15.
đã mấy tháng rồi em chẳng ra khỏi nhà vì dịch dã căng thẳng, dạo gần đây cũng đã đỡ hơn, mọi người có thể ra đường bình thường, em cũng ra ngoài để đi chợ, nhưng vì vẫn chưa được tụ tập đông người, nên đương nhiên, cắm đầu vào màn hình máy tính hàng ngày vẫn là việc cần thiết.
bảy giờ sáng, em ngáp ngắn ngáp dài trước màn hình máy tính vì bị ông sếp dựng đầu dậy họp, trong lòng bức tức vì đang ngủ ngon. em vò đầu bứt tóc trước màn hình vì những câu nói liên tục, cả ngày nghỉ mà cũng hành hạ người ta cho bằng được. phía góc màn hình, đồng hồ điểm mười giờ rưỡi, đã hơn ba tiếng đồng hồ mà em còn chưa được tha. em nhìn gã nhỏ xíu trong ô vuông, gã có vẻ gầy đi, mất sức sống hẳn, em thầm nghĩ đã mệt vậy rồi còn lôi mọi người lên họp làm gì, để thời gian ăn uống ngủ nghỉ có phải tốt hơn không. em nằm dài ra trên bàn, nhìn vào sấp tài liệu trước mặt, thở dài vì biết chắc phải vài ngày mới xong, sao thấy mọi người làm đơn giản, mà mình thì khổ sở thế này chứ?
"hôm nay tới đây thôi, cảm ơn mọi người nhé!"
nghe được câu đó em bật dậy, thoát ra khỏi cuộc họp, nghĩ rằng mình đã được giải thoát, bay thẳng lên giường nằm, dù có nhiều việc như thế nào thì một giấc ngủ cũng sẽ giải quyết được mọi chuyện, thế là em chui rúc trong chăn, tự bắt bản thân kiếm đến cơn buồn ngủ. nhưng không được bao lâu thì điện thoại em lại reo lên, em lười nhác đưa tay ra khỏi tấm chăn, quơ quào quanh chỗ mình nằm với tâm trạng hết sức quạu quọ.
"alo~"
em còn chẳng có ý định xem ai gọi mình, cứ thế trực tiếp ấn nghe máy rồi kề điện thoại lên tai.
"ra ngoài đi"
"ai vậy?"
em khó chịu vì bị phá giấc, nhưng vẫn gượng dậy, lết ra khỏi cái giường êm ái kia.
"Todoroki Shouto."
"ửm? ai cơ?"
mất vài giây để em có thể xử lý thông tin vừa rồi, mắt trợn tròn, điện thoại trước mặt, rụp, bên gã chỉ còn nghe tiếng tút tút. bên trong nhà thì nghe tiếng lục đục của những bước chân đang chạy vòng quanh, va chạm làm cái gì đó xê dịch. một lúc rồi lại yên ắng, cánh cửa trước mặt gã chầm chậm mở ra.
"s-sếp... ừm, không biết sếp đên đây có việc gì không ạ?"
đúng là nhìn ngoài đời gã gầy đi hẳn, quầng thâm mắt càng rõ, mấy ngày rồi gã không ngủ, gã cũng chẳng rõ chỉ biết rằng bản thân đã nốc lượng lớn caffeine để giữ mình đủ sức làm việc ngày đêm. gã nhìn em, tóc rối vì mới ngủ dậy, đồ mặc thì xộc xệch, thở dài rồi buột miệng nói
"t-tôi... nhớ em"
em nghe được câu đó nhảy dựng lên kéo gã vào trong nhà, nhanh chóng khoá trái cửa, rồi quay qua càu nhàu với gã
"anh biết là khu này có nhiều người ở công ty mình mà giữa thanh thiên bạch nhật anh lại nói như thế? lỡ người ta biết thì sao?"
gã tháo bỏ lớp khẩu trang, tự giải thoát bản thân khỏi cái sự ngột ngạt đó.
"nói chứ, tôi qua xem em có ăn uống đầy đủ không, không được nhịn ăn giảm cân đâu"
"anh mới là người cần ăn đấy, nhìn anh ốm hẳn đi đấy, lại thức làm việc đấy hả? có ăn uống gì không vậy?"
"nhà bếp gọn gàng như vậy chắc không ăn sáng cũng chưa ăn trưa đúng không? đúng là cách này không hiệu quả mà, mai mốt tôi sẽ cho họp lúc tám giờ vậy."
gã cố tình đánh trống lảng câu hỏi của em mà đi thẳng vào bếp.
"bộ bình thường em ở bừa lắm hay sao mà anh nói thế? vả lại cũng tại anh đấy chứ? bảy giờ sáng lôi đầu nhân viên lên họp, đúng là ác nhân mà"
gã thở dài trước câu cằn nhằn của em.
