Chương 30: Công Viên Giải Trí Cuồng Hoan (2)
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
Wattpad: tuyetnhi0753
WP: nhacomeoltn.wordpress.com
***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi
🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé
~~~~~~~~~~~~~~
Ồn quá, ồn đến mức anh đau cả đầu.
Mùi tanh tưởi của máu và mùi thối rữa của thứ gì đó lan tràn trong không khí, rất khó ngửi.
Chú hề chán ghét nơi này.
Đạp lên vết máu đã trở nên dính nhớp trên mặt đất, anh tiến gần đến Cửa Hàng Kẹo Ngọt, rèm trên cửa sổ thủy tinh và cửa ra vào đều đã được kéo xuống, chỉ có thể nhìn vào trong từ những khe hở trên rèm để quan sát những sự vật bên trong cửa tiệm.
Những viên kẹo rực rỡ màu sắc ngày trước đều đã được bán sạch sẽ, chỗ nào cũng trống rỗng cả, nhân loại không có ở đây, chắc là đang nghỉ ngơi tại một căn phòng nào đó trong cửa tiệm rồi.
Kẹo ngọt được nhai nát, mùi vị ngọt ngào lan tỏa, vùi lấp sự chán ghét của chú hề đối với âm thanh và mùi hôi trong không khí, cơ thể anh kêu gào mau phá vỡ cánh cửa thủy tinh không chịu nỗi một đòn công kích này, sau đó nghiền nát nhân loại kia trong cái ôm siết chặt, hoặc là sẽ gặm cắn đôi môi nhợt nhạt kia, hút sạch máu tươi của người đó, để lấp đầy cảm giác trống trải và lạnh lẽo trong trái tim.
Đợi một chút, đợi thêm một chút đã.
Mấy ngày nay khi cửa tiệm mở cửa buôn bán, chú hề luôn nấp trong góc ngắm nhìn cậu thanh niên đang tươi cười chào hỏi với khách hàng, không hiểu tại sao, cứ mỗi khi nhìn cậu, thì quả tim lại không chịu khống chế mà đập loạn lên, tê tê dại dại.
Cảm giác rất lạ lùng, nhưng chú hề không ghét điều này.
Lại đợi thêm một chút vậy, nhân loại vốn là của anh, không thể dọa sợ đối phương được.
Chú hề cúi xuống nhìn chân phải của mình, nhất định phải giấu đi, nếu không sẽ bị nhân loại ghét bỏ, sẽ khiến nhân loại sợ hãi.
Không được, không được sợ anh.
Anh sẽ giấu nó đi, chân phải tàn tật sẽ được ngụy trang thành lành lặn, lần sau gặp gỡ, anh sẽ trở thành dáng vẻ mà nhân loại yêu thích.
Cho nên hãy chờ thêm một lúc.
Chờ cho đến lần gặp sau, anh sẽ bắt nhân loại đi, giấu cậu thật kĩ.
Giấu ở một nơi mà chỉ có anh biết được.
-
【Tít, thời gian đếm ngược hiện tại của trò chơi: 24 tiếng, điểm cốt truyện: Thời khắc tiến hành Công Viên Giải Trí Cuồng Hoan.
Hệ thống 001 nhắc nhở ấm áp: Đêm mà Công Viên Giải Trí rơi vào cuồng hoan, thì cho dù là NPC hay người chơi, đều phải đi đến vòng đu quay để trải qua những giờ phút sau cùng, chú ý, không có nơi nào là an toàn, không có bất cứ nơi nào là an toàn!
Nơi mà bạn nghĩ là Nhà An Toàn, chính là nơi chứa đầy quái vật, là sào huyệt của lũ quái vật!】
Kì Thời đã ở trong cửa tiệm được 6 ngày, đây là ngày cuối cùng, nơi này đã mất đi thuộc tính an toàn, vào đêm cuối cùng, cho dù là Kì Thời hay người chơi thì đều phải rời khỏi vùng căn cứ an toàn.
Công Viên Giải Trí Cuồng Hoàn, chính là đêm tiệc hăng say của lũ quái vật.
Không còn cách nào khác, Kì Thời thu dọn một lát rồi đi ra khỏi cửa tiệm.
Ánh nắng rực rỡ, trời trong gió mát, là một buổi sớm mai đẹp đẽ trong tiết trời đầu hạ, những cành cây xung quanh được quấn đầy bóng bay, âm nhạc nhẹ nhàng vang khắp Công Viên Giải Trí dường như đang chúc mừng cho đêm tiệc sắp tới.
