08
"Em đang ở đâu thế, sao tối qua gọi điện em không bắt máy?"
Giọng Lâm Hủ phát ra từ loa điện thoại, Tiêu Cát qua loa đáp: "Điện thoại em bị hư."
"Hư à? Sao lại hư?"
"Em đập đấy."
Lâm Hủ ngạc nhiên, khó hiểu hỏi: "Em đập? Gặp chuyện gì không vui à?"
"Ừm, không biết ai cứ gửi mấy video ghê tởm vào máy, em xem xong bực quá nên đập máy."
Lâm Hủ phì cười, "Aizz, thật bó tay với em mà. Nhưng thôi, di động kia cũng cũ quá rồi, sẵn dịp đổi cái mới luôn."
Tiêu Cát ợm ờ hùa theo vài tiếng, đoạn hỏi: "Khi nào anh về?"
Lâm Hủ lặng thinh vài giây, liếc mắt nhìn Dư Lịch đang co ro say ngủ trong lòng mình. Da thịt tươi mát trần trụi, đường eo gợi cảm, cột sống hơi cong, trông thật ngoan ngoãn. Gã vươn tay xoa nắn eo Dư Lịch, khiến vai cậu chàng khẽ run, mở to đôi mắt ửng đỏ, đáng thương nhìn người tình.
Tay Lâm Hủ tiếp tục đi xuống dưới, dừng lại giữa hai chân Dư Lịch, sau đó trả lời Tiêu Cát: "Công việc nhiều quá, chắc hai ngày nữa anh mới về được. Sao hửm? Nhớ chồng à?"
Giọng Tiêu Cát khàn khàn: "Ừm, nhớ lắm."
Tiêu Cát cúp máy, ngước nhìn Chiêm Dữ, hắn cổ họng khản tiếng sau một đêm miệt mài quá độ, "Cảm ơn cậu đã đi mua điện cùng tôi nhé."
Chiêm Dữ không ừ hử gì.
Chân Tiêu Cát hiện tại như thoát lực, không thể đứng đón xe, nên Chiêm Dữ lấy con xe của cậu ta chở anh đi.
Mua di động xong, Chiêm Dữ đưa anh về. Dừng xe dưới lầu, Chiêm Dữ gọn nhẹ xuống xe, trong khi Tiêu Cát lại như cổ máy gỉ sét, đùi run run, khó khăn nhấc chân lên.
Chiêm Dữ đi tới, ôm eo Tiêu Cát, dễ như ăn cháo bế anh xuống.
Tiêu Cát lảo đảo một chút mới đứng vững, thật sự xấu hổ muốn độn thổ quách cho xong.
Ngay lúc toan mở miệng nói cảm ơn, tay đột nhiên bị dúi một vật gì đó. Tiêu Cát thấy là lạ, "Cái gì vậy?"
"Thuốc giảm sưng."
Tiêu Cát trợn tròn mắt, Chiêm Dữ hơi nghiêng về trước, Tiêu Cát theo bản năng rụt người lại, đoạn nghe cậu nói: "Tối qua làm hơi nhiều, chỗ đấy của anh sưng lên rồi."
"Dừng dừng. . . cậu mua cái này lúc nào?"
"Tiệm thuốc cạnh cửa hàng di động." Nghĩ nghĩ, bổ sung: "Tôi hỏi người bán, ông ấy nói loại này dùng rất tốt."
Tim Tiêu Cát đập dồn dập: "Cậu hỏi thế nào?"
"À. . . thì. . ." Chiêm Dữ còn chưa nói hết đã bị bịch miệng, lòng bàn tay mềm mại mát lạnh dán sát môi cậu. Chiêm Dữ cúi đầu, chớp chớp mắt.
"Tôi hiểu rồi, cậu đừng nói nữa." Mặt Tiêu Cát đỏ như sắp bốc cháy.
Bàn tay dày rộng của Chiêm Dữ dễ dàng bao trọn cổ tay mảnh khảnh, "Hiểu rồi, tôi không nói."
Tiêu Cát nhẹ cả người, muốn rụt tay về, nhưng gọng kìm ở cổ tay lại chẳng nới lỏng. Anh khó hiểu nhìn Chiêm Dữ, "Sao vậy?"
Chiêm Dữ hơi khom lưng áp sát lại, vai buông lỏng, để khuôn mặt góc cạnh chiếm trọn tầm mắt Tiêu Cát.
Khoảng cách gần đến nỗi, Tiêu Cát thấy cả dấu hôn mờ mờ trên cổ cậu. Mắt chạm mắt, mũi chạm mũi, thêm vài centimiet nữa thôi thì mi nhau. Chiêm Dữ nói: "Đưa di động cho tôi."
Tiêu Cát nín thở, hồi hộp nuốt nước miếng, lắp bắp hỏi: "Cậu... cần nó làm gì?"
"Chẳng phải chúng ta là bạn sao?" Chiêm Dữ lấy di động trên tay anh, gọn lẹ bấm số mình vào.
Tiêu Cát mím môi không nói.
Đợi điện thoại trong túi áo "rrrrr---" vài giây, Chiêm Dữ mới trả máy cho anh.
"Đừng để Dư Lịch biết chuyện giữa tôi với cậu." Tiêu Cát nhắc chừng.