"tôi sẽ lùi xuống tám giờ, được chứ?"
em gật đầu thoả mãn, kéo gã ngồi xuống bên cạnh mình trên sô pha, rồi bắt đầu ngó nghiêng, săm soi gã từ đầu đến chân.
"có chuyện gì sao?"
gã vẫn đang trong quá trình tìm hiểu con người em, nhưng lâu lâu, em hành động một mình, và hết sức kì lạ, nhưng đến lúc nguyên nhân ló ra thì lại là một cái gì đó quan trọng.
"mấy ngày rồi anh không ngủ?"
giờ có muốn né câu hỏi cũng không xong, gã chỉ đành thành thật với em.
"tôi không rõ, chắc khoảng vài ngày"
em đưa tay đánh một cái rõ đau vào vai gã, mày cau lại, chắc là đang giận lắm.
"ăn uống thì sao?"
"ăn ít hơn..."
"ít hơn là bao nhiêu?"
"một bữa một ngày..."
em hận không ném gã ra khỏi cửa sổ được, trong lúc nghỉ dịch em đã dặn gã tranh thủ thời gian mà nghỉ ngơi, vì khi còn được lên công ty thì gã gần như ăn ngủ ở đó. công ty của gã đang trên đà phát triển, nên gã dốc toàn tâm toàn lực vào công việc, chẳng để tâm đến mọi thứ xung quanh. em chán nản nhìn gã, rồi đẩy gã ra đi vào phòng, đương nhiên gã biết em giận, nên cũng lẽo đẽo theo sau.
"anh bảo em không được bỏ bữa, mà giờ anh như thế là như nào?"
"tô-tôi..."
"không! em không muốn nghe cái chữ 'công việc' trong lời biện minh của anh. công việc, công việc, anh từ ngày này qua ngày khác trong mắt anh chỉ có mấy cái sấp giấy tờ đầy chữ số này thôi! đến sức khoẻ còn không để ý thì trong mắt anh có cái gì nữa chứ?"
'có em...'
"anh đi về đi, em không muốn nhìn anh nữa, em ngán cái cảnh này lắm rồi!"
em đóng sầm cửa phòng lại trước mặt hắn, lại cuộn tròn mình trong chăn, bực tức đập gối. bên ngoài phòng vang lên tên em, và những lời xin lỗi
"y/n! em mở cửa đi, tôi xin lỗi, tôi hứa tôi sẽ ăn uống và ngủ đủ mà. y/n, mở của nói chuyện với tôi đi, tôi xin lỗi..."
cửa em không khoá, gã có thể cứ thế mở và đi vào, nhưng gã lại không làm thế. bây giờ gã mà đi vào, thì em chỉ lấy gối ném thẳng vào gã không thương tiếc, gã muốn hạ hoả em trước rồi mới đi vào. một lúc không thấy tiếng đập gối nữa, căn phòng trở nên yên ắng lạ thường.
"y/n? em ổn không? y/n, trả lời tôi đi. y/n-"
cánh cửa lại một lần nữa mở ra, em đứng trước mặt gã, đầu cúi gầm, giây sau lại ôm chầm lấy gã, lúc đó gã mới thấy nước mắt của em giàn dụa. em khóc lớn, bấu lấy gã mà khóc, gã chỉ ôm lại em, nhẹ nhàng xoa lưng, xoa đầu mà trấn an em
"tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi phải nghe em mới đúng..."
những câu nói lặp lại, cho đến khi em chỉ còn sụt sịt trong lòng gã, gã tìm đến hôn lên chiếc mũi đang đỏ ửng kia, lau hết nước mắt còn đọng lại trên gò má
"tôi làm em lo đến thế sao?"
em không nói gì, chỉ rúc đầu vào ngực gã.
"tôi xin lỗi, tôi không nên như thế. hay là, tôi qua đây ở với em, rồi tôi cho em quản tôi nhé?"
"không đời nào, nhà này không có chỗ chứa anh đâu."
gã phì cười vì bộ dạng của em. gã từng nghĩ, gã sẽ không bao giờ để mắt đến một người như em, gã muốn một người có thể quan tâm gã, chứ không phải trách móc. nhưng từ lúc nào, hình bóng của em luôn xuất hiện trong đầu gã, từ lúc nào gã luôn muốn mình được ở bên em mọi lúc. từ lúc nào gã luôn muốn được nhìn thấy em cười, gã muốn ôm em vào lòng mỗi ngày, muốn hôn môi em trước khi chìm vào giấc ngủ, và lại thức dậy trên giường mỗi sáng có em bên cạnh.
"thôi, em không cho thì tôi cũng sẽ dọn vào. chuẩn bị đi, từ giờ ngày nào em cũng thấy được tôi, quản được tôi, và tôi lại được ôm cô công chúa này mọi lúc tôi muốn"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com