Ra khỏi cửa tiệm, Kì Thời không hề đi xa, cậu ngồi lại trên chiếc ghế dài gần đó, dự định cứ yên lặng như vậy chờ đợi đêm tối đến.
Bên trên chiếc ghế là một cây to rậm rạp, Kì Thời ngồi ở đó, đỉnh đầu vừa hay được lá cây che chắn khỏi cái nóng hôi hổi do mặt trời mang đến.
Thỉnh thoảng sẽ có tốp hai ba du khách kết bạn với nhau đi ngang qua Kì Thời, lúc nhìn thấy cậu một mình ngồi ở đó, trong mắt họ đồng loạt hiện lên sự kinh ngạc và nghi hoặc, thậm chí có người còn nhận ra Kì Thời chính là NPC trong Cửa Hàng Kẹo Ngọt, muốn đi lên làm gì đó, nhưng lưỡng lự cả buổi cũng chẳng nhấc chân lên được, nên đành thôi ý định đó.
Cho dù NPC đặc biệt xinh đẹp trước mặt này có vô hại đến cỡ nào và lực công kích yếu đến đâu, thì bọn họ đều phải kiêng dè, bởi bảng danh sách thông báo số lượng người tử vong ở trước Cửa Hàng Kẹo Ngọt do hệ thống phát ra.
Đó là một bảng danh sách dài, dày đặc những cái tên, quá nhiều.
Một con chim anh vũ không biết từ đâu bay đến, khi người chơi nhìn thấy lớp lông vũ sặc sỡ sắc màu này thì đều như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ vậy, họ nhanh chân chạy khỏi nơi này.
Là chim anh vũ của chú hề, Kì Thời nhận ra nó, không biết nó đã bay đến đây từ nơi nào, nó dang cánh bay đến chiếc ghế mà Kì Thời đang ngồi, sau đó ép ép đôi cánh lại, ngẩng cái đầu nhỏ kên nhìn Kì Thời.
Chim anh vũ đã trở nên có chút khác lạ rồi, nó không còn hưng phấn nói chuyện khi vừa bắt gặp Kì Thời nữa, nếu quan sát kĩ sẽ thấy đôi mắt thú rõ rệt của nó lúc này đã bị một màu đen che khuất, con ngươi đen tối dựng đứng, mang đầy tính công kích.
Đây là chim anh vũ của thế giới vượt ải, là sự tồn tại có thể dễ dàng cắp mất một mắt của búp bê cầu nắng tại vòng đu quay, cái mỏ nho nhỏ nhưng lại có sức tấn công mạnh mẽ như đại bàng, những người chơi kia cho dù có phải đụng chạm với đám bóng đen thì cũng không dám chọc giận con chim anh vũ này.
Kì Thời có phát hiện ra điểm khác lạ của chim anh vũ, nhưng nó chỉ ngoan ngoãn dừng chân bên cạnh cậu và yên lặng ngắm nhìn, không có bất kì động tác nào khác, Kì Thời vô thức cảm thấy đứa nhóc này không hề có ác ý gì với cậu.
Cậu thử đưa tay ra sờ sờ nó, quả nhiên, anh vũ chẳng những không kháng cự, mà còn nghiêng người đến gần cậu hơn, cái đầu nhỏ của nó quen thuộc mà cọ cọ lên lòng bàn tay cậu.
Trong mắt Kì Thời hiện lên sự vui mừng.
Anh vũ xuất hiện có nghĩa là chú hề cũng đang ở gần đây, Kì Thời ngẩng đầu nhìn khắp nơi nhưng lại chẳng hề tìm thấy bóng hình anh.
Có khi là con chim anh vũ này tự ý bay ra ngoài chăng?
Tính ra thì, kể từ lúc Kì Thời tiến vào thế giới vượt ải thì đã không còn gặp được chú hề nữa.
Sau khi híp mắt tận hưởng sự vuốt ve của nhân loại và dứng cạnh cậu thêm một lúc, thì khi gần đến giờ trưa, nó liền cử động đôi cánh bay đến một nơi khác, bay được một lúc thì nó đậu lại trên một điểm dừng rồi xoay đầu lại nhìn Kì Thời, giống như đang nhìn xem cậu có theo sau mình hay không, nếu cậu thanh niên không đi theo thì nó sẽ cứ đậu tại chỗ như vậy.