"Xem như là lén lút rồi?"
Tiêu Cát mím môi, chưa kịp đáp trả đã bị khóa môi, quả nhiên Chiêm Dữ rất thích hôn.
Cậu ôm eo Tiêu Cát, đè anh lên tường hành lang mờ tối. Bắt nạt môi anh sưng húp xong, Chiêm Dữ liền liềm láp chúng như an ủi.
Tiêu Cát thở hổn hển, tim đập nhanh như trống bổi.
Chiêm Dữ đứng thẳng dậy, lúc này đèn cảm ứng bật sáng, Tiêu Cát trông ánh mắt tối tăm của Chiêm Dữ mà sợ run.
Chiêm Dữ giơ tay, vươn ngón trỏ về phía Tiêu Cát.
Tiêu Cát không biết cậu muốn làm gì, bối rối nép mình vào tường, bất động. Nhưng Chiêm Dữ chẳng làm gì cả, chỉ chọc chọc má anh, dặn: "Nhớ sức thuốc đấy."
Dứt câu, Chiêm Dữ xoay người đi về, mà Tiêu Cát thì vẫn ngơ ngác đứng đó, nghe tiếng moto nổ ầm ầm dưới lầu, rồi nhỏ dần nhỏ, cuối cùng là trở về vẻ yên tĩnh vốn có.
Tiêu Cát vào nhà, lập tức vứt tuýp thuốc sang một bên. Hứ, anh sẽ không nghe lời một thằng nhóc nhỏ hơn mình, bôi thuốc vào nơi đáng xấu hổ kia đâu.
Ngã lưng trên giường, Tiêu Cát nhắm mắt định ngủ, đáng hận là trong đầu đều là cảnh tượng tối qua. Mặt Tiêu Cát nóng bừng, anh đứng dậy rót cho mình ly nước lạnh, uống một hơi cạn sạch.
Tiêu Cát ngủ thẳng một mạch, mãi tận nửa đêm thì bị tiếng mưa đánh thức. Cảm giác không khí trong phòng chợt lạnh, bèn bước xuống giường, đi đóng cửa sổ.
●
Chiêm Dữ đã gần hai hôm không về, vốn Dư Lịch định rủ rê Chiêm Dữ với Lâm Hủ threesome một trận, đáng tiếc đến ngày Lâm Hủ phải về cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Lâm Hủ chẳng mấy để bụng, an ủi Dư Lịch: "Cậu ta bảo sắp đấu giải gì đó mà, chắc luyện tập cũng vất vả, để cậu ấy tập trung đấu đi."
Dư Lịch nghe vậy mới thôi, tiếp tục tranh thủ quấn lấy Lâm Hủ.
Đến hôm tàn cuộc chơi ấy, Lâm Hủ mặc áo mũ chỉnh tề, lái xe đưa Dư Lịch đến trường dạy làm bánh.
Xe dừng tại ngã tư, Dư Lịch bước xuống, chỉ kịp vẫy tay tạm biệt Lâm Hủ, còn chưa nói được câu nào, kính xe đã cuộn lên. Cậu chàng đứng trên vỉa hè, gió thu thổi lất phất vào người, thật lạnh.
Dư Lịch đi bộ khoảng mười phút thì đến chỗ làm.
Tiêu Cát tới sớm hơn cậu ta một chút, đang đứng trước tủ đồ thay đồng phục.
Thời điểm vén cái áo ba lỗ đến ngang lưng, Tiêu Cát chợt nghe có tiếng người bước vào, anh liền kéo áo xuống.
Dư Lịch mỉm cười nhìn anh, "Chào buổi sáng, thầy Tiếu."
Tiêu Cát khẽ gật đầu, nhìn Dư Lịch tâm tình phơi phới, vừa ngâm nga hát vừa đi đến tủ đồ, mở cửa lấy đồng phục rồi nhanh chóng cởi quần áo.
Tiêu Cát liếc mắt nhìn mấy dấu hickie lấm tấm trên cổ Dư Lịch, chúng đập thẳng vào mắt anh, nhắc anh nhớ đến đoạn clip kia.
Tay Tiêu Cát siết chặt, đóng cửa tủ cái rầm.
Dư Lịch giật bắn mình, kinh ngạc nhìn Tiêu Cát. Anh cười cười: "Xin lỗi, anh lỡ tay."
"Thầy Tiếu à, hình như điện thoại thầy rung đấy."
Dư Lịch chỉ chỉ cái tủ, điện thoại bị nhét vào sâu trong tủ, không ngừng rung rung.
Tiêu Cát mở tủ, lấy đi động kiểm tra.
Nhìn số lạ hiện trên màn hình, Tiêu Cát hơi nhíu mày, bắt máy: "Alo?"
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh gì đó cùng tiếng hít thở nhè nhẹ, đến khi hoàn toàn yên tĩnh, Tiêu Cát nghe một giọng nam trầm ấm vang lên.
Là Chiêm Dữ, cậu hỏi: "Tối nay anh rảnh không?"
"Sao cơ?" Tiêu Cát vô thức lén nhìn Dư Lịch, nắm chặt điện thoại, nhích về sau hai bước.
Chiêm Dữ hỏi tiếp: "Tối nay tôi có trận đấu, anh đến được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com