Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[8] KHÔNG BUÔNG BỎ + [9] NGƯỜI DUY NHẤT TRONG TẦM MẮT


“Ca ca nói, Chàng muốn từ anh ấy một ngọn núi để làm điều kiện cứu em.” Tiểu Yêu tựa vào trong ngực Tương Liễu, tùy ý lấy một sợi tóc bạc của anh quấn quanh đầu ngón tay cô.

"Ừm."

Tiểu Yêu ngước mắt long lanh nhìn Tương Liễu.

"Nhưng đã biết không thể thắng, tại sao... quên đi, đây là chuyện của nam nhân các ngươi." Tiểu Yêu vốn muốn hỏi tại sao biết mình không có cơ hội thắng lại liều mạng, vẫn là không nói ra. Đó là lý tưởng của hắn đã kiên định từ kiếp trước cho đến khi chết. Nếu hắn dễ dàng từ bỏ dưới sự thuyết phục của nàng, thì hắn đã không phải là Tương Liễu mà nàng biết.

Tương Liễu biết nàng muốn nói gì, hắn giật lại sợi tóc trên tay Tiểu Yêu, vờ tùy ý hỏi: “Sẽ có một trận chiến giữa ta và người thân của nàng, một trong hai sẽ tổn thương, nàng là Vương Cơ tôn quý của Cao Tân và Hiên Viên, nàng còn có cơ hội lựa chọn cho mình cuộc sống thoải mái.”

Tiểu Yêu hiểu những gì Tương Liễu nói về một cuộc sống dễ dàng hơn, nàng phải từ bỏ Tương Liễu và chọn Đồ Sơn Cảnh hoặc Xích Thủy Phong Long.
Tiểu Yêu trước kia đã chọn một cuộc sống dễ dàng nhưng đâu thật sự là dễ dàng để rồi hối hận cả đời.

Khi đó, Tiểu Yêu chỉ muốn một người nam nhân đặt mình lên hàng đầu trong lòng, khi so sánh mọi thứ với chính mình, nàng là lựa chọn đầu tiên mà không do dự. Tuy nhiên, Tiểu Yêu quên rằng nàng là Vương Cơ cao quý của hai quốc gia, và những người nam nhân xung quanh nàng bị ràng buộc bởi những lý do riêng là gia đình là lý tưởng là trung thành là quốc gia đại sự...

Cho nên lần này Tiểu Yêu muốn thật sự đi theo trái tim mình trái tim ngu ngốc đã từng để sương mù vây kín đến khi người trong tim không còn mới sáng suốt nhìn thấu mình là đặt ai trong tim. Lý do quay lại có lẽ là vì người trước mặt.
Kết quả cuối cùng thực ra có ra sao không còn quan trọng nữa, nàng không hối hận.

Ngay khi Tương Liễu tưởng mình lại bỏ cuộc, Tiểu Yêu đã đặt tay lên trái tim hắn.

Sau khi cảm nhận được nhịp tim của hai người cùng nhịp đập, Tiểu Yêu nhìn Tương Liễu cười nói “Em vốn tưởng rằng lựa chọn của mình đã quá rõ ràng rồi, chàng xem, nó đã chọn chàng rồi.”

Cô chỉ vào trái tim mình: "Ở đây bây giờ chỉ có chàng, không còn chỗ cho người khác. Chàng nói xem, bắt em chọn người khác, chẳng phải là bất công với người đó sao? Em muốn chỉ duy mình chàng. "

Tương Liễu cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức không thể khống chế được. Nhưng hắn vẫn không dám đi bước đó, hắn sợ làm hỏng Tiểu Yêu vì mình.

"Sợ cái gì? Tương Liễu đại nhân, chết nhát như thỏ sao? Em không sợ, chàng sợ cái gì?" Tiểu Yêu nhìn Tương Liễu nãy giờ im lặng, mỉa mai nói.

"Nàng thực sự... đã quyết định rồi sao? Một khi đã cam kết với một người, ta sẽ không bao giờ buông bỏ."

Tiểu Yêu thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay hắn, cười nói: “Vậy chàng nhất định phải giữ chặt em, đừng buông ra.”

“Được, không bao giờ buông ra.” Tương Liễu cười, bắt lấy tay Tiểu Yêu lại. Bây giờ Tiểu Yêu đã quyết định lựa chọn, hắn sao phải lại lùi bước?

Tiểu Yêu luôn biết rằng Tương Liễu rất đẹp, nhưng nàng không bao giờ nghĩ rằng lúc hắn cười tươi sẽ rực rỡ như vậy nàng mê mẩn nhìn nam nhân trước mặt.

“Sau này đừng cười trước mặt người khác.” Tiêu Yêu bĩu môi nói với Tương Liễu.