Anh vũ không có nói chuyện, nhưng nó đã dùng hành động để ra hiệu cho cậu đi theo mình.
Càng đi lên phía trước thì càng ồn ào, các loại âm thanh huyên náo trộn lẫn vào với nhau rồi lại im bặt trong một khoảnh khắc.
Khu vực này là một bãi cỏ rộng rãi, du khách, à nên gọi là người chơi mới đúng, người chơi đều đang tập trung tại đây để nghỉ ngơi và giải quyết bữa trưa, nhưng lúc Kì Thời đi đến đây, thì tất cả bọn họ đều dừng động tác trên tay lại, và đồng loạt nhìn sang NPC đang bước chân vào khu vực người chơi.
Địa điểm vốn đang náo nhiệt, chợt lặng thinh đến nghe thấy được cả tiếng kim rơi.
Những ánh mắt đó mang theo sự e dè, tìm tòi và tham lam, tròng mắt trắng đen chia rõ khó mà giấu được sự thèm khát bên trong.
Kì Thời dừng lại ở vòng ngoài, không tiến đến gần nữa.
Anh vũ không cảm nhận được sự khác lạ trong bầu không khí lúc này, nó dẫn nhân loại đi đến gần đó, rồi phóng đôi cánh bay vào đám người, cắp lấy vật mục tiêu trong miệng.
Đám người bị anh vũ đột kích, khi nhìn thấy màu lông vũ của nó, thì vũ khí và đạo cụ trong tay còn chưa kịp vung ra đã bị dọa chạy tán loạn, nấp sang một bên.
Điều đáng mừng ở đây chính là anh vũ không có ý định công kích những người chơi đang bỏ chạy kia, nó cắp lấy một cái túi rồi bay trở về bên Kì Thời, đặt chiến lợi phẩm ở trước mặt cậu, nó bày ra bộ dạng chẳng thèm giành chiến công mà nghiêng đầu chỉnh sửa lại bộ lông của mình.
Kì Thời cúi đầu nhìn thứ mà anh vũ cướp về.
Là một túi bánh mì?
Dắt cậu đến khu vực của người chơi, là để cướp bánh mì cho cậu?
Đầu óc Kì Thời trở nên trắng hếu trong một tích tắc, sau đó nhìn thấy anh vũ đẩy đẩy túi bánh mì ra hiệu cho cậu ăn đi, lúc này Kì Thời mới dở khóc dở cười cầm lấy túi bánh mì.
Nhưng Kì Thời không có ăn, mà chỉ cầm túi bánh đi về phía đám người chơi vừa bị dọa lúc nãy.
Người chơi gồm có hai nam sinh và hai nữ sinh, trông chỉ độ vừa mới hai mươi, xem ra vẫn còn đang trong độ tuổi học đại học.
Kì Thời không tiến đến quá gần, cậu đưa túi bánh qua, rồi nhỏ nhẹ xin lỗi: "Thật ngại quá, chúng tôi không có ác ý gì cả, tên nhóc này cũng không phải cố ý đâu."
Không phải cố ý mà là có ý, khí thế cướp bóc bừng bừng đó bọn họ đều nhìn thấy cả, nhưng nhìn sang anh vũ đang nghỉ ngơi bên cạnh, bọn họ lại chẳng có ai dám lên tiếng phản bác.
Có lẽ là do khí tức của chàng trai quá ôn hòa, nhìn cậu cứ đưa túi đồ ra như vậy, một cô gái trong số đó nhỏ giọng lên tiếng: "Không sao đâu, chúng tôi không cần nữa."
Cô không dám đưa tay ra đụng vào túi bánh, cho dù bữa trưa của bọn họ là dùng điểm tích phân quý giá để đổi lấy, thì họ cũng không dám đòi lại, họ sợ sẽ bị anh vũ móc mắt.
Những người chơi lão luyện đã hiểu sâu sắc về thế giới vượt ải đều cảnh giác với cái nhìn thù địch, chỉ có những mầm non mới nhú mới dám lên tiếng đáp lời Kì Thời.
Cô gái không nhận túi bánh, Kì Thời cũng không miễn cưỡng, đợi khi đám người tản ra hết, vòng cảnh giác được thả lỏng thì cậu mới quay trở lại.
