thù phá hỏng giấc mơ của mình."
Lương Thiên Khải nhìn qua Tôn Nhuế, ngạc nhiên nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
"Lúc nhỏ tôi đã mơ ước trở thành một bác sĩ vĩ đại như cha mẹ của mình, có thể ở trong phòng phẫu thuật cứu sống thật nhiều người. Nhưng mà không lâu sau đó, tai nạn đổ xuống gia đình tôi, cha mẹ của tôi mất, tay của tôi sau tai nạn đó cũng để lại di chứng, muốn cầm dao mổ là chuyện bất khả thi. Tôi hận kẻ đã gây ra bi kịch cho gia đình tôi, tôi tìm kiếm ông ta, muốn trả thù. Tôi dùng tất cả sự căm hận của chính mình đâm ông ta đến chết. Cảnh sát đến bắt tôi, nói tôi phát điên rồi, và đưa tôi vào đây."
Tôn Nhuế chậm chạp kể cho Lương Thiên Khải, vẻ mặt thản nhiên như đây không phải là chuyện của cô. Nhưng đó thật sự là một phần bóng tối trong tâm hồn của Tôn Nhuế mà cô không muốn cho ai biết.
Lúc đó có lẽ là vào một tháng sau khi mẹ cô mất, ba cô khi đó vẫn chưa phát điên, nhưng mỗi ngày sau khi ông ấy đi làm về đều lao đầu vào rượu, tìm say quên đi nỗi đau mất mát to lớn kia.
Khi đó ông ấy đã uống rất say, còn không kiểm soát được chính mình mà ra tay đập phá mọi thứ. Cô vừa sợ vừa lo, chạy đến ngăn cản ba mình. Nhưng ông lúc đó không còn ý thức nhận ra cô là ai nữa, đẩy cô một cái thật mạnh, tay phải của cô đập xuống nền, bị cắt vào miếng thủy tinh trên nền nhà, máu chảy rất nhiều. Cô khi đó thật sự sợ đến bật khóc thật lớn. Ba cô nghe được tiếng khóc của cô, mới tỉnh táo đôi phần, nhận ra tình hình nghiêm trọng lập tức đưa cô đến bệnh viện.
Cũng may vết thương xử lý kịp không nguy hiểm đến tính mạng của cô. Nhưng đáng tiếc, bác sĩ lại báo cho ba cô một tin, tay của cô bị cắt trúng gân, sau này sẽ để lại di chứng, sau này muốn nối nghiệp ông, cầm dao mổ trong thời gian dài là không thể nào.
Ba cô một lần nữa chịu đả kích, về sau khi cô lớn hơn một chút, hiểu được mọi chuyện, cũng nhận ra bản thân đã rơi vào tình cảnh gì. Nuốt cay đắng vào trong lòng, ước mơ làm bác sĩ cứu người giống như ba mẹ, chớp mắt một cái liền thay đổi thành bác sĩ tâm lý. Như thế, dù không hoàn toàn giống như ba mẹ, nhưng vẫn không phụ lại kỳ vọng của hai người.
Lương Thiên Khải nhìn Tôn Nhuế, giống như cảm nhận được mất mát của cô. Anh ta tưởng rằng việc mẹ anh ta mất đi, cha anh ta mỗi ngày đánh đập anh ta đã là một loại bi kịch. Không ngờ vào một ngày, lại biết được một người so với mình còn đáng thương hơn. Anh ta ít nhất vẫn còn chị gái thương yêu anh ta, nhưng người bên cạnh mình, dường như không còn ai nữa, ngay cả ước mơ cũng bị dập tắt.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com