Tương Liễu trìu mến nhìn Tiểu Yêu “Được rồi, không cười, chỉ cười với nàng”

Một giọng nói trầm thấp vang lên trong tai Tiểu Yêu, Nàng cảm thấy tai mình ngứa ngáy. Nam nhân này không chỉ đẹp giọng nói còn rất lôi cuốn.

"Tiểu Yêu, Tiểu Yêu." Hinh Duyệt vỗ nhẹ vào cửa phòng Tiểu Yêu và nói to " Cảnh ca tỉnh rồi, huynh ấy muốn gặp cô."

"Biết rồi, ta lập tức thu dọn, đi tới." Tiểu Yêu đứng dậy ngay ngắn chỉnh lại y phục, lại bị Tương Liễu đang ngồi trên ghế kéo về. Ngồi lên chân Tương Liễu, nàng hông khỏi đỏ mặt, đưa tay đặt lên ngực Tương Liễu.

"Sao vậy, em phải đi gặp Cảnh."

Tương Liễu nhìn Tiểu Yêu, trêu đùa nói: “Nàng nóng lòng muốn gặp nam nhân khác à?”

"Đừng nói nhảm, dù sao anh ấy cũng vì em mà bị thương, em nên đi gặp anh ấy."

“Ta biết, yên nào, để ta ôm một lát.” Tương Liễu ôm Tiểu Yêu vào trong ngực. Giống như ba mươi bảy năm trên biển, nhưng lại khác.

Điểm khác biệt là người vòng tay hắn hiện tại tỉnh táo, nàng vừa chọn chính mình. Nghĩ tới đây, Tương Liễu không khỏi khóe miệng nhếch.

Tiểu Yêu ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn nhưng lại không thấy được Tương Liễu khóe miệng không khống chế được.

_________________

[9] NGƯỜI DUY NHẤT TRONG TẦM NHÌN

Khi Tiểu Yêu bước vào phòng Cảnh, căn phòng vốn dĩ ồn ào lập tức yên tĩnh lại.

“Sao đột nhiên yên tĩnh thế, ta cũng nên yên lặng sao.” Tiểu Yêu nói đùa.

Hinh Duyệt chạy tới và kéo cánh tay của Tiểu Yêu "Tiểu Yêu, sao lâu như vậy mới tới?"

"Ta thay y phục cần một chút thời gian."

Ngồi xuống giường của Đồ Sơn Cảnh, Tiểu Yêu nhấc cổ tay anh bắt mạch.

"Mạch tượng bình ổn, hồi phục tốt, uống thuốc đúng giờ, nhất định sẽ bình phục."

Đồ Sơn Cảnh nhìn Tiểu Yêu từ khi cô ấy bước vào cửa, nhìn đến khi bắt mạch, nhìn cô ấy cười với chính mình.

Tiểu Yêu cũng nhìn chằm chằm vào Đồ Sơn Cảnh, cả hai đều không lên tiếng trước.

Nhìn thấy dáng vẻ của hai người, những người khác trong phòng lặng lẽ ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

“Tiểu Yêu.” Đồ Sơn Cảnh nhìn Tiểu Yêu trước mặt lên tiếng một cách yếu ớt.

"Hả?" Tiểu Yêu đáp lại.

"Ta trước đây cho rằng chỉ có tộc trưởng Đồ Sơn mới có tư cách xứng đáng với nàng, nhưng bây giờ ta nghĩ chỉ cần có thể đồng hành cùng nàng, ở bên cạnh nàng, che chở nàng, trông chừng nàng, là đủ" Đồ Sơn Cảnh nhìn vào mắt Tiểu Yêu, nói với Tiểu Yêu.

"Cảnh, huynh là tộc trưởng tương lai của nhà Đồ Sơn. Bà của huynh không để huynh đi. Huynh phải chu toàn cả tộc Đồ Sơn. Với sự khéo léo của huynh, tộc Đồ Sơn sẽ càng tốt hơn trong tay huynh. Chuyên Húc và Phong Long cũng rất cần huynh, nếu huynh không trở thành tộc trưởng, làm sao có thể giúp bọn họ.” Tiểu Yêu biết bản lĩnh Đồ Sơn Cảnh, tương lai của hắn hẳn là địa vị cao quý, không cần phải sống ẩn dật trong núi hay ngoài hải đảo

“Huynh hi sinh tính mạng cứu ta, Tiểu Yêu không có gì báo đáp.”

Đồ Sơn Cảnh muốn nói điều gì đó, nhưng cánh cửa đã được mở ra. Chuyên Húc bước vào, Hinh Duyệt và Phong Long đi cùng phía sau. Hinh Duyệt nói với Tiểu Yêu: “Ta đã nói với Chuyên Húc rằng cô đang nói chuyện với Cảnh ca, nhưng anh ấy nhất quyết muốn vào gặp Cảnh ca.”