Cậu đứng ở một quãng xa, không đến quá gần, ngay khi một người mang nhiệm vụ theo dõi xung quanh trong tổ đội bốn người nhìn thấy cậu và muốn hét lên để cảnh giác thì cậu mới tiến lên ngăn cản.
Có lẽ là do kiêng dè chim anh vũ đang đậu đằng xa, hoặc cũng có thể là do khí tức không mang chút nguy hiểm nào của Kì Thời đã khiến tiếng thét của người đó nghẹn lại trong cổ họng.
Kì Thời đặt vật trong tay xuống, tuy rằng khoảng cách giữa họ không quá gần, nhưng nam sinh đó vẫn có thể nghe thấy rõ lời mà cậu nói.
Điều mà cậu nói chính là: "Đây là vật trao đổi với túi bánh mì."
Sau khi đặt đồ xuống thì Kì Thời liền rời đi, nam sinh đó bán tín bán nghi, cảnh giác tiến đến gần, cậu ta lấy một khúc cây to khều khều cái hộp, thứ bên trong lộ ra, là rất nhiều viên kẹo được bọc trong giấy gói trong suốt.
Thấy vậy, nam sinh sửng sốt, sau đó nhanh chóng giấu cái hộp vào trong lòng.
Kì Thời không biết ý nghĩa của đống kẹo này, nhưng người chơi lại hiểu rất rõ, số kẹo này chính là loại đạo cụ quan trọng dùng để vượt ải Công Viên Giải Trí.
【Tít, chúc mừng người chơi nhận được đạo cụ quan trọng - Hộp Kẹo Đáp Lễ】
Nam sinh ôm lấy báu vật có được ngoài ý muốn, vội vàng chạy về phía tiểu đội.
-
Bên này, Kì Thời đã ăn hết túi bánh mì mà anh vũ đã nhọc lòng cắp về để lấp đầy cái bụng, trong lúc đó anh vũ cứ ngẩng đầu nhìn cậu ăn, Kì Thời nghĩ rằng nó cũng đói nên đã ngắt xuống một mẩu nhỏ cho nó ăn, nhưng anh vũ lại bất động.
Kì Thời nghĩ nghĩ, rồi lại xé vỏ một viên kẹo, đặt vào lòng bàn tay, lần này, chim anh vũ cúi đầu cẩn thận cắp lấy viên kẹo trong tay cậu.
Chim anh vũ gặm cả viên rồi nuốt xuống, Kì Thời trông thấy thì cười hỏi: "Sẽ không bị mắc nghẹn đó chứ?"
Anh vũ xoay chuyển tròng mắt, không có trả lời Kì Thời.
Sự thật đã chứng minh, anh vũ không phải là một loài chim bình thường, tất cả những sự tồn tại bên trong Công Viên Giải Trí đều không phải hạng thông thường, ngay cả tên nhóc này cũng không ngoại lệ, Kì Thời cũng biết anh vũ khác biệt, nên mới lột vỏ bóc kẹo cho nó ăn, nếu đổi lại là một loài động vật bình thường khác thì cậu sẽ không đút chúng ăn những thứ như vậy.
Giải quyết xong bữa trưa, anh vũ không còn dẫn Kì Thời đi đến những nơi kì lạ nữa, bọn họ cùng nhau đi đến khu Mặt Nạ Hề, nhưng không ngờ rằng lại phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn trên đường đi đến đây.
Khi đi qua nơi giao nhau giữa vòng đu quay và khu Mặt Nạ Hề, thì một con búp bê đồ chơi khổng lồ đã sống lại, nó lắc lư thân thể to bự, nhét nhân loại vào trong bụng.
Ai cũng không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra, anh vũ nhìn thấy cậu thanh niên biến mất ngay trước mắt liền phát ra tiếng kêu sắc bén, nó tấn công cái đầu búp bê to gấp 100 lần mình, muốn búp bê nhả người ra, nhưng búp bê đồ chơi quá lớn, bọn nó được chắp vá từ những nguyên liệu cứng rắn, bền chặt, cho dù là anh vũ được người chơi khiếp sợ cũng chẳng gây ra được vết thương trí mạng nào cho nó.
Búp bê đồ chơi mỉm cười, nó di chuyển trong những đợt công kích của chim anh vũ, nơi mà nó hướng đến, chính là khu Thiên Đường Búp Bê.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com