“Không có việc gì, ta vốn định rời đi, không quấy rầy huynh ấy nghỉ ngơi.” Tiểu Yêu cười an ủi Hinh Duyệt.
"Cô nếu không có việc, chúng ta cùng trò chuyện nhé"
"Hinh Duyệt và ta ra ngoài trước." Tiểu Yêu và Hinh Duyệt ra khỏi phòng, hai người khoác tay nhau đi dạo trong sân.

"Hinh Duyệt, nói cho ta biết ta nên báo đáp lòng tốt của Cảnh như thế nào."

Khi Hinh Duyệt nghe Tiểu Yêu hỏi như vậy, phản ứng đầu tiên của cô ấy là Tiểu Yêu sẽ có ngày trở thành chị dâu tương lai của mình, vì vậy cô ấy sẽ loại trừ gợi ý việc lấy thân báo đáp.

"Cô có thể yêu cầu Tuấn Đế và Hoàng Đế giảm thuế cho gia tộc Đồ Sơn, hoặc tặng cho Cảnh ca giấy thông quan mã đến Ngũ Thần Sơn và Hiên Viên Sơn không cần phải đợi thông báo, để họ có thể ra vào tùy ý. Người từ các gia tộc Trung Nguyên đều không được tùy ý ra vào Ngũ Thần Sơn cùng Hiên Viên Sơn, bình thường chỉ có hoàng thất mới có thể tùy ý ra vào, đó là ân huệ lớn nhất."

Tiểu Yêu nghĩ về nó, phương pháp này có thể thực hiện được, nàng về sẽ viết một lá thư cho cha và ông ngoại của mình.

Vài ngày sau, Tiểu Yêu cùng Chuyên Húc trở lại Hiên Viên Sơn, Đồ Sơn Cảnh trở về Thanh Khâu.

Trên đỉnh Triều Vân

Hoàng Đế nhìn Tiểu Yêu đang cúi chào, không khỏi thở dài: "Cháu gầy đi rồi."

Tiểu Yêu nhìn ông ngoại mình và không thể không bước về phía trước.

"Tiểu Yêu rất nhớ ông ngoại"

Đôi mắt của Hoàng Đế ẩm ướt, "Chỉ cần cháu khỏe ta đã rất hài lòng."

"Ta đã đọc thư của cháu, đã hạ lệnh miễn thuế cho nhà Đồ Sơn, phụ vương cháu sẽ rất nhanh hạ lệnh, để Chuyên Húc đưa lệnh bài cho Đồ Sơn Cảnh, nhưng trước đó các cháu ở lại cùng ta vài hôm. "

Tiểu Yêu không muốn một mình đi gặp Đồ Sơn Cảnh nữa, vội vàng đáp: "Cháu gái cảm ơn ông ngoại."

Tiểu Yêu ở Triêu Vân Phong cùng Hoàng Đế mấy ngày, sau đó chuẩn bị ngày hôm sau trở về Thần Nông Sơn.

Trước khi rời đi, Tiểu Yêu mang các loại thuốc độc mà cô đã chuẩn bị gần đây tới trạm xe ngựa gửi đến trấn Thanh Thủy. Trên đường đi lại gặp được người khiến cô nhớ nhung.

Phòng Phong Bội và Tiểu Yêu nhìn nhau từ xa trong đám đông, Tiểu Yêu cảm thấy như thể anh ấy là người duy nhất trong tầm nhìn của mình.

Phòng Phong Bội khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt hiện lên một tia ý cười. Nụ cười ấy thật dịu dàng và chân thành, khiến tim người ta bất giác đập nhanh hơn.

“Sao chàng lại ở đây?” Tiểu Yêu nhìn Phòng Phong Bội dịu dàng trước mặt hỏi.

Phòng Phong Bội cười nhẹ, không nói gì: “Gần đây nàng có nghiêm túc luyện bắn cung không?”

“Em mỗi ngày đều luyện tập, chàng muốn xem không?” Tiểu Yêu tràn đầy hy vọng nhìn Phòng Phong Bội.

"Được."

Tiểu Yêu quay đầu nói với Miêu Phủ “Em về trước đi, nói với ca ca, ta và Phòng Phong tiên sinh đi luyện bắn cung, chúng ta sẽ sớm quay lại.”

"Nhưng Vương Cơ..." Miêu Phủ lo lắng nhìn Tiểu Yêu.

"Không có chuyện gì, có Phòng Phong tiên sinh ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì." Tiểu Yêu an ủi Miêu Phủ, quay người cùng Phòng Phong Bội rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com